Tránh Ra, Tứ Bào Thai Xấu Xa

Chương 47: Chương 47




Edit: Sally Băng Băng, Dâu Tây Nhỏ

" Này, em rốt cuộc có yêu hay không yêu bọn họ?"

Lý Tử Nguyệt khó có được cơ hội đem nhiệm vụ bỏ xuống, để đi du lịch một chuyến, dựa theo bản thân hắn nói là như thế này. Giờ phút này hai chân hắn bắt chéo vào nhau không ra hình dạng gì nằm nghiêng trên ghế, giống như một tên du côn, trên tay còn cầm một ly nước màu xanh ghê tởm.

" Ha hả. . ."

Tiểu Mỹ giả ngu làm bộ nghe không hiểu, nghĩ thầm, cũng may bốn kia đã bị lão thái gia kêu đi, nếu không thấy nàng cùng người đàn ông khác nói chuyện, bọn họ chắc chắn sẽ nổi điên

" Kỳ thật lần trước bọn họ đi theo anh là muốn lấy dược, thôi bỏ đi, mấy người cũng đã dùng?"

" Là dược gì?" Không phải là lần nghỉ phép đó chứ. . .Tiểu Mỹ nhẹ nhíu mày lại nghĩ.

" Dược kia gọi là xuân dược, bất quá là chủ ý của anh, tuyệt đối là tàng phẩm riêng, nghiên cứu đã lâu mới truyền ra, dùng vật kia, tuyệt đối sẽ động tình" Lý Tử Nguyệt đắc ý dào dạt mà nói

" Cái gì mà nghiên cứu đã lâu, căn bản làm ra để hại người.. ." Tiểu Mỹ bây giờ mới biết kẻ đầu sỏ gây ra tội là Lý Tử Nguyệt

" Này, em đúng là không biết nhìn a, Lý Tử Nguyệt anh chính là lão quái tiếng tăm lừng lẫy nga" Lý Tử Nguyệt kích động đứng lên, khoa chân múa tay vui sướng nói, thấy hai mắt đối phương mở to ngập nước ngây thơ nhìn hắn, hại tâm hắn nảy lên cảm giác giống như đang khi dễ trẻ nhỏ vậy

" Ài, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, anh không so đo với em"

Tiểu Mỹ không phục vừa định mở miệng, xa xa liền truyền đến gầm giận dữ

" Lý Tử Nguyệt, cậu đang làm cái gì? !"

Lý Tử Nguyệt vừa thấy bốn chủ tử keo kiệt nhà mình, bật người dậy bày tư thế chuẩn bị chạy nạn, lại quay đầu lại nữa nghiêm túc nữa đùa nói.

" Chủ mẫu đại nhân tương lai, nhóm chủ tử nhà ta là thật sự yêu em, em căn bản không cần phải cam cái gì mà tâm, nếu em không tin lời anh nói, thì em thử tìm người khác xem, anh không lừa em, trừ em ra, bọn họ đối với ai đều không giơ đầu dậy nổi, nhưng việc này ngàn vạn lần đừng nói là anh nói cho em biết."

Thấy bốn người đàn ông trước mặt như muốn giết mình, Lý Tử Nguyệt nhanh chóng bỏ chạy

" Tiểu tử thúi này thế nhưng lại là minh mục trương đảm (*) mà xuất hiện!" Liệt nghiến răng nghiến lợi nói, lại bất mãn nhìn chăm chú vào Tiểu Mỹ " Em lại nói chuyện với hắn làm gì!"

(*) Minh mục trương đảm: Gan dạ, có dũng khí, không sợ hãi, dám làm

" Tâm sự riêng mà thôi, anh cần gì phải nổi cáu" Tiểu Mỹ không thoải mái đổi tư thế nói, nghĩ lại lời nói của Lý Tử Nguyệt, không giơ nổi? Có khả năng sao?

