Có lẽ vì trước kia nàng ta đã từng gây thị phi nên hoàng đế nghe xong cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ hỏi: “Chuyện gì?”
Thải Linh rưng rưng nước mắt, thút thít vài cái, yếu ớt dập đầu: “Từ khi chuyển đến chỗ Thuận Phi nương nương, cái thai của nô tỳ cứ không ổn, thái y chỉ nói do trong lòng không thoải mái, nô tỳ cũng cảm thấy như thế… Gần đây cảm giác khó chịu của nô tỳ ngày càng dữ dội, nô tỳ cứ tưởng là do trời nóng. Sau đó… sau đó Sơn Trà bên cạnh nương nương nhắc nhở nô tỳ, bảo trong cung lắm thị phi, long thai rất dễ trở thành cái gai trong mắt nhiều người nên nô tỳ mới cẩn thận để ý…”
Thuận Phi cau mày. “Vậy cô phát hiện được điều gì? Sao không nghe cô nói gì với bản cung?”
Thải Linh khóc sướt mướt như mưa, từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía Thuận Phi. “Nô tỳ phát hiện điều gì khác thường, nương nương không biết chút nào sao?”
Mặt Thuận Phi trở nên hơi sắc lạnh.
Hoàng đế đưa mắt nhìn Thuận Phi một lát, nàng coi như không thấy, vẫn từ tốn hỏi Thải Linh. “Dù mỗi ngày bản cung đều quan tâm cô nhưng cũng khó tránh có chỗ sơ suất, nếu cô đã cảm thấy có người muốn hại mình thì nên nói với bản cung, sao phải cố chịu đựng đến giờ để thân thể bị tổn thương!”
Thải Linh cũng đanh mặt, cúi đầu quỳ ở đó không nói tiếng nào. Hoàng đế hờ hững nhìn nàng ta. “Rốt cuộc là có chuyện gì, nàng cứ nói thật đi.”
Thải Linh tỏ ra rất đau lòng nhưng không dám lần lữa, nàng ta lại dập đầu, nói: “Nô tỳ nghĩ thức ăn là thứ dễ bị động tay động chân nhất nên đã lén mời y nữ đến kiểm tra. Y nữ tra ra được trong các món ăn của nô tỳ đều có thêm một loại thuốc, hoàng thượng có thể triệu y nữ đến hỏi chuyện.”
Những cung tần mang thai đều có vài y nữ lúc nào cũng ở cạnh chăm sóc, hiện giờ họ vẫn đang ở trong phòng. Hoàng đế nhìn qua, một trong số đó lập tức quỳ lạy. “Nô tỳ là người kiểm tra. Trong thức ăn của Linh thải nữ có thêm một ít thuốc làm loãng máu, liều lượng vừa phải, không làm tổn thương đến long thai nhưng sẽ tạo thành khó sinh, sinh xong sẽ rất nguy hiểm.”
Thuận Phi lạnh mặt. “Chuyện đến như thế, sao không bẩm báo cho bản cung!”
Y nữ kia dập đầu. “Nô tỳ vốn định bẩm báo với nương nương nhưng Linh thải nữ nói nàng ấy sẽ tự nói. Sau đó nô tỳ hỏi lại thì nàng ấy nói đã bẩm báo rồi nên nô tỳ không hỏi thêm.”
Thuận Phi nhìn về phía Thải Linh, gằn giọng. “Ngươi nói khi nào?”
Thải Linh nhìn hoàng đế với vẻ cực kỳ hoảng loạn. “Tất cả mọi thứ ăn mặc ở của nô tỳ đều do Thuận Phi nương nương trông nom. Xảy ra chuyện thế này khó biết ai là địch ai là bạn, làm sao nô tỳ dám nói với nương nương? Y nữ đã nói sẽ không hại tới long thai, nô tỳ cảm thấy mạng mình không đáng giá, có thể giữ được đứa bé là tốt rồi… Không ngờ ông trời có mắt cho nô tỳ được sống tiếp, lại được diện kiến hoàng thượng, nô tỳ mới dám nói chuyên này ra, xin hoàng thượng tra rõ ràng!”
Tuy chuyện này xảy ra trong căn phòng không mấy rộng rãi kia nhưng vì Thải Linh nói rất kiên định, xung quanh lại yên ắng nên các phi tần bên ngoài cũng đều nghe thấy.
Thần sắc của mọi người trở nên khác nhau, đa số đều không kiềm lòng được quan sát biểu cảm của Thuận Phi trong phòng.
