Tránh Sủng Ii

Chương 201: Chương 201: Không đáng!




“Không phải chuyện gì cũng có thể tùy tiện được tha thứ.” Phó Huân mặt không cảm xúc nhìn Nhan Hiểu đối diện, chậm rãi nói: “Từ một khắc bà quyết định làm chuyện đó, hẳn đã nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy.”

Che giấu tội ác nhiều năm rốt cuộc cũng lộ ra ngoài ánh sáng, trong lòng Nhan Hiểu trái lại không còn áp lực như trước nữa.

“Nếu cậu đã sớm biết chuyện này, cũng chưa từng buông bỏ hận ý.” Nhan Hiểu hỏi: “Vậy cậu đối với Tiểu Phi, là ôm dạng tâm tư gì?”

Phó Huân hơi nhún vai, cười nói: “Đương nhiên là bởi vì tôi yêu em ấy.”

“Hận tôi lại yêu nó, hai thứ này có thể cùng tồn tại trong lòng cậu à?” Nhan Hiểu cười khổ: “Chẳng lẽ cậu không muốn tôi đền mạng cho mẹ nuôi của cậu sao?”

“Tôi tự có tính toán chuyện này.” Phó Huân nói: “Bà hẹn tôi gặp mặt chỉ đơn thuần là lo lắng tôi tổn thương con trai bà sao, tôi có thể nói rõ ràng với bà, tôi sẽ không thương tổn em ấy.”

“Cậu sẽ tuân thủ cam kết với một cừu nhân?”

Phó Huân híp mắt cười…Nữ nhân trước mắt này tuy nhìn là người hiền hòa dễ gần nhưng lúc còn trẻ lại là cường nhân nòng cốt trong công ty của Giang Hải Tông, nhìn người hay làm việc đều rất khôn khéo.

“Nếu như không phải bởi vì tôi yêu em ấy, vậy bà cảm thấy tôi sẽ giữ lại bà cùng con trai bà lâu như vậy, là vì sao?” Phó Huân bình tĩnh nói: “Tôi sẽ cho bà mặt mũi ở trước mặt Giang Phi, tôi cũng hy vọng bà không phá hoại tình cảm giữa tôi và Giang Phi.”

“Nếu cậu có hận thì cứ việc tìm tôi, Giang Phi vô tội.”

“Được, tôi sẽ, cho nên bà còn gì không yên lòng không?”

Nói chuyện với Phó Huân, so với Nhan Hiểu tưởng tượng thì thuận lợi hơn rất nhiều, nhưng trực giác nói với bà, Phó Huân đang miệng trái với lòng, nói ra những lời này, qua loa lấy lệ là nhiều hơn.

“Chỉ cần cậu không tổn thương tới Tiểu Phi, tôi sẽ không quan tâm những thứ khác.” Nhan Hiểu nhàn nhạt nói: “Trừ những thứ này ra, tôi còn muốn nói cho cậu tại sao năm đó tôi phải làm như vậy với nữ nhân kia.”

Phó Huân biết Nhan Hiểu chỉ mẹ nuôi của mình: “Bà không nói tôi cũng đang muốn hỏi, bất quá tự tôi có âm thầm điều tra, bà tốt nhất đừng nói láo với tôi cái gì.”

“Tôi sẽ không nói láo, chỉ là với hận thù của cậu đối với tôi hiện tại, chưa chắc sẽ tin toàn bộ lời nói của tôi.”

Nhan Hiểu nói với Phó Huân, mẹ nuôi của hắn, là một tiểu tam chân chính…

“Cô ta và chồng tôi biết nhau trong một buổi tiệc rượu, tôi không biết ai chủ động trước nhưng bọn họ lại trong lúc tôi không phát giác sống chung với nhau gần ba tháng, sau đó tôi biết được, liền âm thầm tìm cô ta, cũng mới biết cô ta căn bản không rõ Giang Hải Tông đã là người có vợ, lúc ấy tôi mặc dù hận lão nhưng nể tình cô ta cũng là bị lừa gạt hơn nữa còn cam kết không liên lạc với Giang Hải Tông lần nữa, nên tôi liền tha thứ cho cô ta, thâm chí còn cho cô ta hai trăm vạn để cô ta rời khỏi thành phố Trung Nam bắt đầu lại từ đầu…”

Nhan Hiểu nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt trầm thương: “Tôi cho rằng tất cả đã kết thúc như thế, cô ta sẽ rời khỏi gia đình của tôi, chồng tôi cũng quay đầu lại, nhưng tôi lại không nghĩ tới, cô ta vẫn chưa cắt đứt liên lạc với chồng tôi, mỗi một thành phố chồng tôi đi công tác đến, cô ta đều sẽ đi theo, mà khi tôi tìm cô ta lần nữa, cô ta lại nói với tôi rằng, cô ta không thể quên được chồng tôi.”

Nhan Hiểu quay đầu đối mặt với ánh mắt âm lãnh ác liệt của Phó Huân, chỉ là cười khổ một tiếng: “Cậu không cần dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi biết cô ta luôn duy trì hình tượng mẹ hiền ở trước mắt cậu, chắc chắn sẽ không nói thật.”

Phó Huân cũng không nóng lòng phản bác, chỉ lạnh lùng nói: “Tiếp tục.”