Liệt ngẩn người, đây chính là lần đầu tiên người trong lòng đối với anh phát hỏa, lửa giận cuồng bạo nhất thời đều biến mất sạch sẽ. Bốn người dùng ánh mắt thương lượng một lát

" Đều là Tiểu Mỹ không tốt, một mình chạy loạn, còn không cho người khác theo bảo vệ, hại anh Liên lo lắng gần chết, tế bào toàn thân cũng không biết đã chết bao nhiêu, em nói, em muốn bồi thường gì cho anh Liên đây?"

Liên từ giận dữ thấy người trong lòng tả diêu hữu hoảng làm nũng, sinh khí nho nhỏ ai oán kia cũng bị anh làm thành giọng điệu trẻ con chọc cho cô bật cười thành tiếng, thầm nghĩ, nếu như một ngày nào đó cũng phải nói lời như vậy nữa, không biết là hoàn cảnh như thế nào đây

(*) Tả diêu hữu hoảng: Trái dao động, phải lắc lư.

Xoay người, tay cầm lấy vạt áo người đàn ông nhón chân lên hôn một chút, Tiểu Mỹ cười rất vui vẻ, nói " Em mới học pha trà a, có muốn uống hay không?"

Không đợi người đàn ông trả lời liền bị cô kéo qua hôn, hạ thân liền cứng đờ, Liên hướng phòng bếp đi đến. Mặt những người khác không đổi sắc đi theo, trong lòng hối hận khi nãy đẩy em trai lên, nếu là chính bọn họ tiến lên an ủi, vậy người được thân không phải là bọn họ sao, đáng tiếc. . .

" Em làm sao không chịu gả cho bọn anh!? Em tại sao không lấy chồng!"

Liệt tức giận đứng lên, ép hỏi người ngồi bên cạnh

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mỹ nhanh chóng vùi vào trong chén đĩa, nhăn mày nói

" Em còn trẻ, lấy chồng làm gì sớm" Có hoa tươi, lại có ánh nến lung linh còn có âm nhạc, hoá ra là cầu hôn, bất quá cô cũng phải ăn no để còn chống đỡ, nên để ý tới bản thân mình trước tiên.

Bốn người kia đều có cá tính riêng của mình, nếu không phải thật tâm yêu cô, thì cũng sẽ không có ý nghĩ muốn cùng cô kết hôn. Bất quá, cô một chút cũng không muốn làm cho bọn họ vui mừng quá sớm, tốt xấu gì trước tiên cũng phải đem chuyện trước kia mình bị khi dễ trả lại cho bọn họ, sau đó tìm cơ hội thăm dò.

Đáp án này khiến cho sắc mặt bốn người đàn ông vốn đã xanh mét thoáng dịu đi một chút, cũng may không giống như lần trước bởi vì không yêu bọn họ hay là quăng lại cho bọn họ một câu cô không cần bốn.

Khuê cười tà đứng lên, bản thân anh cho rằng vở hài kịch này nhất dạng đang loạn, cần hồi phục nguyên bản, tà nịnh nói " Dù sao bọn anh cũng đã cầu hôn, kế tiếp nên làm gì liền làm"

Ý tứ thực rõ ràng, chính là cự tuyệt cũng không có hiệu quả

" Cũng là vì cho em vui vẻ, bất quá cũng có chút vội vàng" Mẫn nhún nhún vai nói.

Động tác cùng lời nói của bốn người đàn ông khiến cho Tiểu Mỹ bất mãn bĩu môi, không ngừng nhét thức ăn vào trong miệng như đang phát tiết.

" Ăn xong rồi cũng nên?"

" Cũng nên làm gì?" Tiểu Mỹ nghi hoặc nhìn Liên đang dịu dàng cầm lấy tay cô, sau đó anh để đĩa thức ăn mà cô ăn dở sang một bên, rồi mới lấy khăn lau khóe miệng cho cô

" Đồng thời tắm rửa"

". . . Không cần!"

Mới xoay người bỏ chạy được hai bước thân mình liền bị kéo vào trong lồng ngực rắn chắc của người ông

" Tiểu bảo bối, nếu em muốn ngày mai còn có khí lực để đứng lên, em vẫn là ngoan ngoãn không nên giãy dụa"

___________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.