Tranh Sủng Đoạt Giang Sơn

Chương 132: Chương 132: Kẻ điên




ở trong cung lâu, trở nên quen thuộc với hoàng đế, ít nhiều sẽ quên mất uy nghiêm của đế vương là bất khả xâm phạm, quên mất thiên tử nổi giận vạn xác phơi.

Nhưng một khi hoàng đế thoáng động đậy tí thôi sẽ khiến người ta toát mồ hôi nhớ đến điều này.

Cuối tháng, một trận mưa xuân tưới xuống. Trời lúc này còn lạnh, nước mưa và mảnh tuyết cùng nhau rơi xuống đất tạo thành một mảng lạnh lẽo ướt át.

Hơi lạnh và hơi ẩm cùng nhau thấm vào tận xương, quần áo có dày mấy cũng khó mà chống lại cái lạnh, phải rúc trong phòng ôm lò sưởi thì mới ấm, mới có thể ngăn cách với sự rét mướt kia.

Nếu không thể ở trong nhà thì thật là khổ sở.

Hạ Vân Tự nhấp một ngụm trà nóng, tiện tay nhặt vài hạt dẻ ném vào lò, không phải để ăn mà để nghe những tiếng nổ lốp đốp kia, miệng cười bảo: “Nàng ta quỳ bên ngoài Tử Thần Điện để tạ tội, đối với lục cung mà nói quả là cảnh tượng hiếm thấy.”

Hiền Phi cũng cười cười, cũng bóc vài miếng vỏ quýt ném vào, hương quýt tỏa ra khiến cả phòng thơm ngào ngạt.

“Xét về độ tàn nhẫn, không ai qua được hoàng thượng của chúng ta.”

Họ đã từng tưởng tượng ra rất nhiều kết quả, đoán xem sau khi nổi thất vọng đối với Đức Phi lên đến đỉnh điểm thì y sẽ tra rõ tội trạng thế nào, xử lý thế nào nhưng không ngờ sẽ như ngày hôm nay.

Y hạ chỉ tra rõ tội trạng của Quách gia, trong ý chỉ thoáng để lộ ẩn ý là muốn bọn họ đi moi ra những nhược điểm của Quách gia.

Muốn tăng thêm tội thì thiếu gì cách, vua muốn thần chết, thần không thể không chết. Bất cứ ai cũng phải lo sợ.

Vì thế suốt nửa tháng nay, Đức Phi dần bị dồn vào đường cùng, trở nên hoảng loạn.

Lúc đầu nàng ta còn có thể án binh bất động, sau đó bắt đầu thanh minh cho người nhà. Sau đó nữa nàng ta không thể tự lừa gạt mình, không thể không buộc mình nhìn thẳng vào sự thật là lửa giận của hoàng đế đang nhằm vào mình.

Hoàng đế đang ép nàng ta phải tự nhận tội.

Nhìn thấu điều này, nàng ta lập tức trở nên suy sụp.

Hạ Vân Tự thử tưởng tượng ra sự dằn vặt của nàng ta trong những ngày này nhưng không thể hình dung cụ thể được. Có điều đêm nay nhìn thấy Đức Phi quỳ trước Tử Thần Điện giữa trời mưa tuyết, nàng đã cảm nhận được phần nào.

Hai mươi ngày không gặp, Đức Phi đã gầy rộp hẳn đi.

Khoác chiếc áo choàng dày cộp, trông nàng ta giống hệt một cái gậy cắm giữa đất. Quỳ trước cửa Tử Thần Điện tráng lệ, nàng ta lảo đảo sắp ngã như một cái cây khô héo tàn giữa mùa thu.

Không biết sao, hình ảnh này khiến Hạ Vân Tự nhớ đến tỷ tỷ.

Tuy tỷ tỷ khác với Đức Phi nhưng vẻ tiều tụy trước khi lâm chung thì lại rất giống. trong lòng nàng lập tức dâng lên cảm giác khoái trá, cảm thấy để nàng ta nếm thử nỗi khổ mà tỷ tỷ từng trải qua là tốt nhất, dù rằng thứ nàng ta chịu đựng chỉ là nỗi đau thể xác, không sánh được với nỗi sầu khổ trong tinh thần của tỷ tỷ nhưng vẫn tốt hơn là để nàng ta bình yên đến khi bị ban chết, thoải mái mà đi xuống suối vàng.