Hạ Vân Tự thì lặng lẽ nhìn Nghi quý cơ. Nếu trực giác trước đây của nàng không sai thì chuyện này là do Nghi quý cơ giăng bẫy, giúp Chiêu Phi giành lại đứa bé hoặc là quyền lực.
Trong phòng, Thuận Phi vẫn từ tốn: “Xảy ra chuyện thế này, ngươi không tin bản cung cũng là chuyện có thể hiểu được. Có điều…” Thuận Phi xách váy, quỳ xuống: “Thần thiếp tuyệt đối không hại Linh thải nữ, cũng biết thức ăn dễ bị lợi dụng nhất nên đã sai người cẩn thận để ý, nếu muốn động tay vào là rất khó. Những thứ lâu ngày thì khó tra, nhưng thức ăn ba ngày nay vẫn lưu lại mẫu theo quy định, hoàng thượng có thể sai người điều tra, nếu có gì sai sót…” Thuận Phi ngửa mặt lên, vẻ mặt chính trực, kiên định. “Thần thiếp hổ thẹn với sự tin tưởng của hoàng thượng, nguyện từ nay vào Phật đường tu hành, cầu phúc cho mẹ con Linh thải nữ.”
Dù gì nàng cũng là phi tần lâu năm nhất trong cung, thời gian làm bạn thánh thượng còn lâu hơn cả Giai Huệ hoàng hậu, nàng đã nói gắt đến thế này, hoàng thượng cũng phải rung động, đưa tay đỡ nàng dậy. “Đứng dậy đi. Tra rõ đầu đuôi là được, đừng nói những lời như thế.”
Sắc mặt Thải Linh càng thêm tái nhợt, nàng ta ngẩn ngơ nhìn hoàng đế, dường như không ngờ câu an ủi đầu tiên của y lại nói với Thuận Phi.
Ngay sau đó, nàng ta trở nên điên cuồng. “Nương nương cần gì giả vờ giả vịt ở đây! Những món ăn đó đều qua tay của nương nương, lưu mẫu trước rồi mới hạ độc cũng được vậy!” Nói xong nàng ta nhìn quanh quất, ánh mắt dừng lại ở bàn trang điểm rồi đột nhiên nhào qua, cầm lấy một cây trâm.
Mọi người đều bất ngờ, người của hoàng đế vô thức bước lên hộ giá thì thấy nàng ta dùng cây trâm nhọn kia chĩa vào mặt mình. “Những món đó nô tỳ cũng lén giữ lại, giấu trong tủ đằng kia, hoàng thượng có thể sai người kiểm tra. Nếu nô tỳ có nửa lời gian dối thì sẽ tự hủy dung mạo để tạ tội với Thuận Phi nương nương!”
Câu này khiến mọi người chấn kinh.
Nữ nhân trong cung ai mà chẳng tiếc dung mạo. Trước câu này, mọi người đều cảm thấy Thuận Phi đức cao vọng trọng nên tin tưởng nàng ta hơn nhưng sau câu này, khó tránh có người dao động.
Căn phòng trở nên im phăng phắc, ai nấy đều đang đợi hoàng đế lên tiếng. Y trầm ngâm giây lát, dường như chưa quyết định được.
Hạ Vân Tự vừa lẳng lặng quan sát Nghi quý cơ vừa vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào nói giúp cho Thuận Phi. Tuy nhiên chưa kịp lên tiếng thì Nghi quý cơ đã bước lên trước. Nàng ta ở ngoài cửa, nhún người, giọng lanh lảnh. “Hoàng thượng cho phép thần thiếp được nói một câu.”
Hoàng đế quay đầu lại, đáp: “Nói đi.”
Nghi quý cơ nói nói: “Thần thiếp cảm thấy có thể kiểm tra thức ăn mà Linh thải nữ giấu, tuy nhiên nếu tra ra có vấn đề thì cũng không thể trực tiếp trách tội Thuận Phi nương nương. Cả hậu cung đều biết trước kia Linh thải nữ từng tự uống thuốc để làm động thai hòng đổ tội cho Ngọc thải nữ, cuối cùng suýt nữa liên lụy đến Chiêu Phi nương nương. Bây giờ ai biết được nàng ta có giở lại trò cũ, lấy oán báo ân hãm hại Thuận Phi nương nương hay không?”
Những lời của nàng ta rõ ràng rành mạch nhưng lại khiến các phi tần đều khá bất ngờ. Nói thì hợp lý đó nhưng nàng ta vốn là người của Chiêu Phi, bây giờ lại đứng ra “chủ trì công bằng” thì thật không thể tưởng tượng nổi.
