Giang Phi ở bệnh viện đến hơn tám giờ tối mới rời đi, trên đường trở về chung cư cậu suy tính chuyện kiếm tiền.
Năm sau cha ra tù, sinh hoạt ở nhà, cùng với tiền thuốc thang của mẹ, đều cần một khoản để ổn định, nhưng cậu bây giờ ngay cả cuộc sống của mình cũng cực kỳ khó khăn…hơn nữa cậu còn nợ biên tập An Lệ mấy trăm vạn.
Tình cảnh hiện giờ, đại khái sẽ như tám năm trước, lại biến thành một trận chiến đấu tự giải thoát kéo dài rất lâu.
Chỉ cần cả ngày lẫn đêm, ngựa không ngừng vó bắt đầu vẽ tranh thì vẫn có thể lấy lại sức sống trong cuộc sống.
Giang Phi vui mừng vì mình còn trẻ, cậu còn có cơ hội để làm lại, nếu không có năng lực phản kháng cuộc sống, vậy đành phải cắn răng chống đỡ phần thống khổ này, chịu đựng một thời gian, chờ đợi đến ngày cuộc sống bỏ qua cho mình.
Có lẽ…có lẽ chờ sau khi gió êm sóng lặng, cậu vẫn có thể có cơ hội cười nói với Diệp Phong Miên như lúc ban đầu, mặc dù biết mình không có tư cách để hy vọng xa vời nhiều hơn, nhưng chỉ cần vẫn còn cơ hội đứng bên cạnh Diệp Phong Miên nói đôi câu, cậu cũng đã đủ thỏa mãn rồi.
Nghĩ thông suốt những điều này, trong lòng Giang Phi cũng thoáng nhẹ nhõm hơn một chút, tuy không thể lập tức khôi phục trạng thái tinh thần như trước, nhưng ít ra suy nghĩ sẽ không dễ dàng rơi vào tuyệt cảnh lần nữa.
Vận đen qua, cơn may đến, cuộc sống sẽ không khổ mãi như vậy…
Nhất định sẽ không…
Trở về phòng trọ, Giang Phi mua cho mình một túi táo ngọt rẻ làm thức ăn chuẩn bị cho tối nay thức đêm vẽ tranh…Ăn đồ ngọt có thể khiến tinh thần người ta buông lỏng.
Trở lại phòng trọ rồi, vừa mở cửa nhà trọ ra liền thấy Phó Huân ngồi trên ghế salon, Giang Phi nhất thời ngẩn người, sợ hãi theo bản năng kia khiến lòng bàn chân cậu trong nháy mắt run lên.
Giang Phi rất nhanh liền bình tĩnh lại, cậu biết hai tháng này có một số việc cậu định trước đã không thể tránh khỏi.
Giang Phi thay giày xong liền nhắm mắt đi vào, lúc này Phó Huân đang lười biếng dựa trên ghế salon, Đại Quất thì nằm ở trên bụng hắn, được Phó Huân gãi gãi cằm, thoải mái nhắm mắt ngáy không ngừng.
“Đi một chuyến viện mà thôi, dùng thế nào mà một ngày?” Phó Huân thờ ơ hỏi, hắn không ngẩng đầu, một mực cúi đầu trêu chọc con mèo trên người.
Lời của Phó Huân chẳng khác nào nói với Giang Phi rằng hắn luôn phái người theo dõi hành tung của Giang Phi, đồng thời cũng ám chỉ Giang Phi, tốt nhất không nên nói láo với hắn.
Giang Phi cũng lập tức ý thức được điểm này, thấp giọng nói: “Tôi đến bệnh viện hỏi thăm sức khỏe của mẹ, kết quả phát hiện mẹ tôi bị sốt, liền…liền ở lại chỗ đó chiếu cố cả ngày.”
“Nga?” Phó Huân ngẩng đầu lên, không nóng không lạnh nhìn về phía Giang Phi: “Vậy có phát hiện gì khác không?”
Giang Phi hiểu ý Phó Huân, cũng sớm chuẩn bị trước điều này, cậu giả bộ mặt đầy mờ mịt, không hiểu hỏi: “Những phát hiện khác? Ý Phó tổng là chỉ…”
Phó Huân nhìn thần sắc nghi ngờ của Giang Phi, cho là Giang Phi vẫn chưa phát hiện hắn đã dừng thuốc của mẹ cậu, liền nhạt nhạt nói: “Không có gì, thuận miệng hỏi chút thôi.”
Phó Huân hy vọng mẹ Giang Phi cứ điên như vậy cả đời cho đến chết, như thế thì coi như là báo ứng của bà ta.
“Phó tổng ngài ăn cơm tối chưa?” Giang Phi thận trọng nói: “Tôi làm cơm tối cho ngài…”
Phó Huân nhìn bộ dáng một mực cung kính của Giang Phi, trong lòng rất hài lòng: “Không cần, tôi ăn ở bên ngoài rồi.” Vừa nói, Phó Huân vừa đặt Đại Quất ở trên thảm, ngẩng đầu nhàn nhạt nói với Giang Phi: “Tới đây.”
Sắc mặt Giang Phi trắng bệch, có một số việc mặc dù cậu có chuẩn bị tâm lý nhưng cũng không ngăn được sợ hãi theo bản năng nằm sâu trong nội tâm mình.
“Tôi…tôi rót ly nước cho ngài nhé, tôi…”
“Không cần.” Phó Huân trầm giọng ngắt lời, nói lần nữa: “Cậu tới đây.”
