Lúc này là ban ngày, ánh sáng chiếu từ ban công vào phòng khách khiến mỗi một góc trong phòng trọ đều sáng đến cực kỳ, cho dù giờ phút này phòng trọ chỉ có hai người Giang Phi cùng Phó Huân thì Giang Phi cũng hiểu rõ ràng cảm giác xấu hổ vì bị người ta nhìn chăm chú.
Không giống Giang Phi bị lột không còn một mống, âu phục của Phó Huân cũng không có cởi ra, toàn thân cao thấp chỉ cởi mỗi chiếc đai lưng để thuận tiện hành hung.
Không ngăn được Phó Huân bạo hành, Giang Phi chỉ có thể ôm bả vai chôn mặt ở bên trong khóc sụt sùi, trong cơn đau khổ chờ đợi ngược hình kết thúc.
Điện thoại Giang Phi đánh rơi xuống đất không ngừng reo, đó là điện thoại thúc giục cậu đi làm, Giang Phi khóc cầu xin Phó Huân dừng lại để cậu nghe điện thoại, nhưng Phó Huân lại mắt điếc tai ngơ, cuối cùng ngại ghế salon quá nhỏ không thi triển được liền trực tiếp ôm Giang Phi đến phòng ngủ.
Lại một lần nữa, đã là hơn chín giờ sáng, Phó Huân vẫn như cũ không muốn rời khỏi, chưa thỏa mãn đè Giang Phi xuống hôn lấy Giang Phi, chờ tích đủ năng lượng rồi lại triển khai đợt thế công tiếp theo.
Giang Phi đầu đầy mồ hôi, cả người giống như vớt từ dưới nước lên, cậu yếu ớt tê dại nằm dưới người Phó Huân, thở hổn hển nhỏ giọng khóc.
“Cái chỗ nát này của cậu quá nhỏ.” Phó Huân vừa hôn lên cổ Giang Phi, vừa nói: “Tôi bố trí người đổi chỗ khác cho cậu.”
Giang Phi không nói gì.
Lúc này, điện thoại di động trong túi Phó Huân vang lên, nhưng hắn tựa hồ không có phát hiện, chuẩn bị tiến hành đợt tấn công tiếp theo.
“Điện thoại…điện thoại di động của anh reo.” Giang Phi cố hết sức nói: “Có…có lẽ là…là chuyện làm ăn, đừng…đừng chậm trễ.”
Phó Huân trầm mặc, có phần không kiên nhẫn ngồi dậy, sau đó lấy điện thoại di động ra nhận nghe, một tay vẫn ở trên người Giang Phi tùy ý vuốt ve.
“Chuyện gì?”
Phó Huân tiếp điện thoại, Giang Phi cuối cùng cũng có được chút thời gian để thở dốc, cậu lặng lẽ nhìn sắc mặt Phó Huân…Người trong điện thoại không biết nói cái gì, lúc này sắc mặt Phó Huân âm lãnh đáng sợ.
“Sao có thể như vậy? Không phải vẫn luôn phái người theo dõi sao…Lập tức thực hiện theo kế hoạch thứ hai…Ừ, biết rồi, tôi sẽ lập tức cho người đặt vé máy bay, chậm nhất là tối nay có thể đến…Để tôi trực tiếp nói chuyện với hắn ta…’
Nghe được Phó Huân muốn đặt vé máy bay, Giang Phi dần dần khôi phục vẻ tỉnh táo, trong lòng mơ hồ dâng lên chút mong đợi cùng vui mừng, suy nghĩ nếu như Phó Huân đi công tác, mình cũng có thể giành được chút tự do ngắn ngủi.
Phó Huân cúp điện thoại, sắc mặt lạnh lẽo vẫn không có một tia thuyên giảm, cũng không tiếp tục dục vọng nữa, nhưng nhìn Giang Phi dưới người nhỏ giọng khóc thút thít, trên trán có vài sợi tóc mất trật tự dán lên, đôi môi hé mở, bộ dáng yếu ớt cố hết sức thở dốc làm tắc nghẽn lòng người khiến Phó Huân lại khó kìm lòng nổi ôm lấy Giang Phi hôn một hồi lâu.
Phó Huân xuống giường đứng ở bên mép giường nhanh chóng cài đai lưng, hắn nhìn Giang Phi kéo chăn cuộn lại thành một đoàn trên giường, không nóng không lạnh nói: “Tìm cho cậu công việc làm phụ tá, chính là để cậu ra ngoài rèn luyện thân thể một chút, cậu nhìn bộ dáng yếu ớt của cậu đi, chưa hết hai hiệp đã mệt như chó chết, tình nhân trước kia của tôi cũng không có ai phế vật như cậu.”
Giang Phi đã quen Phó Huân chế giễu sau khi ‘cơm nước no nê’, tựa như lần nào sau khi bị Phó Huân chơi đùa đến sống dở chết dở, đều bị Phó Huân dùng hết khả năng hạ thấp đến không đáng giá một đồng, cuối cùng khiến cho toàn bộ quá trình, giống như Phó Huân hắn chịu thua thiệt vậy.
Giang Phi cũng không dám nói gì, ngầm thừa nhận toàn bộ.
Phó Huân sau khi ăn mặc chỉnh tề lại ngồi bên mép giường, hắn đưa tay dùng sức nắm lấy cằm của Giang Phi, cho đến khi Giang Phi đau đến phải mở hai mắt ra, mới nói: “Tiếp theo tôi phải đi công tác một tuần, một tuần này làm việc đàng hoàng cho tôi.”
Nghe được Phó Huân nói phải đi công tác một tuần, trong lòng Giang Phi kích động không thôi, thiếu chút nữa để lộ sung sướng ngay trên mặt.
