Sau khi nghe một phen miêu tả của Tần Lực về lai lịch của Phó Huân, Dịch Thần cực kỳ khiếp sợ, hắn chỉ đoán được Phó Huân là thương nhân có chút tài sản, nhưng lại không nghĩ tới quyền thế của hắn, còn đáng sợ hơn nhiều hắn tưởng tượng.
“Tớ thấy hắn tựa hồ không coi cậu ra gì.” Tần Lực nói: “Nếu hắn thực sự vùng dậy, sợ rằng cậu chết thế nào cũng không hay.”
Kỳ thực trừ kinh ngạc ra thì Dịch Thần cũng không thấy sợ hãi giống như Tần Lực nghĩ, trái lại mà cảm thấy ảo não vì mình kém Phó Huân một bậc ở trong mắt của Giang Phi…Nghĩ đến cũng đúng, so với người bạn không rõ thân phận như hắn, Phó Huân quyền thế kinh người hiển nhiên là khiến người ta vừa ý hơn.
Thế nhưng…
Dịch Thần nhớ lại khoảng thời gian sống chung với Giang Phi, trực giác liền nói Giang Phi không phải loại người hám của hám lợi đó, ở cùng với Phó Huân có lẽ nhiều hơn là vì tình cảm.
Thế nhưng tên ngu xuẩn kia đến giờ vẫn chưa biết bạn trai của cậu ta chỉ coi cậu ta là vật cưng để chơi đùa!
“Đi thôi.” Tần Lực nói: “Chuyện không liên quan đến chúng ta, yên tâm trở về đi.”
“Tớ đang suy nghĩ xem có nên nói bộ mặt thật của Phó Huân cho Giang Phi hay không.” Dịch Thần chợt nói: “Tớ vẫn là…”
“Vẫn là cái gì mà vẫn là, đã bảo cậu đừng xía vào rồi mà.” Tần Lực giận không chỗ phát tiết: “Tối hôm qua cậu lừa Giang Phi đó tới, kết quả khiến người ta vồ hụt, khẳng định đã sớm bị người ta kéo vào sổ đen rồi, cậu còn mặt nóng dán mông lạnh làm gì chứ.”
Sắc mặt Dịch Thần phức tạp, tựa hồ cũng đang khó xử: “Tớ…tớ cảm thấy tên ngu xuẩn kia có phần đáng thương…”
Tần Lực dở khóc dở cười nói: “Cậu ta có thể đáng thương cái gì, làm một tràng với Phó Huân, cậu cảm thấy cậu ta có thể bị thua thiệt hay sao? Coi như trong tình cảm có chịu chút đả kích nhưng cậu cảm thấy trên chuyện vật chất cậu ta có thể bị bạc đãi sao, bao nhiêu người muốn bò lên giường của Phó Huân hắn đó…”
Sắc mặt Dịch Thần âm trầm: “Cậu căn bản không hiểu ý tớ.”
Tần Lực hoài nghi nhìn chằm chằm Dịch Thần: “Cậu không phải từng nói Giang Phi đó là người yêu cũ của cậu sao, tớ hiểu tâm lý muốn chia rẽ bọn họ của cậu nhưng tớ quả thực không hiểu hiện tại cậu đây là….đây là đang đau lòng cho cậu ta sao?”
Dịch Thần không để ý đến Tần Lực, một bên sải bước đi tới khách sạn, một bên cầm điện thoại di động cúi đầu chuẩn bị gọi điện thoại cho Giang Phi, muốn vạch trần nhân tính của Phó Huân với cậu một lần nữa, tin hay không do bản thân Giang Phi cậu.
Thời điểm cùng dùng cơm tối hôm qua, Dịch Thần liền thêm lại toàn bộ cách thức liên lạc với Giang Phi lần nữa.
Tần Lực đi theo sau lưng Dịch Thần đi ra ngoài, mới ra khỏi khách sạn liền nghe Dịch Thần ở trước mặt thở hổn hển mắng tục, nhìn bộ dáng này tựa hồ là hận không thể đập tan điện thoại di động.
“Sao rồi?” Tần Lực đi nhanh tới bên người Dịch Thần, nhìn vẻ mặt tức giận dữ tợn của hắn: “Điện thoại không có ai tiếp sao?”
“Cậu ta…” Thanh âm Dịch Thần tức giận đến run rẩy: “Con mẹ nó cư nhiên chặn lão tử!”
Không chỉ có điện thoại mà còn phần mềm nhắn tin…
Tần Lực đã đoán từ trước liền thở dài: “Tớ nói rồi, chuyện tối hôm qua, có ai không coi cậu là người khích bác ly gián chứ.”
Dịch Thần siết chặt điện thoại di động, lồng ngực kịch liệt phập phồng, cuối cùng cắn răng gằn từng chữ: “Lão tử xen vào chuyện vớ vẩn của cậu ta lần nữa liền không mang họ Dịch!”
———-
Phó Huân tính toán thời gian, rốt cuộc cũng nhận được thông báo từ trợ lý thiếp thân của Phó Chấn, yêu cầu Phó Huân hắn trong vòng hai ngày phải trở về, có chuyện quan trọng cần thương lượng…Phó Huân đã đoán ra sẽ là chuyện gì…
Mạch buôn bán của Phó gia tập trung ở nước L có nền kinh tế phồn vinh, Phó Chấn chính là tại đây mà sáng lập ra đế quốc thương nghiệp thuộc về lão cũng như mạch sống kinh tế của nước L, thậm chí chính trị cơ hồ cũng bị một tay lão thao túng, sản nghiệp dưới trướng trải rộng toàn cậu, lão là nhân vật quan trọng trong thương giới, là một trong những nhà buôn súng ống đạn dược lớn nhất **Á, tin đồn liên quan tới lão ở cả hai giới hắc bạch đạo gần như đều thần thánh hóa lão lên.
