Tránh Sủng Ii

Chương 183: Chương 183: Nụ cười!




Dùng điểm tâm xong, Giang Phi liền dẫn Đại Quất đến phòng khám thú y một chuyến, sau khi chụp chiếu thì quả nhiên cái chân sau kia gãy xương nhẹ, do bị té mà thành, hơn nữa bác sĩ thú y còn nói vết thương kia đã có từ hai ngày trước rồi.

Mang Đại Quất rời khỏi bệnh viện, trong lòng Giang Phi suy tính trước khi Đại Quất giảm cân thành công có nên phá cái giá mèo đi không, để tránh sau này Đại Quất bị ngã lần nữa.

Lên xe, Giang Phi đặt lồng vải mèo có chứa Đại Quất lên ghế kế bên người lái, vừa mới cài dây an toàn thì điện thoại di động reo.

Là môi giới bán nhà mà Giang Phi nhờ cậy gọi điện tới, bảo khách hàng lần trước xem phòng đã quyết định mua phòng, muốn mau sớm hoàn thành thủ tục với Giang Phi.

Giang Phi làm việc cũng nhanh nhẹn nên vừa tới phòng trọ liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Trước khi vào ở nơi này đã đầy đủ mọi thứ, khi dọn vào đây rồi Giang Phi cũng chỉ mang theo chút quần áo cá nhân cùng dụng cụ vẽ, cho nên hiện tại cũng không có bao nhiêu đồ phải mang đi, đồ dùng bố trí trong nhà cũng tính vào trong giá phòng, còn thừa lại một vài đồ dùng cùng đồ trang trí ở nhà, trừ vứt bỏ toàn bộ đồ cá nhân đã từng sử dụng qua thì còn lại đều để lại cho chủ phòng trọ sau này quyền quyết định có giữ hay không.

Giang Phi thu dọn ba tiếng chỉ sắp xếp vào hai chiếc vali lớn.

Mang theo vali cùng Đại Quất, Giang Phi trực tiếp lái xe đến phòng trọ mình sớm đã mua trước đó, đó là căn hộ tư nhân khi vẫn sống bên cạnh Phó Huân cậu mua cho cha mình dưỡng lão, trước kia chủ nhân căn hộ này mới vừa sửa sang xong liền bởi vì thay đổi công việc mà bán căn hộ này đi, Giang Phi nhìn trúng thiết kế cùng khung cảnh xung quanh tiểu khu liền xuất thủ thu mua.

Tiết kiệm thời gian sửa sang cùng dọn dẹp, lúc nào cũng có thể vào ở.

Thế nhưng ở đây cũng chỉ là tạm thời, Giang Phi đã quyết định sau khi mẹ giải phẫu và cha ra tù liền dẫn cả nhà rời khỏi thành phố Trung Nam, nếu cảm thấy ác ý của Phó Huân dành cho cha mẹ mình quá lớn, Giang Phi định trực tiếp đưa cha mẹ ra nước ngoài ở một thời gian ngắn, môi trường điều dưỡng của nước ngoài ưu việt sẽ thích hợp với mẹ, lại thêm cha bị giam nhiều năm, mạng lưới quan hệ trong nước đã cắt đứt hết, ở đâu cũng không có gì khác nhau…

Mà mình…

Cái thành phố này, cũng chẳng có gì khiến cậu không bỏ được…

Ngày thứ hai, Giang Phi thuận lợi hoàn thành toàn bộ thủ tục sang tên, nộp phòng, trong tài khoản cũng hơn mấy ngàn vạn.

Tối hôm đó, Giang Phi đang làm thịt viên cho Đại Quất thì chuông cửa nhà reo.

Mới vừa chuyển đến chỗ này, Giang Phi còn chưa kịp nói cho bất kỳ ai, tiếng chuông cửa chợt tới này khiến cậu có loại cảm giác bất an quen thuộc.

Nhìn qua mắt mèo, sắc mặt Giang Phi liền trầm xuống.

Quả nhiên, cậu nghĩ không sai.