Hạ Vân Tự cũng cảm thấy bất ngờ, ngước mắt muốn nhìn thần sắc của Thuận Phi nhưng lại nhịn không được phải dừng lại quan sát Thải Linh.
Sắc mặt Thải Linh đang dần biến đổi nhưng hoàn toàn không giống trong suy đoán của nàng. Không hoảng loạn, không lo lắng, cũng không có ý giải thích mà chỉ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào Nghi quý cơ, có chút hoang mang và khó hiểu.
Trong tình hình hiện nay, biểu cảm trên mặt nàng ta có vẻ hơi kỳ quái. Tiếp đó, nàng ta mấy lần ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì, chỉ giữ im lặng.
Nghi quý cơ ung dung bước vào phòng. “Theo thần thiếp thấy chi bằng hoàng thượng cứ điều tra xem bản thân Linh thải nữ có cất giấu loại thuốc ấy không. Nếu ngày nào cũng dùng thì hẳn là sẽ có dấu vết. Tra ra được thì vụ việc này coi như giải quyết xong.”
Vẻ nghi hoặc trên mặt Thải Linh cuối cùng tan biến, thay vào đó là sự kinh hoảng thấy rõ. Môi nàng ta run bần bật, mặt có vẻ chột dạ khiến Hạ Vân Tự dần hiểu rõ thực hư.
Xem ra đúng là nàng ta giở lại trò cũ.
Chân tướng sự việc cũng dễ đoán, Thải Linh là kẻ ngu ngốc nên không khiến người ta bất ngờ, chỉ có hành vi của Nghi quý cơ là khiến người ta không thể hiểu nổi. Hạ Vân Tự khẽ đưa mắt đảo quanh thì thấy Chiêu Phi cũng hơi cau mày, nhìn Nghi quý cơ không chớp mắt, hiển nhiên là cũng đang nghi hoặc.
Cân nhắc hồi lâu, cuối cùng hoàng đế gật đầu, nhìn Phàn Ưng Đức. “Sai người lục soát.”
Phàn Ưng Đức khom người, vẫy tay ra hiệu. Lập tức có mấy tên hoạn quan đi vào, lật tung mọi thứ lên tra soát. Thải Linh cố gắng bình tĩnh nhưng mồ hôi lạnh cứ túa ra, chưa quýnh lên có lẽ là vì vẫn ôm hy vọng hên xui, mong là không bị soát ra.
Nhưng cung nhân bên cạnh hoàng thượng rất có kinh nghiệm trong việc này. Những nơi dễ thấy như tủ, kệ lục xong, những nơi kín đáo như chăn mền, bình hoa cũng không bỏ qua.
Không lâu sau, một hoạn quan lục từ trong tủ ra một cái bùa bình an bằng vải, thấy đường may chỗ miệng túi bị bong lỏng nên bèn kéo ra, sau đó mặt lập tức biến sắc. “Đây rồi!”
Hắn hô hoán lên rồi đi đến trước, quỳ xuống dâng lá bùa lên.
Hạ Huyền Thời đanh mặt nhận lấy nhìn một chút rồi gọi y nữ lúc nãy đến. “Kiểm tra xem có phải thuốc này không.”
Y nữ kia vội vàng tiến lên, nhón lấy một ít bột thuốc màu nâu, tỉ mỉ quan sát, ngửi ngửi rồi dập dầu bảo: “Đúng là nó ạ.”
Khi ánh mắt hoàng đế nhìn về phía Thải Linh, nàng ta không khỏi rùng mình một cái.
Giọng của Nghi quý cơ trở nên lạnh lẽo. “Tiện tỳ, còn dám hãm hại Thuận Phi nương nương.”
“Nương nương?” Thải Linh trố mắt nhìn Nghi quý cơ, cuối cùng lộ ra vẻ ngạc nhiên. “sao nương nương lại…”
Nghi quý cơ chỉ nhíu mày nhìn nàng ta.
Hơi thở của Thải Linh trở nên dồn dập, lắc đầu với vẻ không dám tin. “Sao nương nương có thể như thế… rõ ràng… rõ ràng nương nương đã bảo nô tỳ…” Hai dòng lệ chảy dài trên gương mặt tái nhợt của nàng ta.
Nghi quý cơ cũng tỏ ra ngạc nhiên, ngây người trong giây lát rồi bước tới giáng cho Thải Linh một cái tát. “Lần trước muốn cắn càn Ngọc thải nữ và Chiêu Phi nương nương, lần này là bản cung ư?”