Sau khi Phó Chấn bị bệnh, nội bộ Phó gia luôn trong tình trạng hỗn loạn, thế lực khắp nơi đều lom lom cái đế quốc thương nghiệp khổng lồ này, tất cả mọi người đều biết Phó Chấn có một đứa con trai độc nhất tên là Phó Huân, đó cũng hẳn là người thừa kế danh chính ngôn thuận của lão, thế nhưng lại có lời đồn đãi quan hệ của hai cha con nhà này không tốt vậy nên so với đứa con trai này, Phó Chấn coi trọng người anh em Phó Thâm Trạch mới hơn ba mươi của lão hơn.
Rốt cuộc vị trí người thừa kế sẽ rơi vào trong tay ai, bên ngoài có đủ cách nói, Phó Huân và Phó Thâm Trạch đều có thế lực của riêng mình, cân đòn nghiêng về phương nào cũng đều ảnh hưởng đến phương hướng thế lực Phó Chấn đã từng cố gắng rồi lựa chọn đi theo.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện điện thoại với trợ lý của Phó Chấn, Phó Huân lập tức gọi một cuộc điện thoại cho Giang Phi.
Tất cả, rốt cuộc cũng đi vào quỹ đạo chính.
“Giang Phi, anh mang em về gặp cha anh…” Phó Huân nhẹ giọng nói: “Sáng sớm ngày mai liền lên đường.”
Đang ăn cơm tối cùng mẹ, Giang Phi trực tiếp bị dọa đến bật dậy khỏi ghế.
Nhan Hiểu khó hiểu nhìn Giang Phi, Giang Phi vội vàng dùng khẩu hình nói hai chữ ‘Phó Huân’, sau đó chỉ về phía phòng ngủ.
Sắc mặt Nhan Hiểu phức tạp, không nói gì.
Giang Phi xoay người chạy vào phòng ngủ, đóng cửa phòng rồi mới khẩn trương nói: “Cái này…đột nhiên như vậy sao? Nhưng em còn chưa chuẩn bị xong.”
“Không cần chuẩn bị.” Phó Huân cười nhẹ giọng nói: “Sáng sớm ngày mai anh liền phái người đến đón em, được không?”
Tim Giang Phi tăng tốc độ đập thình thịch, đại não nóng lên làm cho sắc mặt cậu trắng bệch, hồi lâu mới thấp giọng nói: “…Được, vậy…vậy em có cần phải mang theo cái gì không?”
“Không cần, chỉ cần em, là đủ rồi…”
Sau khi cúp điện thoại, Giang Phi liền dựa lưng vào cửa phòng hồi lâu không thể bình tĩnh lại, khẩn trương cực độ khiến hô hấp của cậu cũng có phần gấp rút, cậu không nghĩ tới Phó Huân lại dứt khoát quả quyết mang cậu đến gặp người nhà của hắn như vậy.
Thích giống như một ngọn lửa hừng hực, thiêu cháy lồng ngực Giang Phi đến hơi trướng đau, vui mừng cùng kích động, bất an cùng khẩn trương, còn có loại mong đợi không gì sánh kịp với tương lai, đều tập kích Giang Phi vào thời khắc này.
Giang Phi lại trở về bàn ăn ngồi xuống, nói chuyện sáng mai phải rời đi cùng Phó Huân cho mẹ.
Nhan Hiểu cũng không nghĩ tới Phó Huân sẽ làm loại chuyện này…Điều này tựa hồ đã nói rõ Phó Huân thật lòng với Giang Phi.
Nhan Hiểu không hề muốn đồng ý, nhưng nhìn vào mong đợi tung tăng trong mắt của Giang Phi, bà liền biết căn bản không ngăn cản được.
“Đừng ở lại quá lâu.” Nhan Hiểu nói: “Hôm nào cũng phải nhắn tin báo bình an cho mẹ.”
Giang Phi nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Nhan Hiểu, hỏi dò: “Mẹ, có phải mẹ vẫn không tin Phó Huân phải không, lần trước hai người không phải đã nói chuyện cực kỳ tốt sao?”
Nhan Hiểu nhàn nhạt nói: “Ăn cơm đi, nếu ngày mai phải dậy sớm, vậy tối nay đừng vẽ quá muộn.”
Giang Phi gật đầu một cái, còn muốn hỏi chút gì nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
—————–
Giang Phi dùng bữa sáng bên trong máy bay riêng của Phó Huân, một bàn thức ăn tây phong phú tinh xảo không thua kém chút nào nhà hàng cao sang mắc tiền.
Bên cạnh là hai cánh cửa sổ máy bay, ánh nắng ban mai êm dịu mạ lên toàn thân Giang Phi một sắc vàng ấm áp, cho dù không cảm giác được không khí bên ngoài nhưng cũng giống như đang dạo chơi trong dòng nước ấm.
Sắc mặt Giang Phi nhu hòa, ánh mắt trong veo lại sáng ngời, thời điểm nâng cốc sữa bò lên uống liền hơi ngẩng đầu, lộ ra làn da trắng như tuyết bên trong cổ áo có phần rộng rãi.
Phó Huân nhanh chóng dời ánh mắt đi, để che giấu cái nhìn thất thần vừa rồi liền cúi đầu bưng trà nóng trên bàn lên uống như không có chuyện gì xảy ra.
“Sau khi gặp bác trai, em nên nói gì nhỉ?” Giang Phi hỏi Phó Huân: “Em…em có phải chuẩn bị quà trước không?”
Phó Huân cười một tiếng: “Đầu tiên gặp em, phải là một người khác.”
“Ai?”
“Tứ thúc của anh, Phó Thâm Trạch.”