Trong gian phòng tràn ngập bóng tối, một người đàn ông thân thể cường tráng nửa người trên để trần, đứng ở mép giường, một vài sợi tóc hỗn độn che khuất đi đôi mắt sắc bén, bàn tay to giữ chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô gái, đem cô vứt trở lại trên giường.
“ Hắc Nham, tôi cảnh cáo cậu mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ cho cậu chết không được tử tế!”
Những lọn tóc tán loạn rơi trên đôi vai nhỏ bé của cô gái, hàm răng cắn chặt lấy cánh môi dưới, Mộc Tuyết phẫn nộ đến sắc mặt đỏ ửng, ánh mắt gắt gao trừng người đàn ông trước mắt, tức đến khó thở gầm nhẹ.
“ Chị gái, chị muốn cho người khác xông tới đây sao. Như vậy sẽ không được tốt cho lắm.”
Hắc Nham cười tà nhìn cô, thấy cô bị doạ tới sắc mặt tái nhợt, đôi mắt ảm đạm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mang theo sự phẫn lộ.
“ Không được gọi tôi là chị gái!”
Mộc Tuyết tức giận hô to, hai tay hai chân lung tung đá người đàn ông phía trước, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống. Người đàn ông một phen kéo lấy tóc của cô, bức cô ngẩng đầu lên, cảnh đẹp duyên dáng trước mắt khiến hô hấp của hắn cứng lại, hung hăng cắn xuống chiếc cổ trắng nõn của cô. Người đàn ông này không ngừng tra tấn cô, trả thù cô, ý định không muốn để cho cô sống tốt, rõ ràng hắn biết cô và hắn cùng một mẹ, lại vẫn muốn cưỡng bức cô, ghê tởm hơn chính là, cô trốn không thoát trốn không được, chỉ có thể bị bắt tiếp thu.
“ Nếu chị đã không thích tôi, vậy thì hận tôi cũng được.”
Người đàn ông từ từ ngồi xuống trên mặt đất, trên gương tà mị khẽ nở một nụ cười đầy thâm thúy, dịu dàng chăm chú nhìn vào ánh mắt cô. Mộc Tuyết có chút thất thần nhìn vào đôi mắt yêu dị của người đàn ông, trong đôi mắt kia chất chứa thứ tình cảm phức tạp khiến cho cô sợ hãi, cô mở to hai mắt, xuất ra một tia miễn cưỡng cười.
“ Ha hả, cậu rất để ý sao, loại quái vật giống như cậu, nhiều nhất chỉ có thể khiến cho người ta chán ghét, ai sẽ tốn tâm tư đi hận cậu.”
Một câu quái vật khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ vặn vẹo, trên mặt mỗi một tấc đều co rút lại, răng nanh ma sát đến rung động, người đàn ông gào thét, bóp lấy cổ của cô, đem côn thịt thô trướng sáp nhập vào tiểu huyệt còn chưa chuẩn bị tốt, một khắc cũng không lãng phí mà trừu đưa.
“ A a. . . Buông. . .”
Hạ thể bị xé rách đau đớn khiến cho Mộc Tuyết há mồm khóc hảm, con ngươi long lanh ngập nước oán hận nhìn chăm chú người đàn ông đang tàn sát bừa bãi ở trên người, hai tay nắm chặt. Cả đời này, cô liền bị hủy ở trong tay của người đàn ông này.
*
“ Tiểu nha đầu, nghe nói cháu không muốn cùng cháu trai của ông kết hôn, có phải có chuyện gì hay không?”
Lão thái gia vừa thu được tin tức, lập tức đem Tiểu Mỹ tìm tới. Tiểu Mỹ đặt ly trà trong tay xuống, nhìn ông nói
“ Lão thái gia, cháu còn chưa tốt nghiệp đâu.”
“ Kêu ông nội.”
Lão thái gia nghiêm túc sửa đúng, chờ Tiểu Mỹ sợ hãi mà thuận theo gọi ông nội mới nói tiếp
“ Đọc sách việc này không vội, các cháu trước tiên cứ kết hôn, sau này lại đi học lại.”
Tiểu Mỹ nghĩ thầm thực phải chờ tới khi đó lại đi, cô phải biến thành học sinh già sao, đến lúc đó không bị các em khoá sau cười chết mới là lạ. Cô ngây ngô cười hướng lão thái gia lắc đầu, tỏ vẻ không nguyện ý. Ông căm tức nói
“ Chẳng lẽ cháu ngại nhiều người ... đám xú tiểu tử đó không xứng với cháu?”
“ Không phải không phải.”
Tiểu Mỹ vội vàng lắc đầu xua tay, cô còn chưa muốn chết a, không có việc gì lại đi tìm rắc rối cho mình chứ, nếu như bị bọn họ biết, làm không tốt cô sẽ bị bắt trở về phòng thật tốt khiến cho đủ xứng, ngẫm lại đều rùng mình.
