Tranh Sủng Đoạt Giang Sơn

Chương 104: Chương 104: Sáu cục




Ninh Nguyên nghĩ ngợi rồi thành thật trả lời: “Gặp nhau vài lần, cũng không thân cho lắm.” Rồi thằng bé nghi hoặc hỏi lại: “Sao thế ạ?”

Hạ Vân Tự vờ như không nghe thấy câu hỏi của thằng bé, chỉ gắp cho nó một viên cá rồi hỏi tiếp: “Con cảm thấy con bé thế nào?”

“Không thân quen mà.” Ninh Nguyên ấp úng, nhíu mày suy nghĩ rồi đành trả lời: “Con chỉ biết muội ấy trông khá xinh xắn, cũng có đọc sách.”

Xem ra là không thân quen thật.

Hạ Vân Tự thoáng thở phào nhẹ nhõm, lúc ấy mới cười bảo: “Không có gì, di mẫu chỉ thuận miệng hỏi thôi. Lát nữa di mẫu sẽ sai người ban cho nó ít điểm tâm, con cứ yên tâm.”

Ninh Nguyên bèn mỉm cười, không nói gì thêm, yên tâm dùng cơm.

Dùng bữa xong, thằng bé liền trở về phòng mình. Hạ Vân Tự không lừa nó, thật sự sai người mang cho Tĩnh Song vài món điểm tâm mà các tiểu cung nữ thích ăn, có điều nàng còn đặc biệt gọi Tố Thần tới một chuyến.

Từ sau khi theo nàng vào cung, Tố Thần bèn phụng mệnh dạy Tĩnh Song đọc sách và học cầm kỳ thi họa. Nàng ta rất kiên nhẫn với trẻ con, Tĩnh Song có thể học tốt như thế cũng nhờ nàng ta cả.

Vì chuyện này, Hạ Vân Tự đã tìm cho nàng ta một mối hôn nhân tốt. Đợi Tĩnh Song được việc là nàng ta có thể thành công lui về, đợi gả chồng.

Nhưng điều kiện tiên quyết là không được phí công dạy Tĩnh Song.

Hạ Vân Tự bèn thẳng thắn nói với Tố Thần: “Tĩnh Song đã dần lớn, không thể cứ ở trong phòng mãi được, dù sao cung phải ra ngoài đi lại. Nhưng em chú ý một chút, đừng để con bé và đại hoàng tử tiếp xúc với nhau.”

Tố Thần đang cúi đầu trước mặt nàng, nghe thế thì ngẩn ra. “Đại hoàng tử…” Nói tới đây thì hiểu ra, bèn ngước mắt nhìn Hạ Vân Tự. “Nương nương đang lo…”

Hạ Vân Tự gật đầu, ung dung bưng chén trà lên, nhấp một ngụm trà nóng thơm ngào ngạt. “Năm nay đại hoàng tử đã mười hai tuổi, Tĩnh Song cũng đã mười tuổi. Tuổi này tuy còn nhỏ nhưng động lòng là chuyện trong nháy mắt, đừng để nảy sinh phiền toái.”

Tố Thần vội vàng nhún người đáp: “Vâng. Là nô tỳ sơ suất, chỉ xem nó là trẻ con. nương nương yên tâm, sau này nô tỳ nhất định sẽ để ý.”

Hạ Vân Tự ừ khẽ một tiếng rồi không nói về chuyện này nữa, chỉ đề cập tới việc sang năm nên tìm một người dạy Tĩnh Song học múa, trước hết phải chọn một người thích hợp trong đám vũ cơ.

Nghe dặn hết mọi chuyện, Tố Thần bèn cáo lui. Hạ Vân Tự tựa vào trường kỷ để tính toán lại mọi việc, sau đó tự phát ra những tiếng cười mà bản thân nàng cũng không rõ có ý nghĩa gì.

Tính toán của nàng thật là… xa xôi. Xa đến nỗi thỉnh thoảng nhớ tới, chính nàng cũng không khỏi thở dài.

