Tránh Ra Chút Nào, Cậu Chắn Đường Hoàng Tuyền Của Tôi Rồi

Chương 2: Chương 2




Cậu chủ nhỏ trước-khi-trốn-nhà-bỏ-đi, ai gặp cũng đều phải nể mặt bố và anh cậu mà gọi cậu một tiếng "Cậu chủ", thật sang quý cỡ nào.

Thế nhưng từ nửa năm trước cậu đã bị đuổi ra khỏi nhà bị cắt đứt quan hệ bị cắt luôn cả phí sinh hoạt, đời sống còn không bằng nổi dân lao động nhập cư.

Dân lao động nhập cư còn có thể đi làm xây dựng, còn cậu thì có thể làm được cái gì?

Trên người không một xu dính túi đã kiết xác lại còn không chịu hối cải, gửi gắm hi vọng tìm đến anh bạn trai nghèo để "có hoạ cùng chia", ai ngờ anh bạn trai lại trở mặt: "Em không còn tiền thì anh ở bên em làm gì?"

Vật vã hơn nửa năm sau, cậu chủ nhỏ chạy-vạy-làm-công-khắp-nơi-mất-hết-thể-diện-để-về-nhà cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, khi nhìn thấy có một chiếc xe đang phóng tới nhanh như chớp, tinh thần cậu bừng sáng, lập tức nhảy ra ngoài muốn chết quách đi cho xong.

Lúc ý thức được mình chết bất thành thì cậu đã thấy hổ thẹn vô cùng, mình chết thì không nói làm gì, nhưng chủ xe chắc hẳn sẽ gặp nhiều xúi quẩy lắm đây.

Đang định bò dậy xin lỗi thì đã bị chửi cho một trận.

Cậu chủ nhỏ vốn cũng đã lòng nguội như tro, nhưng cậu không ngờ Ngôi sao trẻ kia lại độc mồm độc miệng đến vậy, thật sự không chịu nổi nỗi oan ức này, cậu mới định chửi lại.

Nhưng hé miệng một hồi lâu mà chỉ có thể nói ra một cậu: Mẹ anh không dạy anh là không được nói tục chửi bậy à?

Nước mắt giàn dụa trong hốc mắt - cậu đã tự chọc tức chính mình đến phát khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.