Hạ Vân Tự dừng chân bên cạnh Đức Phi, lẳng lặng nhìn nàng ta một lát, từ từ thở dài. “Người hầu bên cạnh Đức Phi tỷ tỷ thật là không chu đáo, trời lạnh như vậy, tốt xấu gì cũng mang cho tỷ một cái lò sưởi chứ.”

Đức Phi không hề ngước mắt lên, mưa tuyết rơi xuống hàng mi nàng ta, tan ra thành giọt nước lóng lánh.

Ánh mắt Hạ Vân Tự thoắt cái trở nên hào hứng, nàng cười một tiếng, vui vẻ ngắm nàng ta. “Tỷ tỷ đến tạ tội à. Để ta đoán xem tỷ đã nhận những gì.”

“Chuyện Ninh Nghi và Lâm kinh nga sờ sờ ra đó, tỷ tỷ không thoát được nên chắc chắn sẽ nhận.” Nàng chậc khẽ một tiếng. “Nhưng tỷ tỷ là người thông minh, nhất định sẽ đoán được hoàng thượng nghe đến đây sẽ tuyệt đối không tin tỷ chưa từng làm những việc ác khác nên phải nhận thêm gì đó nữa. Vậy cái chết của ngũ hoàng tử, hẳn là tỷ cũng sẽ khai ra.”

“Nhưng tóm lại.” Hơi cúi xuống, nàng không để tâm đến vẻ lãnh đạm của Đức Phi, thì thầm vào tai nàng ta. “Chuyện tỷ tỷ ta, chắc chắn cô sẽ không nhận.”

Đức Phi cười lạnh một tiếng. “Thần Phi muội muội đang nói lung tung gì vậy?”

“Ta biết chuyện đó không tra ra cô được.” Hạ Vân Tự đứng thẳng dậy, nhìn nàng ta với ánh mắt hờ hững. “Nhưng cô không nhận thì giữa chúng ta chưa xong đâu, cô muốn chết cũng không dễ vậy đâu.”

Nói xong nàng đợi Đức Phi tỏ ra căm giận nhưng ngặt nỗi nàng ta không hề như nàng mong muốn, cứ im lặng không nhúc nhích.

Hạ Vân Tự không khỏi mất hứng, lắc đầu đi vào trong điện. Gần đến cửa điện, nàng cất tiếng ra lệnh cho hoạn quan theo cùng. “Hôm nay lạnh quá, ngươi đến Thượng Thực Cục bảo họ làm cho các thị vệ, cung nhân gác ngoài điện mỗi người một chén canh thịt bò, phải thật nóng. Chi phí cứ trích từ bổng lộc của bản cung.”

Các cung nhân lập tức vui vẻ, nhất thời xung quanh tràn ngập tiếng tạ ơn. Hạ Vân Tự không nói gì thêm mà bước qua cửa điện rồi đi thẳng vào tẩm điện.

Trong tẩm điện, hoàng đế đang ngồi bên lò sưởi hong tay. Vì sớm đã nghe cung nhân bẩm báo là nàng đến mà bây giờ mới thấy nàng vào nên thuận miệng hỏi: “Nàng gặp với Đức Phi à?”

“Vừa gặp xong.” Hạ Vân Tự thở dài, không hề giấu giếm. “Là chỗ quen biết cũ, không thể làm như không nhìn thấy. Ngoài ra thần thiếp thấy hôm nay trời lạnh quá nên đã thay hoàng thượng ban canh nóng cho thị vệ, cung nhân ngoài đó, hoàng thượng đừng trách thần thiếp tự ý.”

Y mỉm cười. “Nàng nhân từ, sao trẫm lại trách được.” Nói xong y kéo tay nàng, bàn tay vừa được sưởi ấm của y nắm chặt bàn tay dù đang cầm lò sưởi mà vẫn lạnh của nàng, hơi ấm lập tức từ cánh tay lan ra toàn thân.

Hạ Vân Tự cùng ngồi xuống trường kỷ với y, y tiện tay nhặt một quả táo đút cho nàng, nàng cắn một miếng vừa nhai vừa ngẫm nghĩ. “Nghe nói Đức Phi đã nhận tội rồi, hoàng thượng không thể để nàng ta quỳ ở ngoài mãi vậy được.”

Y khẽ cau mày, lắc đầu bảo: “Trong lòng trẫm còn chưa hết giận, tạm thời cứ để nàng ta quỳ đi.”

