Giang Phi chợt nhớ tới một đống đồ xa xỉ đắt đỏ còn chưa bán đi trong phòng thay đồ của Phó Huân, trước không liên lạc được với Phó Huân, hiện tại đúng là một cơ hội để hỏi Phó Huân có cần hay không.
Giang Phi vội vàng đuổi kịp Phó Huân, trong nháy mắt trước khi thang máy khép lại cuối cùng cũng bíu được vào cửa thang máy.
Giờ phút này Phó Huân đang đứng bên bờ quẫn bách cùng giận dữ, chột dạ ảo não nhưng lại không muốn tự nhận mình đuối lý, chỉ có thể liều mạng tìm lý do cho mình ở trong đầu.
Nhất định là bởi vì uống nhiều, đại não phản ứng chậm chạp mới có thể theo bản năng đến nơi này.
Cửa thang máy lại từ từ mở ra, Phó Huân thấy Giang Phi ngoài cửa, trong lòng khó chịu đến cực độ, nhưng trên mặt vẫn cố gắng trấn tĩnh, cơ thịt căng cứng bên khóe miệng cũng rung rung.
“Làm gì?” Phó Huân lạnh giọng hỏi.
Sắc mặt Giang Phi bình tĩnh: “Ách…tôi chính là muốn hỏi chút, anh còn muốn mấy thứ anh để ở trong phòng trọ trước kia không? Chủ yếu chính là mấy thứ anh để ở phòng thay đồ ý, tôi thấy rất đắt, nếu anh muốn thì phái người dọn nó về.”
Lại là một tiếng hừ lạnh, Phó Huân nói: “Đồ trong ổ của cậu còn có thể muốn sao? Có món nào không bị sờ qua liếm qua? Mang về còn dùng được à?”
“Anh…”
Giang Phi thiếu chút nữa thì phản kích, cậu cảm thấy hiện tại Phó Huân đúng là uống nhiều rồi nên mới có thể hồ ngôn loạn ngữ như vậy. Còn cái sờ liếm, rõ ràng trước kia lần nào cũng là tên khốn kiếp đó đè mình làm chuyện thô bỉ, hiện tại lại nói mình thành một kẻ biến thái.
Giang Phi nhịn xuống không nổi giận, quả đấm bên người siết chặt nhưng sắc mặt vẫn ôn hòa như trước: “Ý anh là không cần phải không, vậy tôi không giữ mà bán toàn bộ sẽ không có vấn đề gì chứ.”
Phó Huân cười một tiếng: “Hiện tại lộ bản tính rồi? Nếu cậu có chút cốt khí thì không phải sẽ ném toàn bộ sao?”
Giang Phi đã nhìn ra, lúc này Phó Huân đã quyết tâm phải hạ thấp mình một trận, có lẽ vẫn chưa thoát khỏi cơn quẫn bách vừa rồi cho nên muốn dùng việc hạ thấp mình đến không đáng giá một đồng để lấy lại tôn nghiêm cho cái hành động hoang đường của bản thân tối nay.
Giang Phi cảm thấy không vấn đề gì, sau này cả đời cũng sẽ không qua lại với nhau nữa, lại thêm bỗng nhiên cầm hơn mấy chục triệu của nam nhân này, bị chế giễu hai câu căn bản không là gì cả.
Cậu đối với ai cũng có tự tôn, nhưng ở bên cạnh Phó Huân, hiện tại cậu thật sự không cần mặt mũi…
“Nếu Phó tổng không muốn đồ, vậy bất kể thế nào, tôi cũng nên nói tiếng cảm ơn ‘biếu’ Phó tổng, đa tạ Phó tổng.” Giang Phi lùi khỏi giữa cửa thang máy.
Khi cửa thang máy chậm rãi khép lại, Giang Phi mỉm cười nói với Phó Huân bên trong: “Chúc Phó tổng với ái nhân không rời không bỏ, lâu như trời đất…”
Cũng đừng đi gieo họa cho người khác nữa.
Lỗ mũi Phó Huân phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường, kết quả khi thang máy hạ xuống, trong não lại lặp đi lặp lại câu nói mới vừa rồi của Giang Phi, Phó Huân luôn cảm giác giọng nói kia giống như là đang giễu cợt, nói cũng giống như là nói trái với lòng mình.
Xuống lầu rồi, Phó Huân cũng lười đi so đo với Giang Phi.
Mặc dù tối nay uống rượu xong mơ hồ theo bản năng đến chỗ Giang Phi, nhưng Phó Huân cũng không cảm thấy Giang Phi ở trong lòng hắn có cái gì đặc biệt, trước kia còn cảm thấy ở cạnh Giang Phi có chút mùi vị, cũng làm cho hắn thoải mái hơn những tình nhân lúc trước, nhưng bây giờ khi đã hiểu ra, hắn lại cảm thấy Giang Phi tựa hồ không có gì khác với những tình nhân hắn bao nuôi mấy năm gần đây, có chút cảm giác đặc biệt cũng chỉ vì Giang Phi là nam nhân đầu tiên hắn ngủ cùng…
Sau khi xuống lầu lên xe, Phó Huân ra lệnh tài xế, nếu như lần sau hắn say rượu mà lại yêu cầu đưa mình đến chỗ Giang Phi, nhất định phải nhắc nhở hắn.
Sai lầm tối nay, quả thực quá hoang đường, cũng quá không nên…
Cũng không biết trong lòng tên phế vật trên lầu kia có âm thầm cười nhạo mình hay không.
