Khi Giang Phi cùng Quý Hằng dùng bữa ăn xong thì người bao lầu trên vẫn chưa kết thúc, điều này khiến người vẫn luôn hiếu kỳ với người bao lầu trên như Quý Hằng có phần ảo não.
Giang Phi ngược lại không có mơ ước gì với người trên lầu, sau khi dùng xong bữa ăn liền muốn trả tiền rời đi.
Quý Hằng có uống chút rượu, mà Giang Phi bởi vì phải lái xe nên không chạm đến rượu.
Giang Phi định đưa Quý Hằng trở về trước thì khi xe mới vừa đi được một nửa, Quý Hằng đang mơ màng buồn ngủ bên ghế người lái lại muốn lấy điện thoại ra xem giờ, kết quả sờ túi trống không liền chợt giật mình tỉnh lại.
“Xong rồi, tớ vứt điện thoại trong nhà hàng rồi.” Quý Hằng nói: “Mau mau, trở lại tìm, trong đó có rất nhiều thứ, không thể bỏ được.”
“Cậu cũng quá bất cẩn đi, điện thoại mà cũng bỏ quên được.”
“Còn không phải bị bàn bên cạnh dọa sao?”
“…”
Giang Phi hết cách, đành quay đầu xe ở một ngã tư đường rồi trở lại nhà hàng vườn kia.
Giang Phi nhìn qua kính chiếu hậu thấy hai gò má Quý Hằng ửng đỏ vì men say bèn thở dài: “Được rồi, cậu chờ ở trong xe đi, tớ đi lấy cho cậu, tớ nhận ra được điện thoại của cậu.”
Giang Phi vừa nói vừa mở cửa xuống xe, bước nhanh vào bên trong vườn, sau khi vào nhà hàng liền đến trước quầy tiếp tân nói rõ tình huống.
Nhân viên làm việc bày tỏ trong số vật khánh đánh rơi ở nơi này không có điện thoại, nhưng nàng có thể dùng camera giám sát trong máy vi tính để kiểm tra nên bảo Giang Phi chờ chốc lát.
“Được, cảm ơn.”
Giang Phi kiên nhẫn đứng ở trước quầy tiếp tân chờ đợi, lúc này bên trái cách đó không xa liền truyền tới thanh âm quen thuộc, Giang Phi theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Cách quầy phục vụ không xa, trên cầu thang thông với tầng hai là đoàn người đang chậm rãi bước từng bậc thềm xuống lầu.
Mà một trong số hai nam nhân đi đầu, lại là Phó Huân!
Phó Huân đang cười cười nói gì đó với nam nhân thân hình nhỏ gầy bên cạnh, nhìn qua tâm tình cực kỳ không tệ.
Giang Phi trái lại hít một hơi khí lạnh, cậu sao cũng không nghĩ tới, người bao tầng hai lại là nam nhân này!
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
Giang Phi nâng tay trái lên che trước gò má, thân thể kề sát vào quầy phục vụ, khẽ cúi đầu nín thở ngưng thần, dùng hết toàn lực hạ thấp sự tồn tại của mình xuống.
Muốn rời khỏi nhà hàng thì phải đi qua quầy tiếp tân, giờ phút này Phó Huân đã đi tới sau lưng Giang Phi và vẫn tiếp tục đi ra cửa, Giang Phi không dám xoay người, đứng ở trước quầy tiếp tân không nhúc nhích, cúi đầu không dám lên tiếng, định chờ sau khi Phó Huân rời khỏi nhà hàng mình mới đi.
Kỳ thực sau khi Phó Huân xuống lầu đã chú ý tới Giang Phi đang đứng ở trước quầy tiếp tân rồi, cũng là bởi vì bộ chính trang màu đen mà Giang Phi diện tối nay quả thực rất nổi bật.
Loại nơi thư giãn chỉ đơn thuần để dùng cơm này, Giang Phi mặc như vậy có phần khác biệt. Một giây sau khi Phó Huân chú ý tới liền lập tức nhận ra Giang Phi từ bóng hình quen thuộc đó.
Phản ứng đầu tiên của Phó Huân không phải là tức giận mà là hai mắt sáng lên nhìn bộ âu phục giày da của Giang Phi. Bộ chính trang được cắt tỉa vừa vặn làm tôn lên thân hình cao gầy của cậu, đặc biệt là đôi chân kia, lộ ra vẻ thon dài phá lệ, trong nháy mắt nào đó, Phó Huân rất muốn liếc mắt nhìn chính diện Giang Phi.
Sau mấy giây định thần, Phó Huân lại nổi cơn giận dữ, hắn nhớ mình đã cảnh cáo Giang Phi cút xa một chút rồi, lúc này lại xuất hiện ở nơi này không biết là có ý gì đây.
Phó Nam đang ở bên cạnh nên giờ phút này Phó Huân cũng chỉ có thể làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, một tay hắn ôm ngang hông Phó Nam, cứ như vậy ôm Phó Nam đi qua sau lưng Giang Phi.
Bất luận Giang Phi ở chỗ này là vô tình hay cố ý thì trong lòng Phó Huân đã âm thầm quyết định, nếu như lúc này Giang Phi dám đột nhiên xoay người gọi tên hắn ngay trước mặt Phó Nam, hắn chắc chắn sẽ đạp chết cậu!
Lúc này, một luồng hương thoang thoảng quen thuộc kích thích thần kinh khứu giác của Phó Huân, đó là.mùi sữa tắm trong phòng trọ của Giang Phi, hắn nhớ kỹ sữa tắm dành cho nam nhân mà Giang Phi luôn dùng kia có mùi bạc hà xen lẫn với hoa nhài, rất nhạt, nếu không phải người thường xuyên ngửi thì khó có thể phát giác.