Nhưng nàng không thể không có tính toán này. Từ khoảnh khắc quyết định vào cung, đầu óc nàng đã không ngừng suy nghĩ rồi. Mỗi một giây phút đều có một giọng nói nhắc nhở nàng rằng nàng nhất định phải đi đến cuối cùng.

Vì thế, nàng làm sao có thể không toan tính những chuyện này.

Cho nên khi vừa nhìn thấy Tĩnh Song, mắt nàng đã sáng lên. Lúc đó Tĩnh Song chỉ mới bốn tuổi, mặc bộ quần áo thô ráp của cung nữ cấp thấp, còn bị đánh đến nỗi mặt giàn giụa nước mắt. Nhưng dù thế, giữa những tiểu cung nữ khác, dung mạo của con bé vẫn vô cùng nổi bật, giống như là ánh trăng treo trên bầu trời, mây mờ không sao che được vẻ rạng rỡ của nó.

Mỹ nhân xuất chúng như thế, ngay cả trong cung cũng không có nhiều. Ngay lúc đó Hạ Vân Tự đã có ý định nên bèn cứu nó ra ngoài.

Bây giờ, chớp mắt đã sáu năm trôi qua. Theo luật lệ của triều Đại Túc, nữ tử mười lăm tuổi mới cập kê nhưng mười ba tuổi là đã có thể xuất giá. Tính ra dù là mười ba hay mười lăm, thời khắc Tĩnh Song phát huy tác dụng của mình hẳn là không con xa nữa.

Khi đó… Hạ Vân Tự đã hai mươi lăm hoặc hai mươi bảy tuổi.

Tuổi này, đặt trong hậu cung cứ mỗi ba năm lại có một nhóm người mới tiến vào, thì đã không còn trẻ nữa.

Rất nhiều phi tần chừng hai ba hai bốn tuổi là đã bắt đầu lo lắng, bắt đầu tìm kiếm những cung nữ trẻ trung thay mình hậu hạ thánh giá. Trong cung chẳng phải luôn thế sao? Ai mà không muốn được sủng, đến khi nhan sắc héo tàn không thể được sủng nữa thì tìm người bên cạnh thay thế cũng là một cách.

Nàng tin Tĩnh Song sẽ không làm nàng thất vọng. Bởi vì mấy năm nay, Tĩnh Song chẳng những trổ mã vô cùng xinh đẹp như trong dự định mà còn dốc lòng học cầm kỳ thi họa, tính cách cũng rất dịu dàng.

Người như thế đưa đến trước mặt, hoàng đế hẳn là sẽ vui vẻ tiếp nhận.

Trong năm sáu năm nay, những lúc nhàn rỗi không có việc gì làm, Hạ Vân Tự thường tưởng tượng đến chuyện này để giải buồn. Nếu là người trong lòng ái mộ hoàng đế, nghĩ đến đây chắc là sẽ rất khó chịu. Nhưng đối với người từng bước tính kế mà nói, tưởng tượng đến việc sau khi mình thịnh sủng, người được sủng tiếp theo cũng là người trong tay mình thì sẽ cảm thấy vô cùng sung sướng.

Nhưng gần đây, thỉnh thoảng khi nghĩ đến chuyện này, nàng sẽ cảm thấy người tính không bằng trời tính, tính toán của nàng vẫn chưa đủ chu đáo.

Chưa đầy một năm nữa chính là đợt tuyển tú ba năm một lần.

Lúc chọn Tĩnh Song, nàng không ngờ tới việc Thuận Phi thật sự dính líu đến chuyện quá khứ, cũng không ngờ rằng có ngày mình sẽ âm thầm tranh đấu với Thuận Phi – người khi ấy vẫn đang ở hành cung lánh đời. Cho nên bây giờ nhìn lại, sang năm tuyển tú chắc chắn Thuận Phi sẽ có sự sắp xếp, gây khó khăn cho nàng.

Phi tần nắm quyền đúng là phi tần nắm quyền. Tuy nàng và Trang Phi cũng là phi tử nhưng vì thứ quyền lực mà hoàng đế ban cho này, họ vẫn thua kém nàng ta một bậc. Đợt tuyển tú lần trước bình yên trôi qua là vì lúc đó họ chưa có hiềm khích gì, không đáng làm người kia bực bội. Nhưng bây giờ, nếu Thuận Phi muốn lợi dụng lần tuyển tú này để tìm kiếm người mới, tăng thêm vây cánh cho mình cũng là chuyện dễ dàng.