Mở cửa, nhìn Phó Huân đứng ngoài cửa, Giang Phi cũng lười hỏi hắn tìm tới nơi này thế nào, dẫu sao đây đối Phó Huân mà nói cũng không phải việc khó gì, liền trực tiếp hỏi: “Tới đây làm gì?”

Phó Huân tươi cười: “Tới xem mèo mập, nhớ nó.”

“…” Giang Phi không muốn cho Phó Huân sắc mặt gì tốt, nhưng nghĩ đến sự trợ giúp của hắn đối với mẹ mình, nội tâm lại có phần dao động, cuối cùng thấp giọng lạnh nhạt nói: “Dù sao có mấy lời tôi đã nói vô số lần rồi, anh cố gắng thế nào nữa cũng đều là phí công.”

Chỉ buông bỏ ghét hận, nhưng tuyệt không thể nào tiếp nhận…

Phó Huân cười không nói, trực tiếp nhấc chân đi vào.

“Em đang làm bữa tối?” Phó Huân vừa nói vừa đi vào phòng bếp: “Vừa vặn anh cũng chưa ăn.”

Trên bàn ăn có để chồng thịt viên vừa mới hấp xong, được làm từ thịt gà trứng gà cà rốt, mặt ngoài nhìn xinh xắn tinh xảo, Phó Huân liền trực tiếp bỏ một viên vào trong miệng, Giang Phi sau khi tiến vào định ngăn cản nhưng lại kìm xuống.

Dù sao người ăn cũng không chết.

“Ừm, cho gia vị quá ít, ăn không có mùi vị gì.” Phó Huân vừa nói, lại cầm một viên nữa cho vào miệng, sau đó xoay người nói với Giang Phi: “Có phần thanh đạm quá mức, đây cũng không phải tài nghệ của Giang Phi em.”

Giang Phi nhìn Phó Huân vừa ăn vừa cau mày, miệng tựa hồ vẫn còn tỉ mỉ thưởng thức, rốt cuộc cũng không nhịn được bật cười.

Giang Phi hơi khom người, nghiêng đầu mím môi, cười đến toàn thân run rẩy, cuối cùng hai tay liền ấn đầu gối, cười càng lớn tiếng hơn…

Tuy không biết nguyên nhân Giang Phi cười nhưng có thể thấy nụ cười thuần khiết cùng thoải mái trên mặt Giang Phi, Phó Huân chỉ cảm thấy ngực hơi ấm lên, khóe miệng cũng không tự chủ giương lên.

“Sao? Lời bình của tôi buồn cười thế à.”

Giang Phi cơ hồ cười đến chảy cả nước mắt: “Tôi thấy, anh không phải đến gặp Đại Quất mà là tới cướp đồ ăn của Đại Quất.”

Phó Huân sửng sốt, nhanh chóng quay đầu liếc nhìn đĩa thịt viên trên bàn ăn kia, mấy giây sau mới ý thức được cái gì, nhất thời mặt đen kịt…Đây là thức ăn cho mèo?

Phó Huân theo bản năng xoa xoa cổ.

“Lời anh nói mới vừa rồi phải nói cho Đại Quất nghe ha ha ha…” Giang Phi vẫn còn cười không dứt: “Có lẽ còn được Đại Quất đồng tình.”

Giang Phi cười quá lợi hại, chờ khi cậu lấy lại tinh thần Phó Huân đã đứng ở bên cạnh cậu.

Giang Phi bị dọa chợt thu hồi mặt mày vui vẻ, trong nháy mắt trên mặt liền tràn đầy phòng bị.

“Em rốt cuộc cũng cười với anh.” Phó Huân nhẹ giọng nói.

Mặt Giang Phi tràn đầy quẫn bách: “Tôi…tôi là cười anh ngu si, cười anh ngu xuẩn.”

Phó Huân cười không nói, hắn vươn tay cầm lấy một tay của Giang Phi, khi Giang Phi dùng hết toàn lực muốn rút tay về, hắn liền đặt một nụ hôn lên trên mu bàn tay của cậu.