Bên trong phòng có lắp đặt máy điều hòa không khí, trên người Phó Huân chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi đen, thả hai cúc trước cổ áo, cơ ngực cường tráng lộ rõ một nửa, thần thái cùng tư thế biếng nhác kia khiến quanh thân hắn tỏa ra cỗ cuồng vọng bất kham hấp dẫn, giống như một con báo Châu Mỹ tà tứ lười biếng đang nghỉ ngơi trên ghế salon.
Giang Phi chậm rãi đi tới bên ghế salon, Phó Huân liền đưa tay bắt lấy một tay cậu một cái kéo cậu ngồi vào trong lòng mình.
Giang Phi tuy bị hù dọa, nhưng vẫn nhịn được không kêu thành tiếng, thân thể cậu theo bản năng căng thẳng, muốn kéo khóe miệng nở nụ cười lấy lòng, nhưng bắp thịt trên mặt kéo nửa ngày mới cười so với khóc còn khó coi hơn.
“Phó…Phó tổng, không thì để tôi trước…tắm trước đã.” Giang Phi thấp giọng nói: “Tôi…Hiện tại cả người tôi chảy đầy mồ hôi…”
Phó Huân ngẩng đầu, hơi híp mắt nhìn chằm chằm Giang Phi mang ánh mắt né tránh trên người, có thâm ý khác nói: “Tôi hỏi cậu vài vấn đề, cậu thành thực trả lời.”
“Được, tôi…tôi nhất định thành thực trả lời.”
“Cậu thích Diệp Phong Miên sao?”
Vấn đề bất thình lình này của Phó Huân khiến Giang Phi sửng sốt, cậu nhìn cặp mắt mang theo nụ cười nguy hiểm của Phó Huân, cục xương ở cổ họng hơi di động, thấp giọng đáp: “Diệp Phong Miên là…là anh họ tôi, tôi…tôi làm sao có thể thích anh ấy được.”
“Chẳng lẽ cậu không biết Diệp Phong Miên là con nuôi Diệp gia dẫn về, không có quan hệ máu mủ với cậu?” Phó Huân cười một tiếng: “Hết thảy giữa các cậu tôi đã điều tra rõ ràng, cho nên Giang Phi, đừng giấu diếm chút gì với tôi, tôi hận nhất là người khác lừa gạt mình.”
Trên mặt Phó Huân mang nụ cười như có như không, nói chuyện cũng không có cảm giác cường thế bức bách Giang Phi như ngày thường, càng giống như là cuộc trò chuyện giữa những người bạn bình thường, nhưng càng cùng Phó Huân trao đổi bình thường như vậy, Giang Phi càng cảm giác Phó Huân không bình thường.
“Tôi…tôi biết.” Giang Phi nói: “Nhưng tôi thật sự vẫn luôn chỉ…chỉ coi Diệp Phong Miên là thân nhân, thân nhân gặp nạn, xuất thủ tương trợ, rất…rất bình thường.”
“Nhưng hắn hình như giúp cậu không ít a, thời điểm Giang gia phá sản cũng không để tâm tới phản đối của cả gia đình giúp cậu một cái.” Thanh âm của Phó Huân, ôn hòa quỷ dị: “Hắn đối với cậu mà nói hẳn được coi là sự tồn tại như chúa cứu thế đi, cảm kích của cậu dành cho hắn, còn chưa tới mức muốn dùng thân báo đáp?”
Giang Phi vừa vội vừa sợ: “Không có không có, Phó tổng ngài tin tưởng tôi, thật sự chỉ là tình cảm giữa thân nhân, ngài…nếu ngài không thích Diệp Phong Miên, vậy tôi thề, đời này sẽ không chủ động gặp anh ấy hoặc là liên lạc với anh ấy nữa, thật đó, tôi…tôi nói được là làm được.”
Coi như là tình nhân của Phó Huân, nếu ở trước mặt Phó Huân bại lộ ra tình cảm ái mộ dành cho Diệp Phong Miên, Giang Phi biết Diệp Phong Miên nhất định sẽ chịu tai bay vạ gió.
Phó Huân nhìn chằm chằm Giang Phi một hồi, cuối cùng dửng dưng một tiếng, hắn giơ tay vỗ một cái lên mặt Giang Phi, nhẹ giọng nói: “Đừng khẩn trương, chỉ tùy tiện hỏi chút thôi, coi như cậu thật sự thích hắn, cậu bây giờ cũng không dám đi tìm hắn, dẫu sao không ai lại đem người mình thích đẩy vào hố lửa cả, cậu nói đúng không.”
Cảnh cáo trong lời nói của Phó Huân khiến sống lưng của Giang Phi rỉ ra mồ hôi lạnh, cậu mạnh mẽ gạt ra một nụ cười, mở miệng nói: “Tôi…tôi hiện tại chỉ…chỉ muốn phục vụ Phó tổng cho thật tốt, hết thảy còn lại cùng tôi không…không quan hệ.”
“Rất tốt, chính là như vậy.” Phó Huân cười âm hiểm một tiếng, hắn ôm chặt eo Giang Phi, nắm lấy cằm Giang Phi hôn lên môi Giang Phi một cái.
Ngồi ở trên đùi Phó Huân, Giang Phi rất nhanh liền cảm giác được nơi nào đó của Phó Huân biến hóa.
Tối nay, định trước chạy không thoát.
Đang khi Phó Huân hôn hai cái lên cổ Giang Phi lúc này lại bỗng nhiên lên tiếng quỷ dị hỏi: “Trả lời tôi câu nữa, cậu thích tôi không?”