Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 955: Chương 955: Vào thành ăn thịt gà




Sau khi nghỉ ngơi ở Bái thành hai ngày, Phương Giải lập tức mang quân xuất phát. Đi về phía nam Bái thành hơn hai trăm dặm chính là Kim An. Cũng do khoảng cách khá gần, cho nên quy mô của thành Kim An kém xa Bái thành. Bái thành là tổ địa của dòng họ Mộ Dung, cho nên địa vị và quyền lực của Bái thành dường như cao hơn các tòa thành khác. Mà Kim An gần với Bái thành nhất, bị Bạch Khải Thiện ức hiếp rất nhiều lần. Thành chủ thành Kim An do có ít binh lực, nên dù tức giận nhưng y không dám làm gì Bạch Khải Thiện.

Vị trí địa lý của Kim An có chút xấu hổ. Từ Bái thành tới thành Đại Lý chỉ có sáu trăm dặm, Kim An bị kẹp ở giữa, vốn không có khả năng phát triển. Một tòa thành là tổ địa của dòng họ Mộ Dung, một tòa thành là đô thành của Nam Yến. Kim An bị ép chặt bên trong, Ninh Hạo cũng chỉ có thể nén giận.

Có thể nói, Ninh Hạo là vị thành chủ uất ức nhất trong các thành chủ Nam Yến. Các thành chủ khác như là thổ Hoàng Đế, quyền bính ngập trời. Nhất là những thành cách xa Đại Lý, thành chủ của những nơi này, ngay cả chính lệnh của triều đình Nam Yến cũng chẳng thèm ngó ngàng tới. Nhưng Ninh Hạo thì không làm được. Y là một người phải sinh tồn trong khe hẹp. Vì bảo vệ vị trí thành chủ của mình mà không thể không kẹp đuôi làm người.

Tuy nhiên, nếu người khác là thành chủ thành Kim An, thì có lẽ đã sớm bị diệt trừ. Do y biểu hiện yếu kém cũng như khiêm tốn, cho nên Mộ Dung Sỉ mới cho phép một thành chủ vốn không có ý nghĩa tồn tại như y tiếp tục tồn tại.

Hơn nữa Ninh Hạo biết thực lực của mình yếu, cho nên y hiểu làm sao để dựa thế. Lúc trước Mộ Dung Sỉ lên ngôi, vì muốn tập trung quyền lực mà thử cướp đoạt một ít quyền lợi của các thành chủ. Ninh Hạo không thể nghi ngờ là con tốt được Mộ Dung Sỉ lựa chọn để thể hiện sự uy nghi của Hoàng Đế. Kim An không lớn, binh lực có hạn, hơn nữa cách thành Đại Lý gần nhất, là thứ nằm trong tay Mộ Dung Sỉ. Nếu muốn lập uy, không có nơi nào thích hợp hơn Kim An, cũng không có người nào thích hợp hơn Ninh Hạo.

Ninh Hạo biết mình không thể đỡ nổi quân đội của Mộ Dung Sỉ, cũng biết những thành chủ đã quen xem cuộc vui kia sẽ không ra tay giúp đỡ. Cho nên có vẻ như ngoại trừ bị động tiếp nhận, y không có sự lựa chọn khác. Nhưng y không có vậy, vì bảo vệ địa vị của mình, y làm ra một chuyện.

Y phái người du thuyết xung quanh, khiến các thành chủ khác tin rằng y là người đầu tiên nhận con dao mổ của Mộ Dung Sỉ, nhưng không phải là người cuối cùng. Y khiến cho các thành chủ kia cảm thấy, nếu y bị Mộ Dung Sỉ tiêu diệt mà không phản kháng, vậy thì kế tiếp sẽ là các thành chủ khác. Nếu các thành chủ khác không biểu hiện thái độ cứng rắn, mạnh mẽ trong chuyện này, thì Mộ Dung Sỉ sẽ từng bước lấn áp.

Cứ như vậy, y thuyết phục được không ít người liên hợp tạo áp lực cho triều đình Nam Yến, bức bách Mộ Dung Sỉ phải thay đổi ý định.

Ninh Hạo hiểu, thực lực yếu kém thì chỉ có thể dựa thế.

Cho nên y vẫn là thành chủ.

Mà vào ngày thứ ba Hắc Kỳ Quân công phá Bái thành, Ninh Hạo phái người đưa tới tới hoàng cung Đại Lý.

Y phái người cầu viện, y nhất định phải thuyết phục được Mộ Dung Sỉ đưa viện binh tới.

Mà điều y cần làm bây giờ, là kéo dài thời gian.