Đáng tiếc, bây giờ Tĩnh Song còn quá nhỏ, chưa thể phát huy tác dụng.

Nếu không đợi Thuận Phi tuyển người xong, nàng lại hiến một giai nhân xuất sắc đến trước mặt hoàng đế, chắc chắn sẽ khiến Thuận Phi phải giận tím mắt.

——

Trong Nhã Duyệt Cư, Thuận Phi ngồi trên trường kỷ cắt tỉa hoa cỏ, im lặng nghe cung nữ đứng bên cạnh ấp úng bẩm báo lại.

Cung nữ này là đại cung nữ thân tín của nàng ta, rất hiếm khi lo sợ như vậy, chỉ là truyền đạt lại ý chỉ của Thanh Lương Điện thôi mà đã lắp bắp vài lần. Truyền đạt ý chỉ xong còn bẩm lại những lời Phàn Ưng Đức cố tình đến nhắn nhủ, giọng nàng ta ngày càng lí nhí: “Phàn… Phàn công công nói hoàng thượng hạ chỉ như vậy là vì thương nương nương vừa gặp chuyện, sợ người trong cung bàn tán huyên thuyên rằng nương nương vì lợi ích của bản thân mà gây chuyện phong ba, làm ảnh hưởng đến thanh danh của nương nương…”

Nói xong, cung nữ len lén ngước mắt nhìn nàng ta. Mãi một lúc sau, Thuận Phi vẫn không nói gì, đến khi chiếc kéo đột nhiên lướt qua, rắc một tiếng, cành hoa với những đóa hoa đẹp rực rỡ nhất lập tức bị cắt rời.

Cung nữ lùi ra sau một bước. Sắc mặt Thuận Phi vẫn bình thản, gác chiếc kéo lên bàn. “Được lắm, bản lĩnh không nhỏ.”

Cung nữ không dám hó hé một tiếng.

Thuận Phi cười lạnh lẽo. “Mãnh mẽ hơn tỷ tỷ của nàng ta nhiều lắm.”

Năm xưa Hạ Vân Chước uất ức tới vậy mà vẫn không thể làm gì được. Còn Hạ Vân Tự này thì lại có thể dễ dàng khiến cho phi tần nắm quyền như nàng cũng không thể nhúng tay vào chuyện trọng đại này.

Bị chơi như vậy mà nàng ta còn phải cảm tạ tấm lòng của Hạ Vân Tự.

Giỏi lắm. Quả là giỏi.

Thuận Phi càng nghĩ càng không nén được tiếng cười. Nghe những tiếng cười này, cung nữ kia càng cảm thấy lạnh người, cố lấy hết can đảm nịnh nọt nàng ta. “Nương nương, có lẽ đây không phải ý của Yểu Phi nương nương mà là hoàng thượng nghĩ cho người, muốn tốt cho người…”

Thuận Phi đưa mắt liếc nhìn nàng ta, ánh mắt hứng thú pha lẫn vẻ trào phúng. “Sao? Chẳng lẽ trong mắt ngươi, bản cung là một sủng phi ư?”

“Nương nương…” Cung nữ kia cố gượng cười, không thể nịnh tiếp được nữa.

Đúng vậy, Thuận Phi chưa bao giờ được sủng, sao có thể khiến hoàng thượng suy nghĩ chu đáo vì nàng ta.

Thật ra dù được hoàng thượng sủng ái cũng không mấy người có thể khiến hoàng thượng cẩn thận che chở như vậy, nếu không sao Giai Huệ hoàng hậu có thể dễ dàng ra đi như thế?

Hoàng thượng vốn không mấy để tâm đến nữ nhân, đột nhiên hành động ti mỉ như thế chỉ có thể là do người khác nói gì đó.