“Cứ như vậy, vô luận tôi có khuyên nhủ thế nào, Phó Thu Uyển cũng không chịu rời khỏi Giang Hải Tông, Giang Hải Tông cũng lấy lệ với tôi, bên ngoài thì nói bản thân sẽ sửa đổi nhưng lại âm thầm một mực giấu tôi liên lạc với Phó Thu Uyển, khi đó, tôi đứng trên bờ vực tan rã, uất ức tuyệt vọng, nếu như khi đó tôi có thể nghĩ thoáng chút. không luôn nghĩ cách cứu vãn cuộc hôn nhân này mà trực tiếp ly dị với Giang Hải Tông, thì có lẽ cuối cùng tôi sẽ không phải thành một kẻ điên…”

Nhan Hiểu nâng ly trà trên bàn lên, cúi đầu nhìn khuôn mặt già yếu của mình trên mặt nước: “Sau đó công ty Giang Hải Tông xuất hiện khủng hoảng kinh tế, tôi xin mẹ tôi giúp đỡ lão, khi đó cũng đúng lúc tôi mang bầu Tiểu Phi, bởi vì như vậy nên Giang Hải Tông mới hối cải làm lại cuộc đời lần nữa, lão quỳ xuống trước mặt tôi mà thề với tôi, từ đây sẽ không rời không bỏ tôi.”

Nhan Hiểu tựa như tự giễu cười hai tiếng: “Tôi tin, hơn nữa còn sống trong lời nói dối này của lão năm năm, cho đến một ngày, hắn đột nhiên muốn ly dị với tôi, tôi mới biết năm năm này hắn vẫn chung một chỗ với cái Phó Thu Uyển đó, hắn là vì cưới cô ta mới ly hôn với tôi, mà khi đó tôi mới biết được, hắn và Phó Thu Uyển đã có một thằng con trai sinh được hơn một năm rồi…”

Sau đó Nhan Hiểu cùng Giang Hải Tông liền dây dưa cãi vã triền miên, khi đó Giang Phi cũng chỉ mới bốn năm tuổi, tỉnh tỉnh mơ mơ từ trong cuộc cãi vã của cha mẹ biết được bọn họ muốn ly hôn, bởi vì cha mình yêu một nữ nhân khác.

Nhan Hiểu không cách nào nhịn được bản thân bị Giang Hải Tông và tình nhân của hắn lừa dối như vậy, cho dù bà đã chết tâm với cuộc hôn nhân giữa mình Giang Hải Tông nhưng bà cũng không muốn chắp tay nhường vị trí của mình cho Phó Thu Uyển, không muốn thành toàn cho hai người đã tổn thương bà.

Sau mấy năm, Nhan Hiểu mượn thế lực của mẹ mình, một mực ngồi vững trên vị trí nữ chủ nhân của Giang gia không chịu ly dị, dùng hết tất cả các biện pháp để ngăn cản Phó Thu Uyển thượng vị, nhưng mấy năm mà Nhan Hiểu trải qua cũng không tốt, hết liên tục bị chồng mình cùng tình nhân kích thích, lại phải đối mặt với cảnh tượng tình nhân của chồng ở trước mặt bà bức cung thoái vị.

Bị cừu hận cùng không cam lòng cắn nuốt lý trí, tinh thần Nhan Hiểu cũng chịu áp lực nặng nề rồi dần dần trở nên rối loạn dị thường.

“Sau đó tôi lại mang thai, Giang Hải Tông lại bắt đầu đối tốt với tôi, có lẽ là lạnh nhạt với Phó Thu Uyển, khiến cho cô ta cảm thấy vô vọng để thành chính thức cho nên cô ta liền đánh chủ ý lên đứa con trong bụng tôi…” Thanh âm Nhan Hiểu trầm thấp: “Cô ta gọi điện hẹn gặp mặt với tôi nói muốn sám hối với tôi, đợi đến khi tôi đến chỗ cô ta nói thì lại bị một gã hán tử say rượu đánh ngã xuống đất…Đứa trẻ của tôi không còn, cái gã hán tử say rượu đó bị bắt, gánh toàn bộ tội danh, nói thì nói là say rượu vô tình nhưng tôi biết hắn là cố ý, hắn sau khi xác nhận tên của tôi mới ra tay.”

Phó Huân cũng không cách nào giữ yên lặng được nữa, lạnh lùng nói: “Cho nên bà cảm thấy đó là người mẹ nuôi tôi an bài?”

“Trừ cô ta ra thì không còn ai khác.” Cảm xúc Nhan Hiểu trở nên có phần kích động: “Chỗ là cô ta hẹn, cô ta lại hận tôi như vậy, hơn nữa sau chuyện này cô ta thậm chí còn không thừa nhận đã hẹn với tôi, ngay cả số điện thoại mà cô ta dùng để liên lạc với tôi cũng thành không liên lạc được.”

Sắc mặt Phó Huân âm lãnh, không nói gì.

Nhan Hiểu có phần mệt mỏi dựa vào lưng ghế, thấp giọng nói: “Cho nên sau đó, tôi mua chuộc bảo mẫu chăm sóc cô ta, hết thảy về sau, cậu hẳn đã tra ra rồi…Sau khi cô ta qua đời, tôi đã thẳng thắn với Giang Hải Tông, lão thiếu chút nữa giết tôi, nhưng lão vì danh dự cùng công ty của mình mà thay tôi lừa gạt hết thảy, cũng yêu cầu muốn nhận nuôi đứa trẻ của Phó Thu Uyển về Giang gia…”

Nhan Hiểu nói xong liền bưng ly trà trên bàn lên uống, trong mắt lóe lệ quang, cuối cùng nhắm mắt thê lương cười châm chọc: “Chuyện tôi hối hận nhất cả đời này, chính là đem thời gian quý giá nhất của mình, tiêu tốn vào đoạn dây dưa của đôi nam nữ đó, không đáng, thật sự không đáng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.