Hạ Vân Tự khẽ cụp mắt xuống, nói: “Ninh Nghi không sao, thần thiếp cũng không sao, hoàng thượng bớt giận đi.”

Y thở dài nặng nề. “Nhưng ngũ hoàng tử lại do nàng ta hại chết.”

Hạ Vân Tự kinh ngạc. “Thật sao?”

Y đưa tay bóp trán, sau đó lục chồng tấu chương trên chiếc bàn bên cạnh, giơ hai trang giấy ra cho nàng xem. “Nàng đọc cái này đi.”

Nội dung trên hai trang giấy này khiến Hạ Vân Tự chấn kinh thật sự.

Đây là huyết thư do nhũ mẫu của tam hoàng tử viết. Dùng máu làm mực, mỗi câu mỗi chữ đều tố cáo tội ác của Đức Phi.

Nàng ta tố cáo chuyện phân tranh năm đó, chỉ rõ lúc Thải Linh có thai Đức Phi đã từng bước tính kế như thế nào để đoạt đứa bé về tay mình và khiến Thải Linh mất mạng; tố cáo mối quan hệ phức tạp giữa Đức Phi và Nghi tiệp dư, chỉ rõ Đức Phi ép Nghi tiệp dư làm những chuyện ác nào cho mình.

Nàng ta còn nói Đức Phi đối xử với tam hoàng tử chỉ qua loa, không đủ yêu thương nhưng lại thừa dã tâm mong con thành rồng thành phượng.

“Mong con thành rồng”, bốn chữ này vi diệu biết bao.

Nếu là trong dân gian hoặc nhà quan lại bình thường, thậm chí là quý tộc, bốn chữ này mang ý nghĩa rất bình thường nhưng trong hoàng cung, các phi tần đều rất cẩn trọng với bốn chữ này, lúc nhắc đến mong đợi của mình với con cái đều không dám dùng đến nó.

Có chân long thiên tử ở đây, ai dám “mong con thành rồng” chứ.

Hoàng đế cũng cười lạnh vì bốn chữ này. “Đừng nói trẫm còn đây, dù trẫm không còn thì cũng có con trưởng là Ninh Nguyên, làm gì đến lượt nàng ta “mong con thành rồng”?”

Hạ Vân Tự lắc đầu thở dài. “Cha mẹ nào không mong con thành rồng thành phượng chứ? Có lẽ nhũ mẫu chỉ muốn nói nàng ta đặt kỳ vọng cao vào tam hoàng tử mà thôi, lúc dùng từ không nghĩ nhiều như vậy.”

Y lại cười lạnh một tiếng. “Vậy nàng ta đặt kỳ vọng cao vào tam hoàng tử là muốn cao cỡ nào?”

Hạ Vân Tự bèn nghẹn họng, không nói được nữa. Nàng vốn muốn dẫn dắt y nghĩ thế mà.

Khẽ mím môi, nàng tiếp tục “khuyên” y. “Nhưng lời của nhũ mẫu chưa chắc đáng tin. Người ta thường nói “bỏ đá xuống giếng”, biết đâu nàng ta bị người khác mua chuộc?”

“Những cung nhân khác thì thôi nhưng tính mạng cả nhà người này đều nằm trong tay Quách gia.” Y khẽ lắc đầu. “Dám dùng mạng để tố cáo, không thể nói là bị người khác bỏ đá xuống giếng mà là làm chuyện ác sẽ bị mọi người xa lánh.”

Hạ Vân Tự trở nên im lặng. Im lặng lâu đến nỗi y cảm thấy khác thường bèn quay qua nhìn nàng, hỏi: “Sao thế?”

Nàng trầm ngâm, đáp: “Thần thiếp bỗng nhớ ra…” Nàng ngước mắt nhìn y. “Từ khi tam hoàng tử sinh cho đến giờ cũng qua khá nhiều năm rồi nhỉ.”

Y gật đầu. “Ừ.”

“Nếu lúc đó nàng ta đã có tính toán hiểm độc như vậy… thần thiếp e là trừ những chuyện này, còn có những chuyện khác không tra rõ được.”

Nói đến đây nàng tỏ ra khó xử, xen lẫn chút buồn bã: “Xin hoàng thượng đừng vội xử lý, hãy tra rõ từng chuyện một rồi hãy tính.”

