Buổi quảng cáo công ích Diệp Phong Miên định chụp ngày hôm nay, lấy bối cảnh ở bên ngoài, nhưng bởi vì mưa nhỏ mãi không ngừng, bên chế tác bất đắc dĩ phải hủy bỏ kế hoạch dự định quay vào buổi sáng.
Thời điểm nhận được thông báo Diệp Phong Miên đang đi trên đường.
Trợ lý Diệp Phong Miên oán trách mấy câu, dẫu sao buổi quảng cáo này cũng khiến bọn họ cả đêm không chợp mắt gấp rút lên đường, nhưng Diệp Phong Miên tính khí tốt, biết không phải gấp chạy về thành phố Trung Nam nữa, liền bảo tài xế tìm một nhà hàng gần đó ăn điểm tâm trước.
Là nam nghệ sĩ đang ăn khách, độ nổi tiếng trong nước của Diệp Phong Miên tương đối cao, bởi vì lo lắng bị người ta nhận ra, đám người Diệp Phong Miên cố ý chọn một quán ăn sáng có sân và cửa vắng vẻ.
Diệp Phong Miên bảo đám người trợ lý cùng tài xế vào chọn món ăn trước, anh mang Giang Phi đến cửa hàng đối diện mua ít đồ.
Diệp Phong Miên đeo khẩu trang, bọc kín mít, sau đó nắm bả vai Giang Phi băng qua đường xe chạy đến cửa hàng bán quần áo đối diện.
Giang Phi dầm mưa lại còn té ngã trong nước bùn, giờ phút này trên người cực kỳ nhếch nhác, khi cậu ý thức được Diệp Phong Miên muốn mua quần áo cho mình, vội vàng ngỏ ý trong vali của mình có rồi, không cần mua nữa.
“Em như vậy anh cũng có trách nhiệm.” Diệp Phong Miên cười nói: “Coi như anh đền em đi.”
Diệp Phong Miên ở trong cửa hàng mua cho Giang Phi đủ quần áo trong ngoài, ngay cả vớ cũng chọn, cũng chẳng nhìn giá cả, dựa vào kinh nghiệm ăn mặc của mình nhiều năm, xách quần áo trên kệ áo lên khoa tay múa chân trên người Giang Phi hai cái liền quyết định.
Cuối cùng, Giang Phi ôm một đống quần áo mới tinh vào phòng thử quần áo.
Diệp Phong Miên chọn cho Giang Phi áo trong là một chiếc áo lông dê cao cổ màu xám trắng, Giang Phi mặc lên người, cho dù cổ áo khoác mở hoàn toàn thì cổ cao của áo lông dê cũng có thể che kín hoàn toàn dấu vết giữa cổ mình.
Từ đầu đến chân Giang Phi đổi mới hoàn toàn rực rỡ hẳn lên, khoác trên người chiếc áo nỉ nhung dài màu trắng vừa vặn, nếu như không phải bên mặt vẫn còn bị tím xanh, chợt nhìn qua thật giống một tiểu công tử nhà giàu.
Diệp Phong Miên đứng ở bên cạnh Giang Phi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc xốc xếch trên đầu Giang Phi, sau đó nhẹ nhàng quấn khăn quàng lông dê màu xám bạc lên trên cổ Giang Phi.
“Vẫn giống như hồi còn bé.” Diệp Phong Miên mỉm cười nói: “Mặc cái gì cũng đẹp.”
Nụ cười trong mắt Diệp Phong Miên giống như chan chứa cả một biển quyến luyến, thâm thúy lại thâm tình, Giang Phi nhìn một chút liền đỏ mặt, cậu cúi đầu xuống, có chút thẹn thùng mà gãi tóc mai, nhỏ giọng nói: “Em lớn đã xấu rồi.”
Lúc này, bụng Giang Phi kêu hai tiếng khiến Giang Phi nhất thời quẫn bách vô cùng.
Diệp Phong Miên cười, vỗ bả vai Giang Phi, cuối cùng mang Giang Phi trở lại tiệm ăn sáng kia, đám trợ lý chọn một nơi hẻo lánh ở lầu hai, gọi một đống bữa sáng ở trên bàn, mấy người đang vừa ăn vừa cười trò chuyện.
Nhìn Giang Phi ‘rực rỡ đổi mới hoàn toàn’, trợ lý của Diệp Phong Miên Tiểu Hạ không nhịn được nói đùa: “Nguyên lai là giúp tiểu em trai họ đi mua quần áo, chuyện này vốn nên giao cho tôi a, ha ha ha chưa từng thấy Diệp ca để ý ai như vậy, thật sự chỉ đơn giản là thân thích bình thường sao?”
Tính khí Diệp Phong Miên tốt, hòa hợp với nhân viên, đặc biệt là mấy trợ lý cùng đám thợ trang điểm đi theo anh mấy năm, hai bên đều tin tưởng lẫn nhau, khi không có ai tất cả đều thoải mái cười đùa.
Trước ở trên xe, Diệp Phong Miên từng nói với những người này, Giang Phi là anh em họ của anh, chẳng qua là do gia cảnh suy sụp lại thêm đủ loại rối rắm khó khăn ở giữa, bọn họ đã bảy tám năm không gặp.
Diệp Phong đẩy bữa sáng tới trước mặt Giang Phi, cười nói: “Sau này Giang Phi có thể trực tiếp đại diện cho tôi, các cậu khách khí với em ấy một chút.”