Trong chuyện này, không phải Trang Phi thì là Yểu Phi. Công thêm việc đêm qua hoàng thượng ghé Ngọc Trúc Hiên, sau khi rời khỏi đó lại lật thẻ bài của Ngọc bảo lâm – người bình thường thân thiết với Yểu Phi thì chuyện này hẳn là do Yểu Phi lên tiếng.

Cung nữ biết chủ tử của mình đang bực bội trong người vì mới so chiêu mà đã bị Yểu Phi chơi một vố.

Nàng ta nghĩ ngợi rồi quỳ xuống đấm bóp chân cho Thuận Phi, vừa đấm vừa nói: “Nương nương đừng giận. Suy cho cùng mục đích của người đâu phải tranh giành ngay lúc này mà làm tính toán cho tương lai của tam hoàng tử. Tam điện hạ đang rất tốt, tuy vừa bắt đầu đọc sách không lâu nhưng tiên sinh luôn khen người thông minh nhanh nhạy, đó không phải chỉ khen chơi thôi đâu. Nô tỳ nghe nói vị tiên sinh mà hoàng thượng chọn cho các điện hạ rất nghiêm khắc, nhị hoàng tử năm đó cũng đâu được khen thế này.”

Thuận Phi lại cười khẽ một tiếng, không nói gì.

Nàng ta biết những lời này là thật, nhưng cũng biết cung nữ chỉ chọn một nửa hay để nói mà thôi.

Các tiên sinh nghiêm khắc, học sinh muốn được khen là chuyện không dễ, lúc nhị hoàng tử mới đọc sách không thường được khen là thật nhưng một nửa còn lại chính là đến nay, đại hoàng tử Ninh Nguyên vẫn là người xuất sắc nhất.

Nàng ta muốn nâng đỡ Ninh Cửu là chuyện rất khó…

Triều Đại Túc vốn coi trọng con trưởng, Ninh Nguyên không chỉ chiếm vị trí “con trưởng”, “con cả” mà còn là người ưu tú nhất trong các huynh đệ.

Nói cách khác, chỉ cần Ninh Nguyên còn sống, mấy đệ đệ bên dưới đừng hòng có chút cơ hội nào.

Nhưng trải qua chuyện lần trước… con hồ ly Yến tu dung làm kín kẽ thế, không để mình lộ tẩy mà lại không thể thành công. Bây giờ nhìn Yểu Phi đề phòng như thế, muốn ra tay với đại hoàng tử lần nữa là chuyện càng khó khăn.

Thuận Phi đấm trán, âm thầm thở dài một tiếng. Cung nữ cho rằng nàng ta đang lo lắng chuyện thay người nên nhẹ nhàng nói: “Nương nương, thật ra chuyện này cũng không được như ý cho Yểu Phi mấy… Người ở hành cung bao năm nay, quan hệ dĩ nhiên rộng hơn nàng ta. Nếu nàng ta điều người bên này vào cung, chưa chắc có thể được lợi.”

“Được rồi, đừng nói nữa.” Thuận Phi bực bội ngắt lời.

Ngay cả một cung nữ cũng có thể nghĩ tới chuyện này, người tinh ranh như Yểu Phi sao không nghĩ ra. Yểu Phi tính toán rất chuẩn, một người dù có giỏi tính toán tới đâu thì sức lực, tiền bạc cũng có hạn. Nàng ta cài bao nhiêu là người trong cung cho nên phía hanh cung không khỏi có sơ suất.

Bây giờ mới lo liệu thì đã muộn.

Không chỉ không kịp mà hiện nay ai cũng biết lần điều động với quy mô lớn này là nhằm mục đích gì, người trong hành cung ai cũng muốn tranh nhau vào cung. Lúc này, nếu nàng âm thầm thu mua ai… Ha, ngày xưa nói “ra giá cao ắt có người làm” là bởi vì những người kia chỉ nhìn thấy “giá cao”. Nhưng bây giờ, một là những người đó đều bất an trước chuyện vừa rồi, biết rằng vì “giá cao” này mà có lẽ sẽ phải đánh đổi tính mạng của cả nhà mình; hai là trong giai đoạn quan trọng này, nếu có thể lo lót được một vị trí làm việc tốt thì có thể sau này còn thu được nhiều lợi ích hơn, vì thế sẽ có người nảy sinh ý đồ, đi tố cáo những cung nhân là người của nàng.