“Không phải!” Thải Linh hét lớn lên, hoàn toàn quên mất sự đau đớn trên mặt, phẫn nộ chỉ vào Nghi quý cơ. “Hoàng thượng! Thật là nàng ta, là Nghi quý cơ hứa sẽ tấn phong, bảo nô tỳ làm như thế!”
Sau đó lại chỉ sang bên cạnh Thuận Phi. “Còn cô ta nữa… Sơn Trà! Là cô ta móc nối giúp Nghi quý cơ, thuốc cũng là cô ta đưa cho nô tỳ!”
Cung nữ tên Sơn Trà giật nảy mình. “Nương tử, cô…” Trấn tĩnh lại, nàng ta vội vàng quỳ xuống. “Hoàng thượng, nô tỳ thật sự không biết chuyện này là sao. Nô tỳ hoàn toàn không thân quen gì với Linh thải nữ và Nghi quý cơ, không thể giúp họ được. Hơn nữa… nương nương đã nói, ngoại trừ bản thân Linh thải nữ, cung nhân ra vào phải bị soát người, chuyện này cả hậu cung đều biết…”
Vừa nói xong, ngoài phòng có rất nhiều người ngẫm nghĩ rồi gật đầu. Đúng là Thuận Phi nương nương đã tuyên bố như thế khi các cung tần đến thỉnh an.
Thải Linh đã hoàn toàn hoảng loạn, cứ kinh hãi nhìn Sơn Trà, nhìn Nghi quý cơ, nhìn hoàng đế rồi ngơ ngác nhìn mỗi một người bên ngoài.
Cuối cùng, nàng ta nhào về phía hoàng đế. “Hoàng thượng… không phải như thế! Nô tỳ không hề nói dối, thật sự là Nghi quý cơ… đúng là Nghi quý cơ mà!”
“Đủ rồi!” Giọng nói lạnh nhạt của hoàng đế khiến nàng ta im bặt.
Nàng ta hãi hùng ngẩng đầu lên thì thấy hoàng đế đang hờ hững nhìn mình. Đôi mắt vốn không có bao nhiêu yêu thương bây giờ lạnh như hồ băng, mỗi cảm xúc trong đó đều khiến nàng ta rét đến tận xương.
“Không…” Nàng ta tuyệt vọng lắc đầu, không muốn nghe những lời y chuẩn bị nói. Nỗi sợ hãi này thậm chí khiến nàng ta vô thức giơ tay lên bịt hai tai bên dưới mái tóc rối bù lại.
Nhưng y vẫn lạnh lùng lên tiếng. “Mượn đứa trẻ này, ngươi đã gây ra bao nhiêu chuyện rồi?”
Nói xong y không nhìn Thải Linh mà gọi: “Phàn Ưng Đức.”
Xung quanh im thin thít, mỗi người ai nấy đều vô cùng hồi hộp.
Phàn Ưng Đức khom ngươi bước tới, hoàng đế chỉ nói ngắn gọn. “Sai người trông chừng, phong tỏa cung này.”
Nói xong không ở lại thêm một giây nào, thậm chí không cho Thải Linh cơ hội nói một tiếng mà quay người đi ngay. Chiêu Phi, Thuận Phi và Nghi quý cơ đưa mắt nhìn nhau, cũng ra khỏi đó.
Thải Linh ngây người ra một chút rồi khóc rống lên, lồm cồm bò theo định trần tình nhưng bị hai hoạn quan giữ lại, thô bạo mang nàng ta lên giường.
Ra khỏi phòng, hoàng đế mới căn dặn thêm một câu: “Sau này tam hoàng tử làm phiền Thuận Phi vậy.”
Thuận Phi nhún người. “Thần thiếp sẽ tận tâm chăm sóc, xin hoàng thượng yên tâm.”
Y gật đầu rồi bước nhanh khỏi đó. Các phi tần im lặng đưa tiễn, sau đó nghe tiếng gào khóc trong phòng nên không ở lại thêm, nhanh chóng tốp năm tốp ba tản đi hết.
Hạ Vân Tự đi ra ngoài, trong lòng vẫn suy ngẫm hành vi của Nghi quý cơ khi nãy, ngước mắt lên thì thấy Nghi quý cơ vẫn đi theo Chiêu Phi như cũ, thật khiến người ta mờ mịt khó hiểu.
Vở kịch này, nàng phải cẩn thận phân tích mới được.