Lúc Ninh Hạo đứng trên tường thành Kim An, dùng Thiên Lý Nhãn nhìn đội quân trùng trùng điệp điệp từ phương bắc tới, y liền xác định cho dù mình tử thủ cũng không ngăn được đội quân hùng mạnh kia. Kim An không thể so sánh được với Bái thành, tường thành tuy cao lớn và rộng rãi, nhưng do binh lực hạn chế, cho nên trải ra phòng ngự liền trở nên mỏng manh. Mà kẻ địch lại có đầy đủ khí giới công thành. Dưới tình huống như vậy, y gần như không do dự làm ra một quyết định.

-Đỗ Mục.

Ninh Hạo nhìn nam tử trung niên bên cạnh mình, chậm rãi nói:

-Có thể giữ được Kim An hay không phải nhờ vào ngươi rồi.

Đỗ Mục chắp tay nói:

-Thành chủ, thuộc hạ chỉ có thể nắm chắc kéo dài thế công của Hắc Kỳ Quân nhiều nhất là ba, bốn ngày. Nếu sau ba, bốn ngày, thành Đại Lý bên kia vẫn chưa phái viện binh tới, cho dù thuộc hạ dốc hết sức, chỉ sợ cũng không làm được gì.

-Có thể kéo dài được bao nhiêu thì cứ kéo. Thành Đại Lý bên kia ta sẽ nghĩ biện pháp. Mộ Dung Sỉ rõ ràng hơn ai khác, hiện tại ba tòa thành ở phương bắc đã bị chiếm đóng. Kim An chính là cánh cửa của Đại Lý, một khi Kim An thất thủ, Mộ Dung Sỉ sẽ như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Vị Đỗ Mục này rất có tiếng tăm ở Kim An. Tuy y không xuất thân từ thế gia đại hộ, cũng không có tài học khó lường gì, nhưng vẫn là người được Ninh Hạo coi trọng nhất. Chính nhờ tài ăn nói và khả năng ứng biến của y, mới giúp cho Ninh Hạo không bị mất vị trí thành chủ. Lúc trước chính dựa vào người này, dựa vào cái tài ăn nói của y, mới liên hiệp được các thành chủ tạo áp lực cho triều đình.

-Ngươi tính toán như thế nào?

Ninh Hạo hỏi.

Đỗ Mục thở dài nói:

-Kim An không có lợi thế đàm phán với Hắc Kỳ Quân, cho nên nếu muốn đàm phán, chỉ có thể đồng ý đầu hàng. Để thuộc hạ thử xem, cố gắng làm bộ như thành chủ tính toán mở cửa thành đầu hàng. Dùng nghị hòa để lấy cớ, kéo dài thêm vài ngày.

-Đi thôi!

Ninh Hạo vỗ vai Đỗ Mục, nói:

-Ngươi đã cứu Kim An một lần, ta tin tưởng ngươi có thể cứu Kim An lần nữa. Nếu như lần này ngươi thành công, ta nguyện chia cho ngươi một nửa những thứ trong thành Kim An để cảm ơn.

Đỗ Mục hơi biến sắc, âm thầm thở dài.

Y nhìn ra ngoài thành, trong lòng lẩm bẩm:”Đàm phán sao chả được, nhưng đầu tiên phải xem đối phương có đồng ý đàm phán hay không”

..



Phương Giải nhảy xuống lưng bạch sư, nhìn tòa thành cách đó vài dặm, hỏi:

-Trong thành Kim An có thứ gì nổi tiếng không?

Trần Hiếu Nho trả lời:

-Nổi tiếng nhất trong thành Kim An là gà bọc lá sen. Dùng lá sen bọc gà địa phương, lại dùng bùn đắp bên ngoài rồi nướng. Nghe nói hương vị rất tuyệt. Theo như chuyện xưa, Hoàng Đế Thương Quốc coi gà bọc lá sen của Kim An là cống phẩm. Cũng không biết chỗ đặc biệt là ở con gà hay là bùn đất, dù sao mọi người đều nói các nơi khác không làm ra được gà bọc lá sen có hương vị như ở Kim An.

-Nghỉ ngơi một ngày, ngày kia vào thành ăn gà bọc lá sen.

Phương Giải cười nói, các tướng lĩnh cười to. Đối với Hắc Kỳ Quân bây giờ mà nói, bọn họ đã quen với chiến thắng. Nghe nói trong thành Kim An có không quá năm, sáu nghìn binh lính, nhân khẩu cũng chỉ có sáu, bảy vạn. Một tòa thành nhỏ như vậy, nếu không đối phó được, thì không cần đánh Đại Lý làm gì.

