Ăn tết xong, công cuộc chuẩn bị cho việc đại hôn chính thức bắt đầu. Lễ Bộ chọn ngày lành tháng tốt, sau đó sáu cục chia nhau hoàn thành phần việc của mình.
Ngày lành được định vào tháng sáu, là lúc trời dần nóng lên, như thế có thể có lý do đường đường chính chính hủy bỏ việc đi tránh nắng năm nay, đúng ý Hạ Vân Tự.
Hơn nữa, nàng nghĩ nó cũng hợp ý Ninh Nguyên.
Với Ninh Nguyên, những chuyện này vừa đau khổ vừa khó xử. Có thể nó vẫn muốn hiếu thảo nhưng chưa chắc đã muốn gặp thái thượng hoàng. Mỗi lần gặp lại, nó đều nghĩ đến bi kịch của mẫu thân mình, không biết phải đối mặt thế nào.
Cho nên “hiếu thảo” như bây giờ là tốt nhất.
Về mặt ăn mặc ở, Ninh Nguyên không hề bạc đãi y. Chẳng hạn như ăn được thứ gì tươi ngon mới mẻ, Ninh Nguyên đều cho người đưa đến hành cung nhưng bản thân thì né tránh không gặp.
Cộng thêm vừa đăng cơ, chính sự bận rộn nên thật sự cũng khó mà dành thời gian đi thăm được, dù mấy tháng không đến hành cung thì các triều thần cũng thông cảm.
Vì thế sau khi đại hôn, Ninh Nguyên cũng không đến hành cung bái kiến mà vùi đầu vào chính sự, bận đến tối mắt tối mũi.
Nhưng Phương thị lại hơi lo lắng, lúc đến vấn an Hạ Vân Tự đã chau mày nói: “Hoàng thượng vừa đăng cơ, thần thiếp biết có nhiều chuyện bận rộn, có điều phía thái thượng hoàng… nếu không đến bái kiến, thần thiếp cứ cảm thấy không hay cho lắm.”
Hạ Vân Tự chỉ mỉm cười hiền lành. “Con nên nhớ hoàng đế không phải là người hồ đồ, việc nào nặng việc nào nhẹ nó đều có tính toán, con không cần lo lắng. Nó sẽ không để con bị kẹt ở giữa khó xử, nếu thái thượng hoàng có trách tội cũng sẽ không để con gánh chịu.”
Phương thị im lặng một lát rồi chậm rãi gật đầu. “Thần thiếp xin nghe lời thái phi.”
“Ừ.” Hạ Vân Tự gật đầu. “Các con vừa thành hôn, cứ tận hưởng giai đoạn ngọt ngào này là được, đừng vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà thấy nặng đầu.”
“Không đâu.” Phương thị lập tức buột miệng nói, khi chạm vào ánh mắt của Hạ Vân Tự thì đỏ mặt cúi đầu. “Hoàng thượng rất tốt với thần thiếp.” Nàng ta cúi đầu nói nhỏ.
Hạ Vân Tự bật cười, mặt Phương thị lập tức đỏ bừng lên, không dám ngẩng đầu lên.
Hạ Vân Tự vội xua tay. “Vậy ta không giữ con ở đây lâu. Nghe nói gần đây con thường hay đến Tử Thần Điện làm bạn với Ninh Nguyên, mau đi đi, đừng để nó đợi.”
Phương thị nhận ra nàng đang trêu ghẹo nhưng vì xấu hổ nên không nói được lời nào, đành lúng túng đứng dậy, vội vàng cáo lui.
Khi nàng ta đi xa, Tiểu Lộc Tử vén rèm đi vào. “Thái phi.”
“Hả?” Hạ Vân Tự ngước lên, Tiểu Lộc Tử trình một bức thư. “Hành cung gửi thư đến.”
Hạ Vân Tự nhận lấy, cười lạnh một tiếng, không thèm mở ra xem mà cho vào hộp, thản nhiên hỏi: “Chuyện hôn sự của mấy người Oanh Thời đã sắp xếp ổn cả chứ?”
“Đã ổn ạ.” Tiểu Lộc Tử cười hì hì. “Đều xuất giá trong cùng một tháng. Một tháng mà đi mừng tám lần, vốn liếng của nô tài cũng sắp cạn kiệt rồi.”
