“Cho…Cho tôi tắm được không?” Giang Phi thấp giọng cầu xin: “Van cầu anh, tôi…tôi còn chưa chuẩn bị tốt, trước…trước dừng một chút đã…”
Phó Huân đã nhanh chóng cởi thắt lưng của Giang Phi, cũng cắn một cái thật mạnh trên cần cổ bóng loáng nhẵn nhụi của cậu, Giang Phi bị đau thiếu chút nữa khóc lên.
Tà hỏa đốt cháy lý trí của Phó Huân, giống như là ném một que diêm vào kho đạn, lực kiềm chế của Phó Huân lúc này đã bị nổ không còn một chút gì, đối với đề nghị của Giang Phi tất nhiên cảm thấy rất không nhịn được, hắn như cũ hung hăng giữ Giang Phi, một bên vén áo choàng tắm, một bên trong lúc hôn mơ hồ tức giận nói: “Không cần cậu động, cậu mẹ nó chuẩn bị cái rắm!”
Phó Huân vẫn luôn ở khách sạn chờ Giang Phi, khi nghe tin Ngô Thân nói Giang Phi đã đến sân bay, thời điểm đang đến khách sạn, hắn đã cứng rồi, cứ như vậy vô cùng sốt ruột chịu đựng đến tận bây giờ.
Giờ phút này, hắn một giây cũng không thể chờ đợi!
Tóc Giang Phi còn dính mấy bông tuyết chưa kịp tan, trên người lộ ra vẻ mệt mỏi vì không khắc nào được nghỉ, nhưng mà vẫn như cũ ngay cả cơ hội để thở dốc cũng không có.
Giờ phút này, vẫn là cái tư thế khó chịu đến tột cùng kia.
Thời điểm bị Phó Huân thô bạo tiến vào, Giang Phi lệ rơi đầy mặt, nhưng lập tức hai tay liền gần như muốn xé rách vải vẽ tranh sơn dầu trên vách tường, cậu một mực cắn răng không khóc thành tiếng.
Giang Phi không cách nào tiếp nhận, cậu buông bỏ chuyện trên tay, thậm chí ngồi mấy giờ trên máy bay để đến thành phố xa lạ này, chỉ là vì thỏa mãn nhu cầu sinh lý của Phó Huân, cái này khiến cậu nhìn qua giống như một nam kỹ vượt quốc bán dâm, chỉ cần kim chủ có nhu cầu, cho dù cách nhau xa mấy đi nữa, cậu cũng có thể tùy kêu tùy đến.
Ở trong thế giới của Phó Huân, có lẽ cậu cũng chỉ có loại giá trị này.
Sau một lần kết thúc, Phó Huân mới miễn cưỡng khôi phục được chút khả năng kiềm chế, hắn chưa thỏa mãn buông Giang Phi ra, thân thể Giang Phi không chịu nổi bị hành hạ nặng nề liền theo vách tường tê liệt trượt xuống bên chân Phó Huân, sắc mặt cậu tái nhợt, ánh mắt có phần trống rỗng, một lúc lâu mới hoàn hồn được chút, run rẩy nắm quần áo xốc xếch trên người bọc lấy thân thể.
Hai tay Phó Huân để bên gáy, vặn cái cổ cứng ngắc hai cái, sau đó mới cúi đầu nhìn Giang Phi trên đất, hắn nhấc chân dùng mũi chân đẩy mặt Giang Phi hai cái, thờ ơ nói: “Bây giờ có thể đi tắm rồi, tắm cho sạch rồi lên giường.”
Nói xong, Phó Huân xoay người đi tới phòng ngủ, trong miệng nhởn nhơ lẩm bẩm: “Quả nhiên vẫn là hàng trong nước tốt…”
Giang Phi vịn tường chậm rãi đứng lên, cậu ngẩng đầu lau mắt, sau đó cúi đầu chậm rãi đi về phía phòng tắm.