Thân thể Giang Phi căng thẳng, cơn phẫn nộ cùng quẫn bách khiến sắc mặt cậu đỏ lên: “Anh…anh vẫn làm loại chuyện khiến người ta chán ghét này.”

Phó Huân ngước mắt, cố ý cười nói: “Cái này còn khiến em ghét hơn cả lần hôn môi ngày đó?”

Giang Phi nghiêng đầu không nhìn vào đôi mắt của Phó Huân: “Đều…đều ghét.”

Phó Huân buông Giang Phi ra, đi tới trước ghế salon ngồi xuống, thân thể mệt mỏi dựa vào ghế salon: “Dạ dày của anh không thoải mái, em có thuốc không?”

Giang Phi há miệng một cái, nhìn gương mặt có phần tái nhợt của Phó Huân, cuối cùng vẫn là nuốt xuống lời đả thương người, lạnh lùng nói: “Ăn xong thì đi ngay.”, sau đó liền vào phòng lấy thuốc dạ dày.

Phó Huân uống thuốc, lại nói muốn ăn chút cháo nhạt, Giang Phi cường thế muốn đuổi người, Phó Huân liền cố ra vẻ yếu ớt nằm trên ghế salon, giả bộ tò mò hỏi Giang Phi, phòng trọ kia bán bao nhiêu tiền…

Vốn là nhà của Phó Huân, tiền bán đi liền vào hết túi Giang Phi, Giang Phi tất nhiên hiểu dụng ý trong lời nói của Phó Huân.

“Một căn phòng cũng không đổi được một bát cháo sao?” Phó Huân mặt đầy bất đắc dĩ nói.

Giang Phi cuối cùng cũng vẫn thỏa hiệp, dĩ nhiên cũng không phải bởi vì căn phòng kia mà chỉ là bởi vì sự trợ giúp của Phó Huân đối với mẹ mình.

Giang Phi nấu cháo bí đỏ, đây cũng là chăm sóc cho dạ dày của Phó Huân, sau đó lại làm một đĩa dưa chuột.

“Vẫn là tới chỗ em ăn mới thấy ngon.” Phó Huân vừa ăn cháo vừa nói.

Bữa tối mộc mạc giản dị tựa như bị Phó Huân ăn thành thơm ngon, Giang Phi không ngẩng đầu lẩm bẩm: “Sau này tới nữa, cũng chỉ có uống nước lạnh…”

Lúc này, điện thoại Phó Huân reo.

“Chuyện gì?”

Phó Huân tiếp điện thoại, trong miệng vẫn còn tiếp tục ăn cháo, nhưng năm giây sau, Giang Phi chỉ thấy sắc mặt Phó Huân phía đối diện đại biến, giật mình bật dậy khỏi ghế.

“Sao có thể như vậy? Đám ăn hại các ngươi làm ăn cái gì thế không biết?” Sắc mặt Phó Huân dữ tợn, giống như khoác trên mình một tên ác ma, hướng về phía đầu điện thoại kia giận dữ hét: “Tiểu Nam mà xảy ra chuyện, ta sẽ không tha cho các ngươi!”

Giang Phi đã lâu không thấy trạng thái mất khống chế đến như vậy của Phó Huân…

Cảm thấy Phó Nam hình như gặp chuyện nhưng Giang Phi nhịn không hỏi.

Phó Huân nhanh chóng cầm áo khoác trên ghế dựa lên, xoay người bước nhanh rời khỏi phòng trọ.

(Huynh: Mọi người muốn xem kịch tình thì phải sau khi mẹ Giang Phi giải phẫu xong, trước mắt còn viết vài chương về cuộc sống hàng ngày của Phó Huân và Giang Phi, thậm chí là vài chi tiết nhỏ không quan trọng để lấy biến hóa tình cảm bên trong của Phi Ngốc làm nền, Tiểu Cáp thề, thật sự không có thanh thủy văn~~)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.