Để gọi cú điện thoại này Giang Phi đã suy nghĩ rất lâu, cậu cảm thấy mình chủ động gọi cảm ơn Phó Huân sẽ có thành ý hơn, điều quan trọng chính là cậu có đồ muốn giao cho Phó Huân, chờ đến khi cùng tham gia lễ trao giải thì đưa cho hắn.
Giang Phi không nói là thứ gì, sau khi trò chuyện với Phó Huân mới câu liền chúc ngủ ngon.
Phó Huân đặt điện thoại di động xuống mới buông tay che miệng của Hướng Mạt Nhi, hai tay Hướng Mạt Nhi thuận thế quấn lên cổ hắn, oán giận nói: “Huân ca sợ bị nàng kia nghe được tiếng ngài vui vẻ với người đàn bà khác sao?”
Phó Huân cười nhạt: “Tiện tay tìm chuyện vui, không đáng để nhắc tới.”
Giữa trưa ngày thứ hai, Giang Phi mới vừa bày cơm trưa lên bàn thì chuông cửa nhà trọ reo, Giang Phi chạy tới nhìn mắt mèo một cái, phát hiện người đến, lại là Phó Huân.
Giang Phi kinh ngạc nói: “Anh..anh tại sao lại tới đây?” Vừa nói, Giang Phi liền né người nhường đường cho Phó Huân: “Mau vào đi, bên ngoài lạnh như vậy.”
Phó Huân đi vào, vừa cởi áo khoác trên người treo trên giá, vừa khẽ cười nói: “Tối hôm qua em nói có đồ cần giao cho anh, anh thật sự tò mò đó là cái gì.”
“Thế thôi cũng đến đây tôi chẳng phải đã nói khi tham gia lễ thịnh điển mấy ngày sau thuận đường đưa cho anh rồi sao?”
Phó Huân nhìn Giang Phi nhẹ giọng nói: “Anh quá tò mò, muốn biết sớm một chút.”
Giang Phi không nhịn được cười một tiếng, thuận miệng nói: “Anh tại sao lại ngây thơ như vậy.”
Phó Huân sửng sốt nửa giây, đây là lần đầu tiên có người bên cạnh hắn dám nói hắn ngây thơ, coi như là đùa giỡn, cũng chẳng có ai dám mở miệng nói Phó Huân hắn như vậy.
Rất hiển nhiên, người trước mắt đã thật sự không coi mình là người ngoài nữa.
Một khắc trước một miệng một câu gọi Phó tổng, chưa được mấy ngày đã càn rỡ như vậy rồi.
Sắc mặt thay đổi trong chớp mắt lại khôi phục như thường, Phó Huân nhìn hai đĩa xào trên bàn ăn, cười nói: “Em đang ăn cơm sao, anh vốn định mời em ra ngoài ăn.”
“Ý là anh vẫn chưa ăn cơm trưa sao nếu vậy không thì ở đây ăn với tôi đi, tôi…” Nói đến đây, Giang Phi nhớ tới thân phận của Phó Huân, có chút lúng túng cười một tiếng: “Xin lỗi a, tôi…tôi chỉ làm được như vậy…”
“Được rồi.” Phó Huân ngắt lời Giang Phi, nhẹ giọng nói: “Thật không nghĩ tới em còn biết nấu cơm, nhìn rất ngon miệng, không biết mùi vị thế nào.”
Giang Phi mặt mày vui vẻ, thích thú nói: “Anh ngồi trước đi, tôi lấy bát đũa cho anh.”
Nói xong, Giang Phi xoay người vào bếp.
Phó Huân ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, nhìn hai đĩa rau xào thơm ngon trên mặt bàn, chỉ khẽ nhíu mày một cái, sau khi Giang Phi cầm bát đũa tới cho hắn, hắn kẹp một miếng măng đặt vào miệng nếm thử.
Mùi vị đương nhiên kém hơn những sơn trân hải vị đầu bếp cao cấp dưới tay làm cho hắn, nhưng rau vẫn mềm ngon miệng, tài nghệ tuyệt đối trên người bình thường.
Sau khi Phó Huân nuốt xuống liền ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt mong đợi được tán dương trên khuôn mặt Giang Phi.
“Tay nghề không tệ.” Phó Huân nói: “Thứ này khiến anh nghĩ tới hồi còn nhỏ.”
Năm đó trước khi bị Giang Hải Tông đưa vào Giang gia, được mẹ Phó Nam nuôi dưỡng, Phó Huân đối với mẹ Phó Nam luôn mang loại thân tình như đối với mẹ ruột, hắn rất hoài niệm thời gian sống chung với mẹ Phó Nam và Phó Nam lúc đó, muốn sống một cuộc sống cực kỳ bình thường lần nữa, trên bàn cơm, vẫn là những món ăn tầm thường đạm nhạt.
Giang Phi không nhận ra sự khác thường trong mắt Phó Huân, chủ động nói: “Thật ra thì mấy năm nay tôi học được cách nấu không ít thức ăn, đại khái là sống một mình quá nhàm chán, cách để giải tỏa áp lực công việc chính là cầm quyển sách dạy nấu ăn lăn lộn ở trong bếp, tôi cảm thấy với tay nghề hiện tại, có thể làm đầu bếp mở một quán cơm nhỏ ven đường.”