“Trong cung âm khí nặng nề, không ít người bị chết oan, người nhà của họ sẽ rất đau buồn. Chuyện tỷ tỷ, mãi đến khi Quý Phi Chiêu Phi đền tội thần thiếp mới được yên lòng. Những người chết oan khác chắc hẳn cũng có người nhà đang đợi kết quả như vậy, xin hoàng thượng nghĩ cho họ.”

Yêu cầu này nếu đột ngột nói ra có lẽ sẽ khiến y bực bội, nhưng đề cập đến Giai Huệ hoàng hậu sẽ làm y đồng cảm theo.

Y bèn gật đầu đồng ý. “Nên như vậy. Người đàn bà độc ác này… Haiz…” Thở dài một hơi, y nhất thời cũng không biết nói thế nào nữa.

——

Vì thế suốt hai tháng sau đó, triều đình và hậu cung đều chứng kiến cảnh Quách gia bị dồn vào đường cùng.

Cơn giận của thiên tử và quyền uy tối thượng giáng xuống đã từng bước giày vò họ, từng bước bức ép đến nỗi họ không thở được, đau đớn biết chừng nào.

Lúc đầu Đức Phi còn mong đợi vào vận mệnh, khai những tội kia ra xong thì không nhận thêm bất kỳ tội nào khác, được đưa về Vĩnh Tín Cung là yên tâm điều dưỡng cơ thể.

Hoàng đế cũng chỉ phế phong hào của nàng ta, giáng thành lục phẩm bảo lâm.

Nhưng mấy ngày sau, trên triều hoàng đế lại nổi giận chỉ trích phụ thân của Đức Phi nhận hối lộ, huynh trưởng bất tài kém cỏi, lần lượt tước đi tước vị của ba người nhà họ Quách.

Sau cơn chấn kinh, Quách bảo lâm lại nhận thêm vài tội hãm hại cung tần khác.

Vì thế lại bị giáng xuống thành bát phẩm ngự nữ.

Hạ Vân Tự lần lượt giở từng trang tờ khai nhận tội của nàng ta, cảm thấy những chuyện khác đã nhận gần hết, chỉ còn lại chuyện đó.

Vì thế khi phong ba tưởng chừng dần lắng xuống, Hạ gia lại bất ngờ tố cáo Quách gia, nói là một vị đường huynh của Quách thị bắt chẹt các thương nhân khác, lũng đoạn thị trường, còn có một đường đệ khác ức hiếp con gái nhà lành.

Thật ra đường huynh đường đệ này đều là bà con xa, Quách thị chắc cũng chưa từng gặp họ nhưng trong tình thế này làm gì có ai đứng ra nói chuyện cho Quách gia.

Hôm ấy, sắc mặt Quách thị tái xanh, Hạ Vân Tự ngồi ngay ngắn trước mặt nàng ta, từ tốn bảo: “Ta nói rồi, cô mà không nhận chuyện đó thì giữa chúng ta chưa xong đâu.”

Nàng vừa nói vừa nghịch bộ móng của mình. Trên hộ móng có khảm một viên ngọc đỏ phản chiếu lấp lánh, ánh lên gương mặt khiến khí sắc của nàng trông hồng hào, rạng rỡ.

“Bây giờ cô nhận thì mình cô chết. Cô cứng đầu không nhận thì ta sẽ tiễn cha mẹ, huynh đệ, tỷ muội của cô chôn theo tỷ tỷ của ta.”

“Cô thật là điên rồ!” Đức Phi nghiến răng nói.

“Là cô ép ta thôi!” Hạ Vân Tự không hề phủ nhận, thoải mái nhún vai, tỏ vẻ bất cần.

Nàng bị ép thành thế này.

Lẽ ra tỷ tỷ vẫn còn sống, quản lý lục cung, chăm Ninh Nguyên bình an lớn lên.

Mà nàng, có lẽ sẽ gà cho một lang quân như ý, làm một hiền thê lương mẫu, nếm trải những ngày tháng hoặc ngọt ngào hoặc đắng cay thuộc về nàng.

Nàng vốn có thể đến tìm ty tỷ khóc kể mỗi khi không vui, có tâm sự thì chia sẻ với tỷ ấy…

“Là các người ép ta phải điên!”

Bây giờ phát hiện ra đấu không lại kẻ điên này, vậy các ngươi hãy ngoan ngoãn nhận thua đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.