“ Chỉ là, bọn họ cũng nói chưa có tờ giấy kia thì chưa được. . .”
Mắt thấy lão thái gia tức giận, Tiểu Mỹ liền quyết định kéo bốn người xuống nước làm đệm lưng. Tiểu Mỹ lo lắng không đủ giọng điệu để giải thích cho lão thái gia, cũng tự động đem 'Đứa nhỏ này không nguyện ý là do tôn tử', lập tức tức giận đập bàn đứng lên.
“ Bốn tử tiểu tử kia, thế nhưng muốn ăn đòn, không biết đảm đương, ông dạy bọn nó như thế nào, thật tức chết mà”
Tiểu Mỹ cúi đầu chột dạ trừng mắt nhìn.
“ Tiểu nha đầu, cháu ở đó chờ, ông đi bắt bọn nó cho mỗi đứa ăn một trăm roi, sau đó chọn ngày kết hôn.”
“ Hai người đang nói chuyện cái gì?”
Lão thái gia vừa nghe được thanh âm của tôn tử, lập tức nổi giận đùng đùng xoay người muốn giáo huấn, kết quả lại bị bốn đạo ánh mắt lạnh như băng làm đông lạnh, cứng ngắc ngồi xuống.
“ Sáng sớm, bữa sáng cũng chưa ăn liền ở đây, như thế nào chơi thật vui?”
Tiểu Mỹ bị Mẫn ôm vào trong ngực, nghe được lời nói châm chọc, chu miệng làm bộ không muốn nghe, bàn tay ôm lấy thắt lưng người đàn ông càng chặt hơn. Liệt liếc một cái trên bàn.
“ Ông nội, ông không biết buổi sáng bụng rỗng uống trà đối với thân thể không tốt sao.”
Ngữ khí bình thản lại mang theo áp lực lớn. Lão thái gia hơi nhíu mày
“ Ông đương nhiên biết, ông cũng đã ăn qua thức ăn “
“ A. . .”
Liệt làm ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, cầm lấy ly trà của Tiểu Mỹ thưởng thức. Trên trán ông nội liền toát mồ hôi lạnh, nghĩ thầm sớm biết thế liền mang theo vài cái bánh trà lên
“ Cái này, ông không biết tiểu nha đầu chưa ăn cái gì nha.”
“ Là em nói với ông nội đã ăn bữa sáng rồi.”
Tiểu Mỹ nhỏ giọng thăm dò, tốt xấu gì ông nội đối với cô yêu thương tựa như cháu gái, cho dù không phải thế nhưng vẫn phải giúp một chút. Bốn người bởi vì cách xưng hô của cô với ông nội sắc mặt liền lộ vẻ vui mừng. Liệt đem ly trà đặt lên miệng nhấp một ngụm, hai hàng lông mày lập nhíu chặt, giống như vật kia có bao nhiêu khó uống.
“ Ông nội, ông pha trà càng ngày càng khó uống.”
Lão thái gia ngồi im bất động, một đạo thanh âm ngọt ngào bất truyền đến
“ Ông nội nói buổi sáng muốn dạy em pha trà, kia ly trà đó là em pha .. .”
Động tác đặt cái chén trong tay xuống bàn bất ngờ khựng lại, sau đó tay nhanh chóng giơ lên, một hơi uống cạn sạch nước trà trong chén không còn sót lại một giọt.
“. . . Kỳ thật uống rất ngon . ..” Liệt uống xong, an tĩnh vài giây mới nói.
“ Các cháu không phải thấy tiểu nha đầu này không có chỗ dựa vững chắc liền không muốn phụ trách?” Lão thái gia cắn chặt răng, hỏi lên.
Bốn người đàn ông hai mặt nhìn nhau.
“ Hôn lễ tuần sau sẽ cử hành, ông không nắm rõ ràng tình huống lại định chạy tới phá hư.” Khuê vừa nói xong, người trong lòng liền nhanh chóng hỏi.
“ Cái gì hôn lễ?” Da đầu Tiểu Mỹ không khỏi tê dại.
“ Em cùng bọn anh.”
“. . . Em sẽ cùng ai tiến vào lễ đường?” Cô trực tiếp hỏi vào trọng điểm.
“ Bốn bọn anh.”
“. . . Như vậy thực không được, chờ một chút, em còn chưa thông báo với người thân.” Cô giãy dụa.
“ Chờ một chút rồi báo.”
“ Không được, bọn họ sẽ phản đối “
“ Giao cho tụi anh là được rồi”
“ Em. . .”
Nói chưa xong liền bị cắt đứt.
“ Em ngoan ngoãn chờ làm cô dâu đi, mặt khác giao cho tụi anh xử lý.”