Đến khi đó, e là dù không tra được đến nàng thì Yểu Phi và Trang Phi cũng sẽ nắm lấy cơ hội này đổ hết lên đầu nàng, nàng há có thể đưa thóp của mình cho họ nắm.

Nàng vốn muốn rung cây nhát khỉ, dọa dẫm Yểu Phi, không ngờ Yểu Phi quá biết tính kế, quay ngoắt lại dùng tảng đá ấy đập vào chân nàng, không biết hiện nay nàng ta đang cười giễu nàng thế nào nữa.

Thượng tuần tháng tám, thánh giá hồi cung như thường lệ để tiện tổ chức tết Trung Thu trong cung.

Ngày thứ hai sau khi về cung, các nữ quan của sáu cục không hẹn mà cùng đến Vĩnh Tín Cung cầu kiến. Đúng lúc Hàm Ngọc cũng đang có mặt tại Diên Phương Điện, nghe Oanh Thời bẩm báo thì đến nàng ta cũng bật cười. “Có thể thấy người của sáu cục đều không phải kẻ ngốc.”

Ngoài mặt, hoàng đế hạ chỉ cho Trang Phi và Yểu Phi cùng nhau lo liệu việc này, tính ra Trang Phi còn có thâm niên hơn Yểu Phi nhưng họ biết rõ lời nói của Hạ Vân Tự có sức nặng hơn.

Hạ Vân Tự khẽ mỉm cười. “Đương nhiên là không ngốc, ai nấy đều là kẻ lão luyện mà, trong “Liêu Trai” chắc sẽ đóng vai những lão yêu tinh có đạo hành cao thâm.”

Nói xong nàng gật đầu với Oanh Thời. “Đến Khánh Ngọc Cung mời Trang Phi tỷ tỷ trước rồi hãy cho họ vào. Ta lười ứng đối với họ.”

Hàm Ngọc liền thức thời cáo lui. Oanh Thời nhún người nhận lệnh rồi sai hoạn quan vội vàng chạy đến Khánh Ngọc Cung.

Về phần sáu nữ quan kia, tạm thời cứ để họ đợi ngoài hành lang. Bình thường Hạ Vân Tự rất khách khí với họ, nhưng bây giờ là giai đoạn đặc biệt, không khách khí với họ thì họ mới ngộ ra số phận của mình hiện nằm trong tay ai.

Chừng hai khắc sau, cuối cùng Trang Phi cũng đến. Thấy Hạ Vân Tự dựa vào trường kỷ thì vừa đi tới vừa cười nói: “Ha, Yểu Phi nhưng của chúng ta thật là cao giá. Nữ quan của sáu cục đều cung kính đợi bên ngoài, tình cảnh này ta chỉ thấy ở chỗ hoàng hậu nương nương thôi đấy.”

Hạ Vân Tự đang ngã người vào trường kỷ, ăn những hạt đậu phộng rang thơm ngon trong chiếc đĩa ngọc, thấy Trang Phi tiến vào thì ung dung vỗ vào bên cạnh. “Đừng trêu ghẹo muội, mau ngồi xuống đây.”

Nói xong nàng đưa mắt nhìn Oanh Thời. “Mời họ vào đi. Cứ như thường lệ, chọn loại trà thượng hạng mang ra.”

Trang Phi ngồi xuống trường kỷ, nhìn dáng vẻ ngả ngớn, biếng nhác của nàng, hỏi: “Không ngồi dậy tiếp họ à?”

Nàng lại ăn một hạt đậu phộng, giọng uể oải: “Trời nóng quá, lười nhúc nhích. Cứ thế đi.”

Trang Phi cười xùy, không nói gì nữa, mình cũng chọn một tư thế thoải mái để ngồi. Tình cảnh này không giống như sắp bàn chính sự khiến các nữ quan của sáu cục vừa đi vào là ngẩn ra, sau đó mới bước lên hành lễ: “Trang Phi nương nương vạn phúc, Yểu Phi nương nương vạn phúc.”