Trên đường trở về, Phó Huân đối với chuyện tối nay của mình càng nghĩ càng thêm ảo não, hắn không nghĩ ra mình rốt cuộc là làm sao, tại sao sau khi uống say lại theo bản năng tới nơi này, lại còn trước khi Giang Phi nhắc nhở hắn, trong tiềm thức hắn gần như đã quên sạch Phó Nam.
Không nên như vậy…
Phó Huân trở lại biệt thự đã là hơn mười hai giờ đêm, sau khi lên lầu hắn liền đến phòng Phó Nam coi thử, nhưng nghĩ lại hiện tại Phó Nam hẳn đã ngủ rồi.
Trở lại phòng ngủ, Phó Huân qua loa tắm rửa, vừa định chuẩn bị nằm lên giường thì cửa phòng ngủ đột nhiên bị gõ, ngoài cửa truyền tới một giọng nam ôn nhu trẻ tuổi: “Ca, là em…”
Là Phó Nam!
Phó Huân nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh tới cửa mở cửa phòng.
“Ca…” Phó Nam thấp giọng nói: “Em không ngủ được, có thể…có thể ngủ chung với anh không?”
Ngũ quan Phó Nam vẫn lưu lại rất nhiều bóng dáng khi còn bé, mi nhãn thanh tú, đường nét ngũ quan tuấn mỹ đàng hoàng, cái đầu nho nhỏ, mặc dù gầy gò nhưng thân hình lại cao ngất, đặc biệt là cặp mắt kia, bên trong cái ôn nhu lại lộ ra chút ưu buồn ảm đạm, tựa như là mang theo ủy khuất cùng đa cảm vĩnh viễn, vô tận.
Mỗi lần nhìn vào đôi mắt của Phó Nam, ngực Phó Huân luôn quặn đau khó hiểu.
Phó Huân thẹn với Phó Nam, năm đó chấp nhận với Phó Nam sẽ vĩnh viễn bảo vệ cậu, thế nhưng sau đó lại bỏ Phó Nam một mình ở Giang gia, từ biệt này chính là mười năm, đồng thời, hắn cũng bị phần áy náy cùng tự trách này, hành hạ suốt mười năm.
Giờ đây Phó Nam đã trở lại, Phó Huân chỉ muốn dùng hết khả năng để bồi thường cho Phó Nam, đồng thời cũng dùng Phó Nam để chữa lành trái tim thủng trăm ngàn lỗ của mình.
Phó Nam trở lại bên cạnh, cuộc sống của hắn, từ cô độc lạnh lẽo đi về phía viên mãn.
“Dĩ nhiên có thể, anh vốn cho là em đã ngủ.” Phó Huân nghiêng người, ôn nhu nói: “Vào đi.”
Phó Nam mím môi cười một tiếng, nhấc chân đi vào phòng Phó Huân.
Đây là lần đầu tiên sau khi trở lại bên người Phó Huân, Phó Nam bước vào phòng ngủ của hắn.
Hơn mười ngày sau khi Phó Nam trở lại, người giúp việc trong biệt thự đều biết nam nhân trẻ tuổi này là em trai thất lạc nhiều năm của Phó Huân, bọn họ đối với Phó Nam cũng đều cẩn thận tôn kính giống như đối với bản thân Phó Huân vậy.
Một vài tâm phúc của Phó Huân cũng biết cái Phó Nam này chính là em trai mười năm trước ‘tự sát mà chết’ của Phó Huân, hai người tuy không có quan hệ máu mủ gì nhưng Phó Nam đối với Phó Huân mà nói chính là chí thân chí ái còn quan trọng hơn mạng của mình, nhưng có một sổ người đối với lai lịch Phó Nam còn rất nhiều hoài nghi, trong đó nổi bật là Trầm Thanh Lễ…
Bởi vì vốn chuyện Phó Nam còn sống là từ tình báo lấy được ở chỗ Phó Thâm Trạch, lòng dạ cùng thủ đoạn của hắn ta, Phó Huân cùng thủ hạ đều đã được lĩnh giáo, đồng thời cũng bởi vì quan tâm nên mới càng cẩn thận hơn, vậy nên cho dù Phó Nam có thể nói ra rất nhiều chuyện năm đó thì theo kiến nghị của Trầm Thanh Lễ, Phó Huân vẫn âm thầm dùng vài cọng tóc của Phó Nam đi làm so sánh với Giang Phi, sau khi thông qua giám định xác nhận quan hệ anh em giữa Giang Phi cùng Phó Nam rồi, Phó Huân lúc này mới hoàn toàn buông xuống hoài nghi, hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác vui sướng khi mất mà tìm lại được đối với Phó Nam…
Trầm Thanh Lễ không có cảm giác gì với Phó Nam, không có cái chấp niệm điên cuồng như của Phó Huân dành cho Phó Nam cho nên hắn thanh tỉnh hơn nhiều so với Phó Huân, cho dù đã giám định xác nhận thân phận Phó Nam là không thể nghi ngờ thì hắn vẫn như cũ âm thầm nhắc nhở Phó Huân phải giữ lại một phần phòng bị.
Dù sao cũng là gián tiếp thông qua Phó Thâm Trạch mà đoàn tụ với nhau.
Thế nhưng sau khi đã hoàn toàn xác nhận thân phận của Phó Nam, cái áy náy bồi thường nóng lòng cùng nhớ nhung Phó Nam trong lòng Phó Huân đã khiến hắn đối với tất cả của Phó Nam đều tin tưởng không nghi ngờ gì.