Hạ Vân Tự bật cười. “Dùng tiền của Thọ An Cung bù lại cho ngươi vậy.”
Tiểu Lộc Tử lại xua tay. “Nô tài không dám. Quà mừng đó là tấm lòng của nô tài, nếu bỗng dưng để thái phi ra tiền, nói không chừng lúc về cung, mấy người họ hùa nhau đánh nô tài một trận cũng nên. Làm sao nô tài đánh lại mấy bà cô ấy!”
Những lời này khiến cho các cung nữ trong điện đều bật cười. Những lúc thế này, Hạ Vân Tự không nghiêm khắc với họ. Mấy người Oanh Thời xuất giá, những người thay thế đều là các cô nương mười bốn mười lăm tuổi, bên cạnh có thêm tiếng cười thì ngày tháng sẽ vui vẻ hơn nhiều.
Thời gian như cái chớp mắt, lại gần nửa năm trôi qua.
Gần đến tháng Chạp, cung Tiêu Phòng báo tin mừng là hoàng hậu có thai. Vài ngày sau, hành cung lại có tin xấu là thái thượng hoàng sắp không trụ được nữa.
Y gần lâm chung, đám con trai con gái đều phải đi thăm, Hạ Vân Tự và các thái phi cũng đi cùng.
Không có gì đáng lo vì hơn một tháng trước, hành cung đã báo lại là sau một lần phát bệnh, thái thượng hoàng đã không nói chuyện được nữa.
Vì bị trúng phong, khí huyết không thông, sau vài ba lần phát bệnh, trở nên như thế là chuyện thường.
Cũng gần như trong dự đoán của nàng.
Hôm mọi người đến nơi, hành cung một mảng tang thương. Hoàng đế và Hoàng quý thái phi ngồi bên giường, những thái phi và thân vương công chúa khác đều quỳ bên cạnh, tiếng khóc thút thít vang khắp điện.
Thái thượng hoàng vẫn còn một hơi, đưa mắt yếu ớt nhìn mọi người nhưng không nói được lời nào.
Không lâu sau, có cung nhân đi vào dâng thuốc, hành lễ với hoàng đế. “Hoàng thượng, đến giờ thái thượng hoàng dùng canh bổ rồi ạ.”
Hoàng đế gật đầu, nhích sang một bên chừa khoảng trống. Hạ Vân Tự cũng đứng dậy lùi ra một bên, lạnh lùng nhìn chén canh.
À, nhìn có vẻ là canh sâm.
Loại canh này là chính miệng nàng dặn dò cung nhân, mỗi ngày đều phải cho y dùng, ngày nào cũng nạp đồ bổ.
Thái y viện cũng từng có dị nghị, viện trưởng đã gặp nàng và nói e là thái thượng hoàng không chịu nổi lượng đồ bổ thế này nhưng nàng chỉ thản nhiên nói: “Thế nào, bản cung và thái thượng hoàng bầu bạn bao năm, đại nhân sợ bản cung hại thái thượng hoàng sao?”
Đã lên được chức viện trưởng này thì đương nhiên là khôn khéo, vừa nghe là đã hiểu.
Ông ta chắc chắn sẽ không đi hỏi ý hoàng đế, bởi vì nàng đã là hoàng thái quý phi, không nhất thiết phải lấy mạng thái thượng hoàng. Bây giờ làm vậy chưa biết chừng đó là ý của hoàng đế.
Vì thế trải qua hơn một năm dùng đồ bổ mỗi ngày, sức khỏe y đã giảm sút thấy rõ, bây giờ chỉ còn lại một bộ xương khô, không còn phong thái của ngày xưa nữa.
“Bồi bổ quá mức” chính là như vậy.
Lúc tỷ tỷ ra đi, người trông cũng như vậy.
Hạ Vân Tự lẳng lặng nhìn y được cung nhân hầu hạ dùng hết chén canh, ho khan vài tiếng rồi yên tĩnh trở lại.
Một lát sau, ánh mắt rã rời của y cũng có hồn hơn, tập trung vào nàng.