Lẽ ra để người có thâm niên hơn như Trang Phi ra lệnh miễn lễ là được, nhưng Trang Phi lại thích để Hạ Vân Tự lên tiếng nên bèn mỉm cười nhìn nàng, khi ấy Hạ Vân Tự mới chậc khẽ một tiếng. “Miễn lễ. Có chuyện gì không?”

Sáu người có địa vị cao quý nhất trong đám nữ quan đồng loạt đứng dậy, đứng im không lên tiếng nhưng vẫn có thể cảm nhận được có một ánh mắt đảo qua đảo lại giữa họ vài lần.

Cuối cùng, một vị thượng cung có địa vị cao hơn những người khác nửa phẩm bèn bước lên một bước, trả lời: “Chúng nô tỳ nghe nói hai vị nương nương phụng chỉ làm việc, định thay đổi cung nhân nên muốn trình danh sách những người hiện nay lên để hai vị nương nương xem qua.”

“À.” Hạ Vân Tự khẽ mỉm cười, liếc nhìn chồng danh sách trên tay cung nữ đứng đằng sau họ, hờ hững nói: “Để đó đi. Tiểu Lộc Tử, sai người nhận lấy, mang sang điện bên cạnh.”

Tiểu Lộc Tử hiểu ý nên lập tức dẫn những cung nữ kia sang điện kế bên. Sau khi nhận được sự căn dặn chính xác, sáu nữ quan mới dám ngồi xuống, do dự thêm một lát, họ mới dám nói ra mục đích thật sự khi đến đây.

Lần này nữ quan của Thượng Nghi Cục lên tiếng trước, có vẻ miễn cưỡng và khó xử: “Bẩm hai vị nương nương, trước đây trong cung không được bình yên, chúng nô tỳ đứng đầu sáu cục, tự biết không thể trốn tránh trách nhiệm, không dám cầu xin hai vị nương nương tha thứ, chỉ mong… nương nương giơ cao đánh khẽ, cho chúng nô tỳ một công việc có thể sống qua ngày.”

Hạ Vân Tự thoáng tỏ ra ngạc nhiên.

Nàng không ngờ rằng nữ quan của sáu cục lại có thể ăn nói khép nép đến nước này, quả là co được giãn được.

Có điều nghĩ lại thì cũng phải. Lần này sóng to gió lớn địa vị càng cao thì càng khó mà sống yên.

Cung nhân bên dưới phần lớn chỉ là thay đổi nơi làm việc, ngay cả bổng lộc cũng chưa chắc có sự thay đổi nhiều. Nhưng sáu người đứng đầu sáu cục bọn họ, trong quá trình làm việc khó tránh có những lúc đắc tội người khác, lần này một khi rơi vào tay những người đó, e là ngay cả mạng cũng không giữ được.

Có điều họ không biết là Trang Phi và Yểu Phi đã bàn bạc qua, thật sự không định động đến sáu người họ.

Những việc trước kia, nếu xét về trách nhiệm thì họ khó mà tránh tội, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là quản lý không chặt chẽ, không đến nỗi có dính líu trực tiếp đến những âm mưu kia.

Những người bên dưới vì quyền lực, tiền tài mà bán mạng nhưng họ ở địa vị cao, không cần thiết phải làm thế. Mọi việc đều thuận lợi suôn sẻ mới có thể khiến họ ngồi ở vị trí này lâu dài.

Như thế, sáu người này tiếp tục ngồi ở vị trí ấy cũng không có gì không ổn, nhất là trải qua chuyện này, họ sẽ phải trông chừng kỹ những mạng lưới phức tạp trong cung, sau này không dám dễ dàng giúp đỡ ai, vậy để ở họ lại vẫn rất phù hợp.

Ngược lại, thay một người khác lên thì càng mạo hiểm. Chức vụ thượng cung không phải muốn đẩy ai lên thì đẩy, trong cung người đủ tư cách cũng không nhiều, không thể không lựa chọn trong số họ. Nếu Thuận Phi nhân cơ hội này mua chuộc một người rồi nghĩ cách đẩy kẻ đó lên, há chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao.