Giang Phi vội vàng khoát tay: “Tôi chẳng là cái gì, không, ý tôi là tôi không có tư cách…Ách…Ý tôi chính là…”
Giang Phi cuống quýt muốn gỡ vinh dự mà Diệp Phong Miên cho mình xuống, cậu có thể đi vào vòng bạn của Diệp Phong Miên, ngồi cùng bàn nói đùa với những người này, cậu đã rất thỏa mãn, nếu cho cậu cái đãi ngộ đặc thù gì, cậu ngược lại sẽ cảm thấy bất an.
Bản chất Giang Phi chính là người rụt rè cùng tự ti.
Giang Phi càng nói càng loạn, chọc đám người cười không dứt, Diệp Phong Miên nhìn dáng vẻ gấp đến đầu đầy mồ hôi của Giang Phi liền giơ tay lên vuốt lưng Giang Phi, nhẹ giọng nói: “Thả lỏng một chút Giang Phi, mọi người đều là bạn.”
Diệp Phong Miên cảm giác nội tâm Giang Phi nhát gan hơn trước kia rất nhiều, còn có chút câu nệ khó mà nhập bầy cùng tự ti mơ hồ, cái này khiến anh không khỏi suy nghĩ mấy năm nay Giang Phi trải qua rất nhiều khó khăn, càng nghĩ càng thêm khổ sở…
Diệp Phong Miên biết Giang Phi hiện tại không có chỗ để đi, cho nên sau khi trở về thành phố Trung Nam liền trực tiếp đưa Giang Phi đến nhà mình.
Chung cư mắc tiền này nằm trên khu vực tấc đất tấc vàng ở khu sầm uất, được Diệp Phong Miên mua từ mấy năm trước.
Diệp Phong Miên hàng năm quay phim chạy quảng cáo, phần lớn thời gian là ở khách sạn nhà nghỉ, nếu chỗ làm việc ở thành phố Trung Nam, vậy anh sẽ về nhà bồi cha mẹ, chỉ có thỉnh thoảng muốn yên tĩnh một mình mới đến chung cư này ở.
Vị trí địa lý cùng loại hình chung cư trong tiểu khu này đều rất tốt, ở đây đều là những nhân vật có tiếng trong giới thương chính cùng các nghệ sĩ ngôi sao có tài sản nên an ninh trong tiểu khu này rất cao, người không phận sự rất khó chui vào.
Vào nhà, Diệp Phong Miên xách vali của Giang Phi đến phòng khách.
Chung cư này của Diệp Phong Miên có ánh sáng rất tốt, vừa vào cửa liền thấy cách đó không xa có đặt một ô cửa sổ sát đất trước sân thượng, cho dù là ngày mưa tầm tã, bên trong phòng cũng vẫn hết sức sáng sủa.
Bên trong chung cư cũng không được thiết kế trang trí xa hoa phức tạp gì, toàn thể đều tao nhã, nhìn qua thấy đơn giản cùng mát mẻ, bất quá cũng có rất nhiều những thiết kế sửa sang độc đáo khiến trước mắt người ta sáng lên, nhìn rất có nhã hứng.
Giang Phi ôm túi đeo lưng chứa Đại Quất vào trong ngực đứng ở phòng khách, nhìn chung cư thoải mái tinh xảo có chút không biết làm sao, giống như là tên hề thẫn thờ lỡ xông vào cung điện, tất cả những thứ tốt đẹp xung quanh quá xa xôi cùng không chân thật.
Diệp Phong Miên cất xong hành lý liền đi ra khỏi phòng khách đi tới bên cạnh Giang Phi, anh mở túi đeo sủng vật trong ngực Giang Phi, ôm Đại Quất đang kêu meo meo vì đói ra đặt ở trên ghế salon.
“Anh đã bảo Tiểu Hạ đi mua toàn bộ đồ cần để nuôi mèo rồi.” Diệp Phong Miên nói: “Trong túi xách em có thức ăn không, trước đút cho nó ăn đã.”
“Có, trong vali có gần nửa túi, em đi lấy.” Vừa nói, Giang Phi liền xoay người chạy về phía hành lý đặt ở phòng khách.
Sự tồn tại của Đại Quất, hiệu nghiệm dời đi sự chú ý của Giang Phi, cũng hóa giải cảm giác tự ti của Giang Phi khi mới bước vào, cậu lấy thức ăn cho mèo ra đưa cho Diệp Phong Miên, Diệp Phong Miên liền ôm Đại Quất ngồi ở trên ghế salon, đổ thức ăn cho mèo ra lòng bàn tay rồi kiên nhẫn đút cho Đại Quất.
Giang Phi ngồi ở một bên, nhìn gương mặt ôn nhu bình tĩnh khi đút cho mèo ăn của Diệp Phong Miên, ngực bất tri bất giác nóng lên.
“Em chăm sóc con mèo này tốt như vậy, tại sao không chăm sóc bản thân mình thật tốt chứ.” Diệp Phong Miên ngẩng đầu nhìn Giang Phi, nhẹ giọng nói: “Em xem em kìa, gầy hơn trước kia rất nhiều…”
“Do thể chất đó.” Giang Phi cố gắng mỉm cười nói: “Ở phương diện ăn uống, em cho tới bây giờ đều không ủy khuất bản thân…”