Y cứ nhìn chằm chằm vào nàng như thế. Nàng đoán chắc y phải căm hận lắm, đáng tiếc là người quá yếu, ngay cả nỗi hận cũng không toát ra được.
Ninh Nguyên quay đầu nhìn nàng, mang theo vẻ khẩn cầu. “Di mẫu… phụ hoàng sắp không trụ được nữa rồi.”
Nàng gật đầu, giọng đầy vẻ an ủi khiến người ta yên tâm. “Các con ra ngoài đi, ta ở bên cạnh người.”
Ninh Nguyên thở phào, ra ngoài cùng mọi người. Hạ Vân Tự im lặng đợi họ đi xa, cừa điện đóng lại, qua cửa sổ cũng không nhìn thấy bóng dáng nữa mới cười nói với hình hài khô héo trên giường bệnh. “Cuối cùng vẫn khiến Ninh Nguyên phải khó xử.”
Nói xong nàng ngồi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt chằm chằm của y. “Đừng nhìn nữa, nếu ta là tỷ phu thì nên tắt thở từ sớm.”
Y không nhúc nhích.
Nàng nhoài người đến gần, yêu kiều ôm choàng lấy y, y giãy giụa một chút làm nàng bật cười. “Nếu không thì có lỗi với mớ canh bổ kia quá.”
“Cảm giác bồi bổ quá mức có dễ chịu không? Ngày xưa thần thiếp định để Quý Phi nếm thử hương vị này nhưng khi biết được sự thật thì thấy… nên để tỷ phu nếm thử vẫn hơn.”
“Tỷ phu.” Nàng cúi người, hôn khẽ lên trán y. “Thật ra bao năm nay thần thiếp vẫn muốn hỏi tự lừa mình dối người đến mức dối gạt được bản thân, đó là cảm giác thế nào. Nhưng bây giờ thì… không quan trọng nữa rồi.”
“Bây giờ ta càng muốn để tỷ phu biết, tỷ tỷ là chết vào tay tỷ phu, ngài có biết không?” Nói xong, nàng bèn nhìn thẳng vào mắt y.
Đôi mắt kia bỗng trợn tro khiến nàng lại bật cười. “Ngài không biết thật hay tự gạt mình đến quên mất?”
“Là ngài ám chỉ Thuận Phi nên Thuận Phi mới bày kế cho Quý Phi Chiêu Phi.” Nàng tươi cười. “Ngài thật là tức cười.”
Y lắc đầu, không ngừng lắc đầu, không chịu thừa nhận.
“Nói không ra hơi, không phủ nhận được nên tức tối lắm phải không?” Bộ móng dài của nàng từ từ lướt qua mặt y. “Mang tâm trạng ấy mà giữ chút hơi tàn thêm vài ngày đi, nghĩ xem cảm giác của tỷ tỷ ta khi ấy, đau khổ mà không nói nên lời là thế nào.”
“À còn nữa.” Nàng nheo mắt cười. “Mấy bức thư của ngài đều nằm trong tay ta, Ninh Nguyên không nhận được gì cả nên nếu ngài mong Ninh Nguyên sẽ trở mặt với ta sau khi ngài chết thì hãy từ bỏ hy vọng đi.”
Đôi mắt trợn tròn kia đột nhiên mất đi sinh khí, chỉ còn lại vẻ ảm đạm như tro tàn.
Hạ Vân Tự cảm thấy rất thú vị.
Thật ra lúc tỷ tỷ bệnh nặng, nàng cũng từng không ngừng an ủi mình rằng những kẻ xấu kia kiếp sau sẽ gặp quả báo.
Bây giờ nghĩ lại may mà nàng không tin những lời ấy… Dù kiếp sau chúng có gặp quả báo thì sao, sao có thể khiến nàng hả hê như bằng quả báo nhãn tiền được.
“Thần thiếp xin cáo lui trước.” Nàng dứng dậy hành lễ rồi quay người đi.
Nàng hy vọng y có thể sống lâu thêm một ngày, bởi vì lúc đó tỷ tỷ cũng cố nén hơi tàn sống thêm một ngày.
Khi đó tỷ tỷ muốn mọi người trong cung có thể vui vẻ đón tiết Thượng Tị, không muốn sau này đến tiết Thượng Tị lại buồn rầu không vui nên nàng cũng muốn y cảm thụ một chút khi ấy tỷ tỷ đau khổ thế nào.
