Vừa nghe đoạn ghi âm, Phó Huân vừa cầm phiếu nợ lên nhìn, thứ trên phiếu nợ hấp dẫn hắn không phải là nội dung ba trăm vạn kia, mà là hàng chữ ngay ngắn đẹp đẽ.
Cái này ngoài dự đoán của Phó Huân, hắn nhớ thuở nhỏ tính tình Giang Phi hấp tấp, nghe bà vú khi đó nói Giang Phi lúc còn nhỏ, Giang Hải Tông bắt cậu học thư pháp cậu không chịu học, cho nên chữ viết cậu luôn nguệch ngoạc, nhìn vô cùng cẩu thả.
Tuy không đến mức xấu xí, nhưng tuyệt đối không đạt tới trình độ hiện tại, rất rõ chính là do sau này luyện tập mới đạt đến trình độ chuyên nghiệp như này.
Phó Huân kinh ngạc bởi vì một tên quần áo là lượt tầm thường trong ấn tượng của hắn như Giang Phi lại có thể tự tay viết ra hàng chữ đẹp như vậy.
Đoạn ghi âm cuối cùng, Phó Huân nghe được Giang Phi nhắc tới mình, giọng nói kia rất hiển nhiên đang hoài nghi hắn, chẳng qua là bị người đàn ông đeo kính thẳng thắn bác bỏ, nên trong lòng chưa dám xác định thôi.
Phó Huân có thể đoán được, hiện tại hắn hẳn là đối tượng tình nghi trọng điểm của Giang Phi, nếu không phải vì Giang Phi kiêng kỵ thân phận cùng uy nghiêm của hắn, cậu ta hẳn đã sớm đuổi giết đến công ty chất vấn mình rồi.
Kết thúc đoạn ghi âm, Phó Huân để bút ghi âm trong tay xuống, hắn quay đầu nhìn người đàn ông đeo kính, mặt không thay đổi nói: “Chuyện về sau đừng để ta phải nhiều lời.”
Ngũ quan Phó Huân mang sự sắc bén cùng tinh xảo, xương mày cao vút, con mắt hẹp dài, lộ ra cặp mắt vừa thâm thúy lại vừa mạnh mẽ, dù là người lãnh đạm nhìn vào cũng sẽ bị loại hùng hổ dọa người này làm cho kinh hãi, cộng thêm thân phận của hắn cùng với những tin đồn về hắn ở cả hai giới hắc bạch đạo, người không có một chút cân lượng đứng trước mặt hắn đều không dám nói sai một chữ.
Người đàn ông đeo kính gật đầu liên tục: “Biết biết ạ, Phó tổng ngài yên tâm.”
“Được rồi, ra ngoài đi.” Phó Huân nhàn nhạt nói.
Người đàn ông đeo kính cúi người mấy lần, lui về phía sau rời khỏi phòng bao.
Sau khi người đàn ông đeo kính rời đi, Phó Huân dựa vào ghế salon nhìn khung cảnh ngoài ô cửa sổ sát đất.
Phòng bao này nằm trên tầng hai, nhìn qua ô cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy hoàn toàn khung cảnh người đi xe tới trên tuyến đường chính của khu sầm uất bên ngoài nhà hàng.
Phó Huân liền thấy được Giang Phi.
Sau khi Giang Phi rời khỏi nhà hàng, liền ngẩn ngơ đi tới ven đường chờ xe, Phó Huân chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Giang Phi đứng ở nơi đó, cũng không thể thấy được biểu cảm của Giang Phi, chỉ là nhìn bộ dáng sa sút cúi đầu rủ vai của cậu, liền có thể đoán được giờ phút này nội tâm Giang Phi có bao nhiêu tuyệt vọng.
Ba trăm vạn, đối với người bình thường chỉ có thể dựa vào việc làm vài việc lặt vặt kiếm tiền như Giang Phi mà nói, chính xác là một đả kích không nhỏ.
Phó Huân thấy được Giang Phi giơ tay lên xoa mặt, động tác kia giống như xoa mắt hoặc như đang gạt lệ, chỉ nhìn bóng lưng tịch mịch bàng hoàng kia, liền có thể lờ mờ thấy được sự bất lực cùng ủy khuất trên thân thể thon gầy đó.
“Ngô Thân, cậu cảm thấy cậu ta sẽ làm cách nào để trả khoản tiền này?” Phó Huân nhìn bóng lưng Giang Phi ngoài cửa sổ cách đó không xa, tự tiếu phi tiếu mở miệng nói.
Ngô Thân đứng sau lưng Phó Huân thẳng thắn trả lời: “Lấy tình trạng cuộc sống của Giang tiên sinh trước mắt, sợ là sẽ phải bí quá hóa liều vì khoản tiền này.”
Phó Huân âm trầm cười một tiếng: “Bí quá hóa liều sao, tám năm trước cậu còn có thể gánh được áp lực lớn như vậy, ba trăm vạn hiện tại thật sự có thể dồn cậu ta vào con đường cùng không?”
“Theo như ý Phó tổng, Giang tiên sinh cuối cùng hẳn sẽ dùng căn nhà trọ trước mắt để thế chấp món nợ này, kết quả xấu nhất hẳn là lưu lạc đầu đường.”
Phó Huân cười nhạt: “Cậu ta không phải là một tên phế vật nhu nhược như vẻ bề ngoài, trải qua sự đổ nát của Giang gia, chịu đựng được tất cả sự trả thù mà tôi âm thầm tìm người đối đãi cậu ta năm đó, bây giờ sức chịu đựng của cậu ta mạnh hơn chúng ta tưởng tượng nhiều, nghèo khó, ốm đau, đói bụng, hay thân thể bị tổn thương, đều không đáng để một kích trí mạng cậu ta…Thứ thú vị hơn việc giết người, đó chính là tru tâm.”