Hạ Vân Tự ngáp khẽ một cái, từ tốn nói: “Thượng nghi nói gì vậy chứ. Sáu vị ở trong cung đã nhiều năm, không góp công thì cũng góp sức, bản cung và Trang Phi tỷ tỷ cũng không dám động đến các vị.”

“Nương nương quá lời rồi.” Thượng nghi mặt biến sắc, không ngừng cúi người: “Chúng nô tỳ nguyện nghe nương nương sai bảo.”

Hạ Vân Tự lại nói: “Thật ra bản cung cũng không muốn làm chuyện phí công như thế, nhưng các ngươi cũng thấy rồi đấy, đầu tiên là đại hoàng tử, sau là Thuận Phi tỷ tỷ, chuyện thế này xảy ra quá nhiều, trong cung ai nấy đều bất an, đúng không?”

Thượng nghi vội vã đáp phải, không dám để lỡ một giây.

Hạ Vân Tự mỉm cười: “Cho nên… bản cung tạm thời giữ lại cái ghế này của các ngươi, nhưng có chuyện này các ngươi cần nhớ kỹ, nếu không giữ các ngươi nhất thời cũng không giữ được các ngươi cả đời.”

Nói đến đây, ánh mắt sắc sảo của nàng quét qua họ một lượt. “Trong cung có nhiều việc cần xử lý, đôi khi cũng phải được cái này mất cái kia, nhưng nhất định phải biết rõ chuyện nào nặng, chuyện nào nhẹ. Bản cung hy vọng trải qua chuyện này, sáu cục đều hiểu rõ những chuyện nào quan trọng nhất. Nếu ai nấy vẫn còn hồ đồ không rõ, sau này khiến bản cung không nhịn được nữa thì e là sẽ có lúc trở mặt với nhau, đến khi đó các vị chớ trách bản cung.”

Sáu người không khỏi cứng đờ cả sống lưng, ngẩn ra trong giây lát mới kính cẩn vâng dạ.

Hạ Vân Tự rất hài lòng với thái độ của họ nên giữ họ lại uống trà một lát, hỏi han tình hình của sáu cục hiện nay rồi cân nhắc đánh dấu vài cái tên trong danh sách của họ. Có người cần giữ lại, có người cần tống đi đều nghe theo ý của họ để chọn, coi như tiên lễ hậu binh, cho họ chút thể diện.

Gần đến bữa tối, sáu người mới cáo lui. Oanh Thời đích thân tiễn họ, từ Diên Phương Điện đưa đến cổng Vĩnh Tín Cung mới dừng lại, trên đường đi luôn rất khách khí.

Nhưng sáu người kia còn khách khí hơn cả nàng, vị thượng cung lớn tuổi nhất lấy ngân lượng ra, nói: “Cô cô vất vả rồi.”

Oanh Thời lập tức lui ra sau, khoanh hai tay lại, không động đến ngân lượng dù mặt vẫn tươi cười. “Đây là chuyện Oanh Thời nên làm, cô cô không cần khách khí như thế. nương nương cần có người hầu hạ, nô tỳ xin phép về trước.”

Nói xong nàng nhún người hành lễ rồi đứng im, cúi đầu không lên tiếng để tiễn họ rời khỏi cung trước.

Sáu nữ quan đành ra về. Đoạn đường từ Vĩnh Tín Cung đến sáu cục khá xa, sắc trời đã dần ngả tối, sáu người đều không ngừng nặng nề suy tính trong bầu không khí đè nén ấy.

Yểu Phi nói rất thoải mái, nghe rất công chính nhưng họ đã lăn lộn trong cung bao năm nay, ai cũng hiểu những lời của nàng là có ý gì.

Chuyện cũng phân chuyện nặng, chuyện nhẹ. Sau này Vĩnh Tín Cung nặng hay nhẹ, họ phải tự biết lấy.

Hoàng thượng có thể giao cho Yểu Phi chuyện quan trọng thế này lần thứ nhất thì cũng có thể giao thêm lần hai, lần ba.