Không ngờ, y kéo dài hơi tàn đến tận bốn ngày.
Bốn ngày sau, y mới ra đi trong cơn hôn mê lúc nửa đêm. Hành cung đánh chuông báo tang, không lâu sau trong kinh cũng vang lên tiếng chuông. Hạ Vân Tự nghe cung nhân cảm thán rằng hai ngày trước có lần thái thượng hoàng dốc hết sức bật dậy, định nói chuyện nhưng cuối cùng cũng chỉ thốt ra được hai chữ: “Hạ Vân…”
Cung nhân thổn thức nói: “Thái thượng hoàng đến chết mà vẫn nhớ đến Giai Huệ hoàng hậu. Lúc nãy cung nhân mới phát hiện người dùng sức tới nỗi chăn mền cũng bị cào rách.”
Hạ Vân Tự không bàn luận gì về chuyện này nhưng trong lòng nàng cảm thấy có lẽ y không phải gọi tỷ tỷ mà là nàng.
Bởi vì cách gọi cả họ lẫn tên ấy không giống như muốn biểu đạt tình yêu với tỷ tỷ mà giống muốn biểu đạt nỗi hận với nàng hơn.
Mang theo tâm nguyện chưa thực hiện được này về với đất đi thôi.
——
Đến khi tang lễ xong xuôi, mọi người mới về kinh. Mấy ngày trời ròng rã không nghỉ ngơi, mặt ai nấy trông đều rất mệt mỏi.
Sau khi về cung không lâu, thái hậu – người bệnh triền miên mấy năm nay – không chịu nổi sự đả kích khi con trai qua đời nên cũng đi theo. Tiếp theo đó lại là một hồi tang lễ.
Có những lễ nghi nhất định phải tuân thủ, tuy hoàng hậu đang mang thai nhưng có một số việc vẫn cần nàng phải ra mặt chủ trì. Ròng rã như vậy khiến nàng mệt mỏi suốt mấy ngày liền.
Vì thế Ninh Nguyên rất lo lắng, nghĩ đến việc còn phải để tang ba năm, sợ là hoàng hậu không chịu nổi. Cuối cùng, dưới sự bàn tán xôn xao của đám triều thần, cậu hạ chỉ hoàng hậu không cần phải trai giới, lệnh cho Ngự Thiện Phòng chuẩn bị một ngày ba bữa như thường.
Những chuyện này không cần Hạ Vân Tự phải nhọc lòng. Sau khi về cung, nàng đóng cửa suốt một thời gian, bóc từng bức thư tiên đế gửi ra đọc.
Những bức thư này không phải gửi cho nàng mà là cho Ninh Nguyên. Có điều hành cung là do Từ Minh Nghĩa trông coi cho nên những bức thư này không thể đến được tay Ninh Nguyên.
Hạ Vân Tự đọc từ chữ với vẻ thích thú. Có thể thấy rõ mấy bức đầu tiên chữ viết còn ngay ngắn rõ ràng, càng về sau càng nguệch ngoạc khó đọc, cho thấy sự thay đổi của y.
Lúc đầu, y còn biết kiềm chế, trong thư còn dùng tình dùng lý để tác động đến Ninh Nguyên, có thể xem là một áng văn nhưng những bức cuối cùng, lo lắng đã thành điên dại, trong thư chỉ là những lời chửi rủa nàng, cũng mắng Ninh Nguyên bất hiếu.
Vài bức trong đó còn có chút nghi ngờ, viết rằng phải chăng thư đã bị nàng giấu đi, cuối cùng còn có những câu là viết cho nàng.
Lần lượt đọc thư, cảm giác như y còn sống vậy.
Hạ Vân Tự rất vui vì mình đã giữ thư đến bây giờ mới đọc, bởi vì có những đoạn nói với nàng tuy ác độc, cay nghiệt nhưng cũng lộ ra vẻ bi thương, đau khổ. Nàng đã làm bạn với y nhiều năm, nếu đọc được những dòng thư này, nói không chừng sẽ mềm lòng để y sống thêm vài năm, biết đâu lại có biến cố gì.