-Trong thành Kim An còn có một người khá nổi tiếng…

Trần Hiếu Nho vừa cười vừa nói:

-Người này tên là Đỗ Mục, xuất thân là một đứa trẻ chăn trâu. Lúc nhỏ chưa từng đọc sách, nhưng trời sinh có tài ăn nói, rất hiểu đạo du thuyết. Sở dĩ thành Kim An không bị Mộ Dung Sỉ nuốt mất, toàn bộ là nhờ người này du thuyết khắp nơi, khiến các thành chủ liên hợp tạo áp lực cho triều đình, cho nên thành Kim An mới bảo tồn được.

-Là một người dựa vào cái miệng để kiếm cơm.

Phương Giải nghĩ tới trong lịch sử kiếp trước của mình, có hai người nổi tiếng dựa vào cái miệng để kiếm cơm, một là Tô Tần, hai là Trương Nghi. Đều là những nhân vật khó lường.

-Vị Đỗ Mục này có gia cảnh bần hàn, lúc trẻ phải chăn trâu cho người khác, về sau trưởng thành cưới vợ vẫn ở nhà. Tất cả tiền tích cóp được đều dùng để mua sách, cuộc sống rất là vất vả. Y một lòng nhập sĩ, nhưng nhiều lần thi lại trượt. Tới cuối cùng trong nhà không còn gì để ăn, y bảo vợ về nhà ngoại mượn lương thực. Vợ của y liền về luôn không quay lại nữa. Nhưng y không thèm để ý, vẫn ở trong nhà đọc sách, đói quá thì tới nhà ca ca ăn chực. Có một lần y bị chị dâu dùng gậy gộc đánh đuổi, trở thành trò cười khắp làng.

Trần Hiếu Nho sửa sang lại tin tức mà Kiêu Kỵ Giáo tìm hiểu được:

-Về sau Mộ Dung Sỉ lên ngôi được vài năm, tính toán thu hồi quyền lực của các thành chủ. Người đầu tiên muốn khai đao là thành chủ thành Kim An. Ninh Hạo biết được tin, mặt co mày nhăn, không có biện pháp nào. Lúc này, Đỗ Mục nghe được chuyện liền tới ngoài cửa phủ thành chủ cầu kiến, lớn tiếng nói rằng mình có cách giải quyết. Ninh Hạo hỏi người bên ngoài là ai, có người nói cho y biết, chính là Đỗ Mục, cái kẻ ngay cả vợ và chị dâu đều coi thường.

-Ninh Hạo cũng biết tên người này, sai người đuổi đi. Đỗ Mục lại quỳ ở ngoài cửa, nói dù sao thành chủ cũng chưa nghĩ ra được cách nào, không bằng để mình thử xem, thành chủ cũng chẳng mất mát cái gì. Ninh Hạo nghĩ thầm, quả thực như vậy, liền cho Đỗ Mục vào, nói với y rằng, nếu ngươi có thể bảo vệ được chức thành chủ của ta, ta liền cho ngươi vinh hoa phú quý. Đỗ Mục đứng dậy rời đi, không ngờ y thực sự thuyết phục được mấy vị thành chủ, liên danh tạo áp lực cho Mộ Dung Sỉ, giúp Ninh Hạo bảo vệ được chức thành chủ.

Trong lòng Phương Giải nao nao, thầm nghĩ, hóa ra thời đại này cũng có người như vậy. Nhân sinh của vị Đỗ Mục này, có vài phần giống với hai vị du thuyết đại gia mà mình từng biết.

-Điều thú vị là, sau khi y thành công, chuẩn bị được trọng dụng, tới đón vợ về, vợ của y ngay cả cửa cũng không mở. Cuối cùng vẫn là Ninh Hạo tự mình tới, vợ y mới tin tưởng là y đã đổi đời.

Đang nói chuyện, thì có mấy thân binh mang theo một người tới.

-Chủ Công, có người đi ra từ Kim An, tên là Đỗ Mục, có chuyện quan trọng muốn cầu kiến.

Phương Giải không nhịn được bật cười:

-Chắc đây là cách thủ thành của Ninh thành chủ rồi…

Hắn quay đầu nhìn về hướng xa xa, nhìn vị Đỗ Mục có danh tiếng lớn kia.

-Nói cho y biết, muốn đàm phán thì cũng được, nhưng bảo Ninh Hạo trong vòng hai ngày chuẩn bị hai vạn gà bọc lá sen đưa tới. Nếu không làm được, ta liền mang Hắc Kỳ Quân đạp nát phủ thành chủ.

-Nhiều như vậy?

Trần Hiếu Nho hơi giật mình.

-Đương nhiên, vẫn là câu nói kia, vào thành ăn thịt gà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.