Dù không có, nếu trong họ có ai đắc tội Yểu Phi, Yểu Phi muốn tính toán với họ thì chắc chắc họ cũng không có kết cục tốt.

Haiz… lại thay thời đổi thế rồi.

Sáu vị nữ quan cảm thấy khá mệt mỏi.

Thời thế trong cung nói đổi là đổi, dù có dỏng tai nghe, tập trung tinh thần ứng đối thì cũng khó mà chu toàn hết được.

——

Ngày tháng trôi qua như cái chớp mắt, trời cũng đã trở lạnh.

Hậu cung bắt đầu thay y phục mùa đông. Khi trận tuyết lớn đầu tiên phủ trắng bức tường đỏ trong cung, mùa đông cũng lạnh giá hơn.

Trong ngày đông đến gần này, toán cung nhân đầu tiên đã được đưa khỏi cung. Tổng cộng khoảng hai phần mười số cung nữ, hai phần mười số hoạn quan hiện có. Cung nữ ban thưởng ngân lượng rồi cho về quê, sang năm có người vào thay chỗ trống. Hoạn quan thì đổi với người trong hành cung.

Tuy chỉ là hai phần nhưng trong cung cũng không khỏi có chút hỗn loạn, xảy ra vài chuyện không lớn không nhỏ, cũng có vài chuyện đến tai hoàng đế.

Hạ Vân Tự chủ động nhận tội khi y đến chỗ mình. Y vừa ngồi xuống trường kỷ, nàng liền đứng dậy, điềm đạm cúi rạp người.

“Sao thế?” Hạ Huyền Thời vội vàng đặt tách trà vừa bưng lên xuống, đưa tay đỡ nàng dậy.

Hạ Vân Tự bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện cho y nghe, nói mình làm việc không chu toàn. Y cười bảo: “Được rồi, chuyện có bao lớn đâu. Nói thế nào thì cũng bị thiếu một số cung nữ, xảy ra chuyện cũng khó tránh, nàng đã làm rất tốt rồi.”

Trong lúc ở bên cạnh nàng, y càng trở nên ung dung thoải mái.

Nàng mỉm cười áy náy rồi đứng dậy, nhưng mày vẫn khẽ cau lại. “Thần thiếp nghe nói Đức thái phi rất thích một thanh ngọc như ý, bây giờ bị cung nữ mới đến bất cẩn làm vỡ rồi.”

Hoàng đế thở dài. “Đúng vậy, nhưng chuyện này không thể trách nàng, là người bên dưới không biết làm việc thôi, sao lại để người mới vào được hầu hạ bên cạnh chủ nhân.”

Chuyện này đâu chỉ là “người bên dưới không biết làm việc”.

Hạ Vân Tự yên lặng cúi đầu. “Thần thiếp chỉ sợ… có người đang đợi họ phạm sai lầm rồi biến nó thành lỗi của thần thiếp.”

Hoàng đế thoáng sững sờ, ngước mắt nhìn nàng. “Sao lại nói thế?”

Nàng lắc đầu. “Cũng không có gì. Có lẽ do thần thiếp nghĩ nhiều quá thôi.”

Y hỏi tiếp: “Có phải nàng nghe được gì không?”

Nàng vẫn lắc đầu. “Không nghe gì cả ạ.”

Đúng là chưa nghe được gì, nhưng nàng vẫn muốn mượn chuyện này để cảnh báo y trước.

Dù sao đây cũng là chuyện lớn, là y đặt niềm tin vào nàng. Nếu nàng làm không tốt, đó là một chuyện có lợi cho đối phương.

Nàng cảnh báo trước sẽ có người dùng chuyện này để gây phiền toái cho nàng, như thế y sẽ không hùa theo những người khác trách cứ nàng.

Nàng tuyệt đối không thể để y trách nàng.

Sang năm là đợt tuyển tú, trước khi người mới vào, hậu cung sẽ được tấn phong một lượt theo quy định.

Nàng đang mong làm tốt chuyện này để mưu cầu một địa vị cao hơn, ít nhất không được thấp hơn Thuận Phi, nếu có thể lấn lướt nàng ta thì càng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.