Còn bây giờ, tất cả đã kết thúc, dù những dòng thư này có tạo nên những cơn sóng trong lòng nàng thì cũng không cần phải vội.
Cảm giác ấy có thể giữ lại nhấm nháp trong vài chục năm tiếp theo, là ngọt hay đắng thì cũng không ảnh hưởng gì đến đại cục.
Sau khi đọc xong tất cả những bức thư này, nàng bèn xé chúng ra nhỏ như những bông tuyết, thả xuống mương nước trong cung.
Những mảnh giấy nhanh chóng bị thấm ướt, nét chữ cũng lập tức bị nhòe đi. Nàng hờ hững nhìn chúng bị cuốn đi, lúc đứng dậy hơi thất thần, suýt nữa bị lớp băng mỏng làm trượt ngã.
“Thái phi cẩn thận!” Tiểu Lộc Tử lập tức đỡ lấy nàng, cười bảo: “Bên cạnh mương nước có băng, rất dễ trượt ngã. Thật ra nếu thái phi có thứ gì không muốn để người khác thấy thì cứ mang thiêu là được.”
Nàng cũng mỉm cười, thuận miệng hùa theo. “Cũng phải.”
Thật ta thì nàng cũng nghĩ đến việc thiêu cho xong chuyện, nhưng nghĩ lại thì làm thế này tốt hơn. Trước giờ muốn gửi gì đó cho người thân người ta thường thiêu đi, lỡ như những bức thư này lọt đến chỗ tỷ tỷ thì lại làm tỷ ấy mệt lòng.
Nghĩ đến đây nàng cảm thấy khá tức cười. Một người ngay cả thần phật cũng dám mắng mấy chục lần như nàng nhưng trong chuyện này thì lại rất tin, rất sợ tỷ tỷ buồn phiền.
Đến đây, chỉ còn lại một chuyện cần làm.
Vào ngày cuối cùng của thất thứ bảy, Hạ Vân Tự đi gặp Đàm Tây Vương, người bị giam cầm đã lâu.
Hôm ấy nàng ăn mặc trang điểm rất lộng lẫy, hoàn toàn không giống một người đang chịu tang. Hoạn quan áp giải Đàm Tây Vương đến quỳ trước mặt nàng, nàng bắt chéo chân nhìn ngó hắn một lúc lâu.
Đàm Tây Vương giãy giụa một lát, muốn xông đến ra tay với nàng nhưng không thể tránh thoát được.
Đến khi ngắm đủ rồi nàng mới ung dung lên tiếng. “Tiên hoàng đã băng hà, tân đế đã kế vị, thiên hạ đã đổi chủ, điện hạ tính chuẩn lắm.”
“Đồ ác phụ…” Giọng Đàm Tây Vương run rẩy. “Hoàng huynh của ta là minh quân, vì ngươi mà…”
“Chát” một tiếng, Hạ Vân Tự giáng xuống một cái tát làm Đàm Tây Vương im bặt.
Cái tát này nàng đã muốn đánh cho hắn từ lâu. Không có bộ hộ móng vướng víu, móng tay được nuôi cẩn thận, tát một cái là trên má hắn ứa máu giống như bị thú cào vậy.
“Hoàng huynh của ngươi là minh quân, vậy tỷ tỷ của ta không là hiền hậu sao!” Cuối cùng nàng cũng trút được những lời giấu trong lòng bao năm nay. “Chỉ vì chiêm tinh gì đó mà ngươi khiến tỷ ấy chết thảm trong cung!”
“Ngươi còn có mặt mũi nào nói tỷ muội họ Hạ ta là hại dân họa quốc!”
“Kết cục ngày hôm nay chính là một tay điện hạ ngài tạo thành!”
Mắng được một lúc, nàng bỗng nhiên bật cười, tiếng cười sang sảng sung sướng vang vọng trong căn phòng không lớn lắm này nghe thật ma mị.
Trong một giây nào đó, Đàm Tây Vương cứ tưởng nàng điên rồi nhưng cuối cùng nàng kìm lại, ánh mắt lại tập trung vào hắn, khẽ trào phúng. “Ngươi biết khi chết ca ca ngươi thê thảm thế nào không?”
