Qua mấy tháng mới gặp lại Giản Húc, trong lòng Giang Phi cũng chẳng có cái cảm xúc hỉ ác rõ ràng gì, giờ phút này nhìn Giản Húc, cũng chỉ như nhìn một người qua đường cực kỳ tầm thường.
“Tới gặp người.” Giang Phi nhàn nhạt nói.
Giản Húc quay đầu liếc nhìn cửa câu lạc bộ đối diện với chỗ Giang Phi vừa đi bộ ban nãy, sau đó cau mày nói: “Người cậu muốn gặp sẽ không cũng ở câu lạc bộ ‘Lũ Nguyệt’ này đi.”
Nghe được chữ ‘cũng’ trong lời nói Giản Húc, Giang Phi cũng hiểu rõ Giản Húc hiện tại đến cùng câu lạc bộ với mình.
Giang Phi nhàn nhạt ừ một tiếng, xoay người định rời đi, kết quả Giả Húc lại bước nhanh về phía trước níu cánh tay cậu lại, tiếp tục hỏi: “Cậu phải gặp ai a? Diệp Phong Miên sao?”
Giang Phi hất tay Giản Húc ra, nói ‘không phải’, mới vừa định rời khỏi, Giản Húc lại trực tiếp ngăn trước người cậu.
Giản Húc cười cười nhìn Giang Phi: “Đúng rồi, trước không thấy cậu đến tổ phim tìm Diệp Phong Miên thân mật a.”
Giản Húc không biết Giang Phi hiện tại đã thành tình nhân bí mật của Phó Huân, tin tức của hắn vẫn dừng lại ở phía sau cho rằng Giang Phi vẫn vụng trộm yêu đương với Diệp Phong Miên.
Diệp Phong Miên trước đó bị vu cáo ở nước ngoài, lại thêm sau khi về nước xảy ra tiểu tai nạn, cho nên lịch quay phim mới đã trì hoãn một thời gian dài, tuần trước bộ phim mới đóng máy hoàn toàn.
Trước lúc đó, Giản Húc ở tổ phim có hỏi Diệp Phong Miên chuyện có liên quan đến Giang Phi, nhưng Diệp Phong Miên lại không trả lời hắn, cũng nói thẳng là không thể trả lời, mà đoạn thời gian đó Giản Húc luôn cảm giác cảm xúc của Diệp Phong Miên không đúng lắm, người có tiếng là luôn luôn ôn hòa khiêm tốn, bỗng nhiên bị một cỗ khí lạnh đóng băng ba thước bao quanh, loại biến hóa đột nhiên này, đại đa số ai cũng cho rằng do chịu phong ba của chuyện bị vu hãm tàng trữ ma túy, nhưng Giản Húc lại mơ hồ cảm giác cái này có liên quan đến Giang Phi.
Giản Húc muốn xác nhận từ chỗ Diệp Phong Miên, nhưng Diệp Phong Miên căn bản không cho hắn cái vẻ mặt gì cho nên lúc này gặp Giang Phi, Giản Húc liền muốn hỏi cho ra nhẽ.
Giang Phi không muốn trả lời, nhưng dù sao tránh được cũng bị Giản Húc cố tình cản lại, cuối cùng lạnh lùng nói: “Cái này có liên quan đến cậu sao? Mời cậu tránh ra!”
“Ôi, lãnh khốc như vậy.” Giản Húc cười nhạo: “Hai tháng không gặp, từ cừu biến thành sơn dương? Sao, sẽ không chia tay với Diệp Phong Miên rồi chứ.”
Sắc mặt Giang Phi lạnh tanh, không đáp lại.
Giản Húc hai tay khoanh ngực, tiếp tục nói: “Cậu cũng không phải loại người ăn chơi gì, với cá tính của cậu, nếu vẫn còn duy trì quan hệ với Diệp Phong Miên thì sẽ không tới loại câu lạc bộ ‘Lũ Nguyệt’ này gặp người, trừ phi gặp chính là Diệp Phong Miên, nhưng tôi nhớ tối nay Diệp Phong Miên có hoạt động, không thể nào xuất hiện ở nơi này, cho nên…” Giản Húc sờ cằm, như có điều suy nghĩ nói: “Cho nên hoặc là cậu đã chia tay với Diệp Phong Miên, hoặc là cậu phản bội Diệp Phong Miên đi vụng trộm.”
Sắc mặt Giang Phi âm trầm, cậu cảm giác nếu mình không nói gì, Giản Húc vẫn có thể thả bay não tiếp tục suy đoán.
“Cậu đoán không sai.” Giang Phi nói: “Tôi chia tay với Diệp Phong Miên rồi.”
Giản Húc giật mình, sau đó là cười trên nỗi đau khổ người khác: “Tôi đã nói rồi, Diệp Phong Miên dù gì cũng là người lăn lộn ở vòng giải trí mấy năm, dạng tuấn nam mỹ nữ gì chưa từng gặp, sao có thể coi trọng cậu chứ.”
“Ừ.” Giang Phi nhàn nhạt nói: “Cậu nói không sai.”
“’Lũ Nguyệt’ là câu lạc bộ cao cấp, khách giải trí ở nơi này không ai không phải gia tài bạc triệu, cậu tới đây gặp người.” Giản Húc có thâm ý khác hỏi: “Là leo lên được kim chủ mới sao?”
“Ừ.” Giang Phi mặt không cảm xúc đáp: “Còn có gì muốn nói không?”
Giản Húc thấy Giang Phi không phản ứng gì, nhất thời không biết mở miệng nói gì nữa, cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Lười nói nhảm với loại nghèo kiết như cậu.”