“Vậy anh sau này có thể tới thưởng thức tài nấu nướng của em không?” Phó Huân nhìn chăm chú vào Giang Phi: ” Tài nấu nướng tốt như vậy, nên chia sẻ đừng hưởng một mình như thế.”
Giang Phi bị Phó Huân nhìn chằm chằm liền quay đầu đi, có chút ngượng ngùng nói: “Chỗ tôi chật hẹp, tôi cũng không biết nấu những món ăn cao cấp, anh…”
“Anh thích nơi này.” Phó Huân nhẹ giọng ngắt lời.
Phó Huân ngẩn ra, ngay sau đó cậu nghe được tiếng Phó Huân tiếp tục nói: “Ở chỗ này, anh có thể không phải nghĩ gì cả, thức ăn nơi này, còn có người…” Phó Huân nhìn chăm chú vào Giang Phi, nhẹ giọng nói: “Khiến anh buông xuống tất cả phòng bị.”
“Anh…anh thấy vui, có thể thường xuyên đến.” Giang Phi nâng khóe miệng cười nói: “Vừa vặn cho anh thưởng thức tài nấu nướng xuất sắc của tôi.”
Bây giờ, mỗi khi Phó Huân tỏ vẻ “yếu ớt”, Giang Phi liền đồng cảm đã thuận lợi để cỏ dại tràn lan (ý nói thuận lợi để tai họa phát triển), ở trong lòng cậu, Phó Huân nghiễm nhiên bị coi thành một vị tổng tài bù nhìn bị Phó gia chèn ép, nhìn hung ác bá đạo là thế, kỳ thực bên trong thiếu thốn tình thương.
Nghĩ như vậy, đồng tình của Giang Phi với Phó Huân cũng ngày càng sâu…
Sau bữa cơm trưa, Giang Phi lấy đồ mà cậu nói phải giao cho Phó Huân ra.
Đó là di vật của Phó Nâm, một huy chương kim loại to chừng một phần tư bàn tay, giữa có khắc một con thỏ hoạt hình, bên trái là hai chữ Phó Huân được khắc theo thể chữ Lệ.
Huy chương này Giang Phi vốn không tận lực cất giữ nhiều năm như vậy đâu, năm đó sau khi Phó Nam qua đời không lâu, cậu tình cờ thấy huy chương này trong một quyển sách manga của mình.
Giang Phi biết Phó Nam thường đeo tấm huy chương này, nhưng không biết tại sao tấm huy chương này lại chạy vào trong sách của mình, lúc ấy Phó Nam đã qua đời mấy tháng, Giang Phi liền suy đoán rằng khi còn sống Phó Nam đọc manga của mình, rồi tiện tay kẹp huy chương trong sách để đánh dấu trang, kết quả quên không mang huy chương đi.
Đây là giải thích duy nhất Giang Phi lúc ấy có thể nghĩ tới.
Giang Phi một mực để huy chương này trong quyển sách, mà quyển sách này là quyển manga cậu thích nhất, cho dù sau đó rơi vào cảnh khốn đốn, cậu vẫn giữ gìn nó, cùng với đó tấm huy chương kim loại này cũng được cậu giữ lại, một lần mấy năm trước, khi chuyển đống sách mình cất giữ ra khỏi nơi ẩm ướt, Giang Phi liền phát hiện tấm huy chương trong sách, sau đó tiện tay đặt trong một cái hộp nhỏ trong ngăn kéo thư phòng, một mực để đến bây giờ.
Tối hôm qua trong lúc tìm đồ, Giang Phi lại lần nữa phát hiện ra tấm huy chương nằm trong chiếc hộp nhỏ đó, nếu là bình thường ngược lại sẽ không để ý, chỉ là sau khi tiếp xúc với Phó Huân, nhìn tấm huy chương này liền không tự chủ nghĩ tới câu chuyện đằng sau nó.
Giang Phi cảm thấy chấp niệm của Phó Huân đối với Phó Nam sâu như vậy, mình giao huy chương cho hắn xem như là di vật của Phó Nam, cũng coi như giúp hắn giải tỏa nỗi thống khổ tưởng niệm trong lòng, giúp hắn đối với hồi ức về Phó Nam, tìm được nơi để gửi gắm.
Phó Huân khó tin nhìn tấm huy chương trong tay Giang Phi, Giang Phi thậm chí có thể nhìn thấy trong mắt Phó Huân gần như là kinh ngạc và rung động mất không chế.
Giang Phi không giải thích nguyên nhân cái huy chương này xuất hiện ở chỗ cậu, dẫu sao nhắc tới cũng hết sức dài dòng, cậu chỉ nhẹ giọng nói: “Đây là thứ duy nhất có liên quan đến Phó Nam mà tôi giữ lại ở đây, tôi biết Phó Nam cực kỳ quan trọng với anh, tôi hy vọng huy chương này có thể…”
Phó Huân cầm lấy tấm huy chương trong tay Giang Phi, nhìn mấy giây liền siết thật chặt nó trong lòng bàn tay.
Giang Phi nhìn cặp mắt Phó Huân tràn đầy tia máu, sắc mặt phức tạp, cậu không biết huy chương này đến tột cùng có tác dụng an ủi Phó Huân hay không, hay là càng khiến Phó Huân thương cảm…
Phó Huân ngồi trên ghế salon, một mực cúi đầu không nói gì, chỉ khi Giang Phi đứng dậy đi châm trà, Phó Huân mới chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt tàn bạo nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Phi…