Phó Huân dùng sức hít mấy hơi, ánh mắt lại không chịu khống chế liếc Giang Phi một cái rồi không khỏi quét qua vòng eo của Giang Phi, vòng eo nhỏ hẹp bị âu phục bó chặt đến một vòng tay là có thể miễn cưỡng ôm trọn, hai bên sống lưng ánh lên hình xương con bướm, kéo dài từ xương sống lên bên trên chính là phần gáy mịn màng trắng như tuyết…
Nội dung bên trong một cái ánh mắt quả thực quá nhiều, Phó Huân nhanh chóng thu tầm mắt lại, trong đầu thoáng qua một mảnh ngổn ngang, bên trong lồng ngực chợt bực bội khó chịu giống như bị một đống bông vải lấp đầy…
Tướng mạo cùng vóc người phế vật này bằng phẳng không thú vị, căn bản không có nơi nào hấp dẫn người ta…
Thế nhưng…
Không biết là ‘thế nhưng’ cái gì, nhưng trong tiềm thức luôn cảm giác đã có cái gì đó thay đổi.
Bất quá chắc không có vấn đề gì đâu…
Giang Phi thận trọng nghiêng đầu qua, chỉ thấy Phó Huân đã nhanh chóng ra cửa liền không khỏi thở phào nhẹ nhõm…Xem ra không bị phát hiện.
Thế nhưng, chuyện lại không toại nguyện, ngay khi Giang Phi cho rằng mình rốt cuộc cũng thoát khỏi một kiếp này thì không biết tại sao Quý Hằng lại xuống xe, một cước bước vào phòng ăn, liền hướng Giang Phi đang đứng trước quầy tiếp tân lớn tiếng nói: “Giang Phi, tớ tìm thấy điện thoại di động rồi.” Vừa nói, vừa quơ quơ chiếc điện thoại trong tay.
Giang Phi cả kinh thất sắc, lật đật hướng Quý Hằng khoát tay liên tục, tỏ ý bảo hắn câm miệng, thế nhưng phản ứng của Quý Hằng lại chậm chạp không hiểu được ý của Giang Phi nên vừa đi về phía Giang Phi vừa nghi ngờ hỏi: “Giang Phi cậu sao vậy? Giang Phi cậu không sao chứ?”
Quý Hằng câu nào cũng Giang Phi làm Giang Phi nghe mà hận không thể một cước đạp bay hắn ra ngoài,
Bàn ăn phía trước trống vắng, Giang Phi không có đường nào để tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Huân xoay người, mà xoay người trước Phó Huân, là Phó Nam.
Hai chữ ‘Giang Phi’ này quen thuộc với Phó Huân bao nhiêu thì đối với Phó Nam mà nói cũng giống như thế…Cũng gợi lên một đoạn hồi ức nhạy cảm.
Giang Phi cũng không lập tức nhận ra Phó Nam, chỉ trong phút chốc bốn mắt đối mặt với Phó Nam, trong lòng liền dâng lên một trận quen thuộc quỷ dị, mà khi cái tên quen thuộc đó nhanh chóng bật ra trong não thì Quý Hằng đã đi tới trước người Giang Phi, cả người vừa vặn đứng trên đường thẳng mà ánh mắt của Giang Phi và Phó Nam giao nhau.
“Trong lúc tớ ngủ gật ở trong xe vừa rồi, điện thoại liền đánh rơi ở trong xe, tớ không chú ý tới.” Quý Hằng nói: “Điện thoại hết pin nên không cách nào gọi điện thoại cho cậu, chỉ có thể tới nói với cậu, đi thôi.”
Dưới tình huống này, Giang Phi cũng không dám mở miệng than phiền Quý Hằng, chỉ có thể nhắm mắt cùng Quý Hằng rời đi, cậu biết Phó Huân khẳng định đã nhận ra mình rồi, nhưng cậu cố tình nghiêng đầu nói chuyện phiếm với Quý Hằng, làm bộ không thấy Phó Huân.
Giang Phi biết Phó Huân hiện tại cũng không muốn có bất kỳ cái xuất hiện đồng thời nào với mình, dưới tình huống này, Phó Huân dĩ niên sẽ không cho mình vẻ mặt gì.
Hai người cứ như vậy không lên tiếng ‘sát vai mà qua’ là tốt nhất.
Đi qua bên người Phó Huân, Giang Phi cùng Quý Hằng thuận lợi rời khỏi, nhưng Giang Phi còn chưa kịp thở phào thì sau lưng đột nhiên truyền tới một tiếng gọi xa lạ.
“Xin chờ một chút.”
Giang Phi theo bản năng dừng chân…Đây không phải thanh âm Phó Huân.
Phó Huân không thể khuyên Phó Nam.
Phó Nam bước nhanh đuổi kịp Giang Phi, cuối cùng đứng ở sau lưng Giang Phi lần nữa nhẹ giọng nói: “Tôi nghe bạn của ngài vừa rồi gọi ngài là Giang Phi, xin hỏi cha ngài là Giang Hải Tông sao?”
Giang Phi sửng sốt, xoay người nhìn, phát hiện lại là nam nhân mới vừa rồi đứng ở bên cạnh Phó Huân.
Lúc này Phó Huân cũng đi tới bên người Phó Nam, một tay khoác lên vai Phó Nam, ôn hòa nói: “Cùng tên khác người thôi, cậu ta sao có thể là Giang Phi mà em nghĩ chứ.”
Nói xong, Phó Huân ngước mắt nhìn Giang Phi một cái, đôi mày kiếm đen khẽ nhíu lại, trong tròng mắt u lãnh thâm thúy phát ra tia cảnh cáo nguy hiểm.