“Đây không phải phong cách của Phó tổng ngài.” Ngô Thân nói.
Đi theo Phó Huân bảy tám năm, Ngô Thân rất hiểu phong cách hành sự quả quyết sát phạt của Phó Huân.
Phó Huân làm bất cứ chuyện gì đều sạch sẽ gọn gàng, từ trong xương đã lộ ra sự tàn nhẫn bẩm sinh, khiến hắn đối đãi với bất kỳ địch thủ nào đều không lộ ra nửa điểm kiên nhẫn dịu dàng.
Loại thủ đoạn ngược địch tức cười như này, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Phó Huân không phải là người thích cảm giác ngược đãi, hắn có thể dùng nhiều kiên nhẫn như vậy để chơi cái trò tức cười này, cũng chỉ có hai loại khả năng, một là hắn đổi tính, hai là trong lòng hắn đã biến thái hơn trước kia.
Ngô Thân khá nghiêng về vế đằng sau.
“Tìm người điều tra, tám năm trước sau khi Giang gia phá sản, đến tột cùng là ai đã âm trầm trợ giúp Giang Phi.” Phó Huân nói: “Tôi không tin bằng loại người ngu ngốc như Giang Phi, lại vẫn có thể trong sạch chống đỡ cái nghịch cảnh đó.”
Giang Phi đến khách sạn tìm vị quản lý trực tiếp gặp mặt trước, tuy nói phiếu nợ đã viết không thể thay đổi, nhưng trong lòng Giang Phi có quá nhiều nghi hoặc muốn tìm quản lý kia để hỏi rõ.
Ủy khuất cậu chịu được, nhưng không minh bạch chịu đựng há chẳng phải càng ủy khuất hơn sao.
Ít nhất phải biết rốt cuộc là ai nhắm vào, cậu không phản kháng được nhưng ít nhất cũng phải cho cậu chết rõ ràng chứ.
Gặp vị quản lý kia rồi, nhưng quản lý vẫn một mực khăng khăng mình chắc chắn khi đó đã báo với Giang Phi là phòng số 2503, không phải là phòng số 2504 mà Giang Phi vào.
Tóm lại ý chính là, Giang Phi mình trong lòng bất chính, thấy cửa phòng 2504 khép hờ nên liền ôm may mắn đi vào trong ăn trộm.
Quản lý nghiêm nghị nói, hai tên nhân viên làm việc ở đại sảnh cũng ngỏ ý lúc ấy nghe được quản lý nói là phòng số 2503, ba người cứ như vậy một xướng một họa, nếu không phải Giang Phi là người trong cuộc, Giang Phi mình cũng sắp tin.
“Cũng có thể là Giang tiên sinh lúc đó nghe lầm.” Vị quản lý nói: “Sau khi vào nhầm phòng Triệu tổng, bất ngờ phát hiện có một chiếc đồng hồ đeo tay có giá trị không rẻ trên bàn trà nhỏ, nhất thời kích động liền…”
“Tôi đã nói tôi không có trộm.” Những lời này, có lẽ là câu từ tối hôm qua đến giờ Giang Phi lặp lại nhiều nhất.
“Được rồi được rồi, ngài không trộm thì là ngài không trộm.” Vị quản lý không nhịn được nữa: “Vào lúc này cậu vẫn còn bình yên vô sự đứng ở chỗ này, chứng tỏ rằng vấn đề đã được giải quyết, cho nên cậu có trộm hay không cũng không liên quan đến tôi, chúng tôi phải làm ăn Giang tiên sinh à, cậu còn nháo như vậy nữa, tôi thật sự phải mời bảo vệ.”
“Ông…”
Giang Phi nghiêng đầu liếc hai tên bảo vệ thân hình cường tráng đứng ở cửa, đúng lúc hai tên bảo vệ kia cũng nhận ra được cái gì, cũng đang nhìn Giang Phi, trên mặt viết rõ hai chữ cảnh cáo.
Giang Phi kinh sợ, mím môi lại, lại nuốt ủy khuất xuống lần nữa, cuối cùng thấp giọng nói: “Tôi chỉ hỏi hai vấn đề cuối cùng, Phó Huân…ách không phải, Phó tổng hắn có liên quan đến chuyện này không?”
“Phó tổng? Giang tiên sinh đang nói đùa sao?” Vị quản lý cười nói: “Phó tổng có thể có quan hệ thế nào với chuyện này?”
“Vậy…vậy tối hôm qua vì sao hắn lại gọi tôi tới nơi này?”
“Vậy ngài cứ hỏi Phó tổng đi, bất quá tối hôm qua sau khi Phó tổng trở về khách sạn, tôi liền báo cáo lại chuyện của ngài cho Phó tổng, Phó tổng tỏ vẻ rất bất ngờ, còn kích động nói vốn định cùng cố nhân nói chuyện cũ, không nghĩ tới cố nhân lại thành kẻ gian.”
Giang Phi: “…”
“Sau đó Phó tổng không nói gì nữa, bất quá nhìn tình huống trước mắt, hẳn là không muốn gặp Giang tiên sinh.” Quản lý thâm ý nói: “Thương nhân, danh dự quan trọng.”
Chẳng biết tại sao, nghe vị quản lý nói như vậy, Giang Phi đang căng thẳng đột nhiên buông lỏng hơn rất nhiều.
Nếu tất cả những chuyện này thật sự không liên quan đến Phó Huân, tương lai kia sẽ không đáng sợ như cậu tưởng tượng…
Vẫn có thể, gánh được.