“Nghe tôi nói phải đi công tác một tuần, có phải cậu cực kỳ cao hứng hay không?” Phó Huân bất thình lình híp mắt cười hỏi: “Thiếu chút nữa muốn bật cười đúng không?”
“Không có không có, tôi không có cao hứng…” Giang Phi vội vàng nói: “Tôi…tôi sẽ đàng hoàng chờ Phó tổng trở về.”
Khuôn mặt Giang Phi hơi mang nét trẻ con, hai gò má có phần bụ bẫm, trời sinh đã là bộ dáng vô hại, đặc biệt là đôi mặt tựa như nai con kia, khi thận trọng giải thích, bộ dáng vô tội nghiêm túc thật sự còn có sức thuyết phục hơn so với việc đưa ra chứng cớ cụ thể.
Giờ phút này chính là như vậy, hơn nữa Giang Phi nhìn ra được, Phó Huân rất thích cậu như này, trước kia cậu không phải là người hay nịnh nọt, hiện tại đối mặt với Phó Huân, chỉ cần cậu mở miệng là đủ loại lời lấy lòng sẽ tuôn ra, không tốn sức chút nào.
“Ừ, cậu có thể nghĩ được như vậy là tốt.” Phó Huân lại nói: “Còn nữa, sau này không nên gọi Phó tổng nữa, tình nhân của tôi không cần gọi như vậy.”
“Vậy…vậy gọi gì?”
Phó Huân cau mày suy nghĩ cặn kẽ một hồi lâu, cuối cùng sắc mặt phức tạp nói: “Hay gọi là…ca đi.”
Giang Phi ngẩn người, cậu biết từ ‘ca’ này trong lòng Phó Huân có phần hơi nhạy cảm, mang một hồi ức không phải bình thường, là tên gọi chỉ thuộc về Phó Nam đối với hắn, nếu cậu gọi như vậy, với tính cách âm tình bất định của hắn, bỗng nhiên hôm nào trở mặt, tiếng gọi cũng có thể thành *.
Hồi lâu, Giang Phi mới thận trọng nói: “Tôi…Tôi xứng sao?”
Phó Huân đột nhiên bị chọc cười: “Tôi bảo cậu phối hợp thì cậu cứ phối hợp đi, tới, trước gọi một tiếng nghe xem nào.”
Giang Phi trầm mặc một hồi, rất nhỏ giọng mở miệng: “Ca…”
Phó Huân ngơ ngác nhìn Giang Phi, ánh sáng nơi đáy mắt ngay lập tức vạn biến, mấy giây sau hắn cười nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Rất tốt, trước cứ gọi như vậy.”
Trước khi Phó Huân rời phòng trọ, ra lệnh Giang Phi trong mấy ngày hắn đi công tác, hàng đêm phải gọi điện thoại cho hắn, cậu có thể đến chỗ của bất kỳ ai ở thành phố Trung Nam, nhưng tuyệt không được bước ra khỏi thành phố Trung Nam một bước, nếu không coi như cậu muốn chạy trốn, hết thảy tự gánh lấy hậu quả.
Sau khi Phó Huân rời đi, Giang Phi mới xuống giường đi tắm, chỉnh lý một lúc lâu mới xong.
Khi Giang Phi cầm điện thoại rơi trên thảm cạnh ghế salon lên, phát hiện bên trên có bốn năm cuộc gọi không nhấc máy liền vội vàng gọi lại, người nghe là một tên phụ tá công việc khác của Giản Húc, hỏi Giang Phi sao lại không đến làm.
Giang Phi còn chưa kịp mở miệng giải thích, đầu điện thoại kia đã bị Giản Húc giật lấy, Giản Húc không chút lưu tình tức giận mắng to: “Cậu mẹ nó mắc bệnh gì, ngày thứ nhất tới trễ nửa ngày, vốn là sắp xếp xong chuyện cho cậu rồi lại bị làm trễ nãi hết, rốt cuộc cậu có thể làm hay không, không thể làm thì cút đi cho tôi!”
Nói xong, Giản Húc liền cúp điện thoại.
Giang Phi cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn bất đắc dĩ gửi tin nhắn, bảo phụ tá kia chuyển lời cho Giản Húc, hôm nay cậu có việc gấp, cần xin nghỉ một ngày, sáng sớm ngày mai nhất định sẽ đến đúng giờ.
========================
Buổi sáng ngày thứ hai, Giang Phi sớm đã tới công ty, thời điểm Giản Húc thấy Giang Phi liền hừ lạnh liếc cậu một cái, lười nói cái gì.
Hôm nay, Giản Húc đều ở trong studio bận rộn quay một MV ca nhạc, ngày hôm qua cũng bận rộn quay cái này.
Giang Phi ngược lại cũng không bận bịu cái gì, chỉ đứng ở một bên, thời thời khắc khắc chuẩn bị bưng trà đưa nước cho Giản Húc, liền nghe được hai nhân viên nam đứng ở bên cạnh chế nhạo Giản Húc, nói danh tiếng Giản Húc không lớn mà tính khí thì không nhỏ, trừ gương mặt xinh xảo đó ra, năng lực làm việc đều không ra cái gì, hát một bài nhạc toàn dựa vào bên chỉnh sửa âm thanh ở hậu trường, thứ người như vậy có thể được công ty đặc biệt đào tạo, tất nhiên là có vị lãnh đạo cấp trên nào đó của công ty chống lưng.
Hai tên nhân viên hăng hái thảo luận kim chủ sau lưng Giản Húc có thể là ai.
Giang Phi nghe, nhưng trong lòng cũng không suy nghĩ nhiều gì, cậu biết kim chủ của Giản Húc chính là lão tổng Phó Huân của truyền thông Huân Nguyên, mà cơ sở để Giản Húc phách lối, chắc cũng là Phó Huân cho.