“Ngươi…” Hắn trừng mắt, đầy vẻ căm phẫn.
Nàng đứng dậy, nắm lấy cằm hắn trông thật ngả ngớn. “Tự ngươi tưởng tượng ra đi… Ai gia chỉ nói một câu, vẻ thê thảm ấy e là ngươi khó mà hình dung ra được.”
Sau đó, nàng quay người đi khỏi căn phòng này, sai người mang cái ghế đến, an nhiên ngồi ngoài vườn.
Đàm Tây Vương cũng được thả ra, thông qua hàng rào nhìn thấy nàng, không kiềm chế được nên lớn tiếng mắng chửi.
Tròn hai canh giờ, nàng cứ ngồi đó ăn bánh, uống trà, nghe chửi.
Mắng chửi thế này khiến người ta thật sảng khoái.
Mười mấy năm trước, nàng cũng từng mắng to như thế. Mắng Quý Phi, Chiêu Phi, mắng tiên đế, thậm chí mắng những người thân im lặng không dám lên tiếng nhưng cuối cùng vẫn phải kìm lại.
Bởi vì nàng biết ngoại trừ mắng, nàng còn có cách tốt hơn để báo thù.
Còn Đàm Tây Vương bây giờ thì không có cách nào cả.
Những tiếng mắng chửi này chính là món quà khen thưởng cho bao năm cố gắng của nàng.
Mãi đến khi hắn mắng mệt rồi nàng mới đứng dậy ra về, vừa đi vừa nói với lại.
Câu đầu tiên là: “Ai gia tặng điện hạ một câu, xin điện hạ hãy nhớ kiếp sau đừng có lại hồ đồ. “Kẻ tin lời mê tín, sẽ có tác dụng ngược.”
Thoáng dừng lại, nàng lại nói: “Đàm Tây Vương quá đau lòng khi nghe tin tiên đế băng hà nên đã tự vẫn trong ngục.”
Cuối cùng, nàng bảo: “Tiểu Lộc Tử, lấy một chén máu của hắn mang về cất trong hầm băng, ai gia có việc cần dùng.”
Tiểu Lộc Tử vâng một tiếng, sau lưng có tiếng bước chân, sau đó là tiếng hét thảm thiết của Đàm Tây Vương.
——
Đầu xuân năm sau, trạch phủ mà Hạ Vân Tự sắp xếp ở ngoài cung đã hoàn thành, nàng bèn đề xuất việc ra cung ở với Ninh Nguyên, cậu buột miệng hỏi: “Vì Từ tướng quân sao?”
Câu hỏi này làm nàng bất ngờ, cũng hơi giật mình. “Con biết à?”
Ninh Nguyên khẽ cau mày, không nói chuyện.
Hạ Vân Tự quan sát sắc mặt của cậu. “Con không thích à?”
“Không…” Ninh Nguyên lắc đầu thở dài.
Việc của đời trước quá rối rắm, làm cậu phiền não đã lâu, hình ảnh phụ hoàng lại càng yêu hận đan xen trong cậu.
Nhưng chuyện của di mẫu cậu lại nghĩ thông suốt rồi.
Bao năm nay di mẫu không hề thích phụ hoàng, thậm chí hận phụ hoàng, vậy nàng tiến cung chỉ có hai nguyên nhân: một là vì lấy lại công bằng cho mẫu hậu, hai là vì bảo vệ cậu trưởng thành.
Vì hai nguyên nhân này, cậu không thể lên tiếng bảo di mẫu thủ tiết với phụ hoàng được.
Cậu chỉ cảm thấy… “Con vẫn hy vọng di mẫu ở lại trong cung. Bao năm nay người chịu nhiều uất ức, giờ là lúc con báo hiếu với người.”
“Báo hiếu?” Hạ Vân Tự nghiền ngẫm hai từ này, chậc một tiếng. “Chuyện này không vội. Sau này mấy đứa con còn nhiều cơ hội mà.”
Ninh Nguyên cau mày nhìn nàng.
“Vội gì chứ!” Hạ Vân Tự trừng cậu. “Di mẫu của con năm nay mới hai tám tuổi, có phải bán thân bất toại, sắp vào lòng đất đâu!”