Nói xong, Giản Húc xoay người đi tới câu lạc bộ.
Không muốn quá gần Giản Húc, nhưng lại không biết đi thế nào vì cùng một hướng, cho nên Giang Phi liền chờ Giản Húc đi xa mới chậm rãi đi về phía câu lạc bộ.
Bên trong câu lạc bộ không phải hội viên thì không được vào, trừ phi có quyền quý nào trực tiếp dẫn vào, trên người Giản Húc có thẻ hội viện của câu lạc bộ này, giám đốc cũng biết hắn, lại đoán được hắn tới nơi này làm gì, liền trực tiếp cho một người phục vụ dẫn hắn đi về phía thang máy.
Trong lòng Giản Húc vẫn tò mò mục đích Giang Phi tới đây, khi đi tới cửa thang máy liền không nhịn được dừng chân quay đầu nhìn lại, hắn thấy Giang Phi vào cửa nhưng không lập tức đến quầy tiếp tân hỏi mà đi đến ghế salon cho người nghỉ ngơi bên trong đại sảnh ngồi xuống, sau đó lấy điện thoại di động ra tựa hồ chuẩn bị gọi điện thoại.
Không phải hội viên thì không được lên lầu, cái này Giang Phi cũng biết, cho dù tới quầy tiếp tân nói là tới gặp Phó Huân, cũng sẽ chẳng có ai tin mà dẫn cậu vào, cho nên lúc này chỉ có thể trực tiếp gọi điện thoại cho Phó Huân.
Đây coi như là lần đầu tiên Giang Phi chủ động gọi cho Phó Huân từ hai tháng trước tới nay, Phó Huân cũng nhận ngay lập tức, nhưng thanh âm lại âm lãnh.
Nghe được Giang Phi nói đang ở dưới đại sảnh câu lạc bộ, Phó Huân hết sức bất ngờ: “Cậu tới đây làm gì?”
Khẩu khí này của Phó Huân rõ ràng cho thấy không nghĩ tới Giang Phi lại tới nơi này, Giang Phi nghĩ đến buổi sáng Phó Huân hung hăng đập cửa bỏ đi liền cảm thấy Phó Huân hẳn đã quên mất cái mệnh lệnh bảo cậu tối tới nơi này.
Nếu sớm biết như vậy, Giang Phi cũng không tới nơi này.
Trực giác của Giang Phi nói Phó Huân vẫn chưa hết tức giận, liền mở miệng nói: “Vậy tôi trở về.”
“Trở về cái gì mà trở về.” Phó Huân trầm giọng nói, tựa hồ cũng nhớ tới lời mình nói buổi sáng: “Coi như cậu nghe lời, nếu không tối nay trở về liền không tha cho cậu.”
“…”
Sau khi cúp điện thoại, Giang Phi ngồi trên ghế salon yên lặng chờ đợi, kết quả vừa ngẩng đầu liền thấy Giản Húc đứng ở trước mặt cậu, cười híp mắt nhìn cậu.
“Sao lại đáng thương như vậy, tới bồi kim chủ mà không có người dẫn đường cho sao?” Giản Húc nói: “Nếu không tôi dẫn cậu đi, kim chủ của cậu ở phòng nào?”
Giang Phi không để ý đến Giản Húc.
Giản Húc thấy túi giấy đen đặt trên bàn trà nhỏ trước mặt Giang Phi, khẽ cau mày, lại nói: “Cái gì thế, quà chuẩn bị cho kim chủ?”
Vừa nói, Giản Húc vừa đưa tay định cầm cái túi kia lên, nhưng lại bị Giang Phi trước một bước đoạt lấy.
Giang Phi đem túi giấy nho nhỏ được giảm 50% bỏ vào trong túi áo khoác dài bên ngoài, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Giản Húc: “Tôi không nhớ mình đắc tội cậu cái gì, hơn nữa giữa chúng ta hình như cũng không tồn tại dây mưa rễ má hay lợi ích gì, cho nên cậu cần gì phải không buông không tha cho tôi?”
Giản Húc nhún vai một cái, dửng dưng: “Tôi thích vậy, lý do này được không?”
“Cậu là người của công chúng, tôi là người qua đường vô hình.” Giang Phi không nhanh không chậm nói: “Nếu tôi thật sự ồn ào với cậu, cậu cảm thấy ai sẽ khó coi hơn?”
“Cậu…” Giản Húc chợt nổi giận, ngay sau đó khóe miệng giật giật cười lạnh một tiếng: “Được a, vậy chúng ta chờ xem.”
Giản Húc nói xong, xoay người rời đi, lúc này một tên phục vụ đi tới cung kính nói với Giang tiên sinh: “Giang tiên sinh đúng không, mời đi theo tôi.”
Giang Phi đứng dậy đi theo người phục vụ tới thang máy, mà Giản Húc vừa vào thang máy thấy Giang Phi đi tới bên này liền rất nhiệt tình đem cửa thang máy đang chậm rãi khép lại lần nữa mở ra, cũng cười nói với Giang Phi đi vào thang máy: “Nếu leo lên phú quý nào rồi phát tài, nhớ kéo tôi một cái nha.”
Giang Phi không để ý đến Giản Húc.
Trong quá trình thang máy đi lên, Giản Húc thấy Giang Phi không ấn tầng thang máy liền không khỏi cau mày, nhưng cũng không mở miệng hỏi cái gì, cho đến khi cùng lúc bước ra khỏi thang máy Giản Húc mới nghi ngờ hỏi: “Tại sao cậu cũng tầng này, rốt cuộc cậu tới gặp ai?”