“Con biết, nhưng mà…” Ninh Nguyên rầu rĩ gãi đầu, cảm thấy không nỡ rời xa nàng.
Thôi vậy, dù gì chỗ ấy cách hoàng cung không xa, sau này không phải không qua lại được.
——
Hai ngày sau, Hoàng quý thái phi liền xuất cung. Tất cả mọi thứ trong phủ đều đã an bài đâu vào đấy nhưng mấy người Oanh Thời vẫn không yên tâm, họ hẹn nhau đến trông chừng đám nha hoàn trẻ sắp xếp đồ đạc.
Bận rộn cho đến chiều mới được nghỉ ngơi, Hạ Vân Tự nằm nghỉ chừng hai khắc rồi dậy sang phòng bên cạnh.
Phòng bên của chính viện được dùng làm linh đường của Giai Huê hoàng hậu, nàng sai Tiểu Lộc Tử bưng chén máu của Đàm Tây Vương đến, đặt lên bàn thờ. “Tỷ tỷ nhìn xem, đây là máu của kẻ đầu sỏ.”
“Quý Phi và Chiêu Phi đều không ở trong phi lăng, tỷ cứ yên tâm.”
“À, còn tỷ phu…” Nàng chậc một tiếng. “Không hợp táng với tỷ, chắc tỷ không gặp được đâu nhỉ?”
Nàng vừa nói vừa ngồi xuống bồ đoàn, mắt cay cay, đỏ ửng lên rồi không khỏi sụt sịt một tiếng.
“Cung Tiêu Phòng của tỷ bây giờ giờ đã có người ở, là con đâu của tỷ, cũng khá lắm, hy vọng cung Tiêu Phòng đừng có sớm trống không nữa.”
“Của hồi môn tỷ chuẩn bị cho muội trong kho đã được mang ra, sao mà nhiều quá vậy, làm Oanh Thời hôm nay thu dọn đến đau cả lưng.”
Nước mắt trào ra, rơi xuống chiếc váy.
Cửa đột nhiên bị đẩy nhẹ ra, nàng vô thức lau nước mắt, quay đầu ra thì thấy Từ Minh Nghĩa đứng ngoài cửa. Truyện Quan Trường
Hắn hơi lúng túng, thấy nàng thì ngớ người nhưng vẫn đi vào.
“Ừm…” Hắn ho một tiếng. “Ta mang ít thịt bò muối cho hai tỷ muội nàng.”
Nói xong hắn đặt hộp thức ăn xuống trước mặt nàng, còn mình thì cũng ngồi bên cạnh.
“Dưới đất lạnh.” Nàng vừa sụt sịt vừa nhích người qua, chia cho hắn một nửa tấm đệm.
Hắn nhìn linh vị, mỉm cười. “Đại tiểu thư, sau này tôi và A Tự sẽ trở thành hàng xóm, người yên tâm.”
“Sụt…” Nàng dùng khuỷu tay huých hắn, hít một cái rồi lau nước mắt, lườm hắn. “Trước linh vị của tỷ tỷ đấy, huynh nghĩ kỹ rồi hãy nói.”
Từ Minh Nghĩa bật cười rồi nghiêm nghị trở lại.
Sau đó hắn đứng dậy, sửa sang lại bộ giáp mềm và áo choàng trên người, vái lạy thật nghiêm túc. “Đại tiểu thư, sau này tôi sẽ chăm sóc cho A Tự, xin người yên tâm.”
“Tuy tôi đọc sách không nhiều bằng nàng ấy nhưng chiến công cũng không tệ lắm.”
“Tuy hồi nhỏ nàng ấy luôn bắt nạt tôi nhưng tôi không so đo với nàng ấy.”
“Từ Minh Nghĩa!” Hạ Vân Tự đạp hắn một cái. Hắn quay đầu lại cười, nàng cũng bật cười theo.
“Ha ha ha.” Hắn tươi cười ngồi xuống, dùng ngón tay cái lau nước mắt trên mặt nàng. “Đừng khóc nữa, nàng khóc ta lại không biết làm sao.”
“Ừm…” Nàng ậm ờ lên tiếng, hai má đỏ hồng trông rất xinh đẹp, giống hệt hoa đào vừa nở trong vườn.