========================
Bên ngoài tuyết rơi càng nhiều, đêm tối cũng giống như vô biên vô tận, từ thân thể đến trong lòng đồng thời bị chèn ép, khiến Giang Phi như tê dại tiếp nhận hành hạ của Phó Huân.
Phó Huân lại một lần nữa kết thúc, mới bừng tỉnh phát hiện tối nay Giang Phi không cầu xin hắn tha thứ nữa, hai mắt tuy vẫn ướt đẫm như thường lệ, nhưng lại từ đầu chí cuối đều không phát ra âm thanh gì.
Trước kia mới một nửa Giang Phi đã ở dưới người khóc lóc cầu xin, mặc dù chưa từng bởi vì hắn mà xin tha cho cậu, nhưng ít ra trong quá trình tiến hành, hắn vẫn cảm nhận được chân thực Giang Phi nhượng bộ cùng phục tùng hắn.
Thế nhưng bây giờ, Phó Huân cảm giác Giang Phi đã học được cách ẩn nhẫn với hắn, cái loại đem giấu con người chân thật của mình, chỉ hiến tặng cho hắn một thân xác ẩn nhẫn chết lặng, giống như linh hồn cùng thể xác ở hai thế giới riêng, từ đó hoàn toàn ngăn cách Phó Huân hắn ở bên ngoài.
Cả người Phó Huân bỗng hụt hẫng, hắn nắm lấy cằm Giang Phi, ép Giang Phi mở mắt ra nhìn hắn, hỏi: “Thoải mái không?”
Mấy phen dày vò khi trước đã hút cạn toàn bộ khí lực của Giang Phi, Giang Phi khó khăn mở miệng, đến cả thanh âm cũng khàn khàn cực kỳ: “Thoải…thoải mái…”
Hai mắt Giang Phi vừa định yếu ớt khép lại, Phó Huân lại vỗ một cái lên mặt cậu, âm hiểm cười nói: “Không phải cậu nhớ tôi sao? Nói xem, nhớ bao nhiêu?”
Giang Phi giờ phút này căn bản không có khí lực để nói chuyện, miệng mở nửa ngày mới thấp giọng nói: “Mệt mỏi…Để tôi…nghỉ ngơi một…một chút…”
Phó Huân tất nhiên không để Giang Phi nghỉ ngơi, hắn đang trên đà thích thú, lại tâm tâm niệm niệm nhớ nhung nhiều ngày, lúc này căn bản không dừng được súng, vì vậy liền ôm lấy Giang Phi lại bắt đầu một vòng tấn công mới.
Dần dần, bởi vì Giang Phi tựa như che giấu bản thân mà kiềm chế nên Phó Huân ngày càng nổi lửa, hắn bắt đầu cố ý hạ ngoan thủ trọng thủ, cuối cùng kéo Giang Phi tới trước cửa sổ sát đất thô bạo làm việc, cho đến khi ép Giang Phi bắt đầu khóc thút thít cầu xin tha thứ, Phó Huân lúc này mới hài lòng.
Kết thúc vòng cuối cùng, Giang Phi đã bất tỉnh nhân sự, Phó Huân ôm Giang Phi đến phòng tắm tắm rửa, nhìn những vết bầm tím chằng chịt trên làn da trắng nõn của Giang Phi, những dấu vết bắt mắt ấy cùng khuôn mặt vô tội vô hại, chọc người trìu mến của Giang Phi vô hình tạo nên sự tương phản rõ nét, Phó Huân nhìn một chút lại bắt đầu khí huyết dâng trào.
Tắm hơn một giờ Phó Huân mới ôm Giang Phi ra ngoài, lúc này trời đã tờ mờ sáng.
Một giấc này, Giang Phi trực tiếp ngủ đến buổi chiều, nằm ở trên giường nhìn trần nhà rất lâu, Giang Phi mới chật vật ngồi dậy.
Phòng ngủ to lớn được lắp ráp cực kỳ xa hoa, bên cạnh giường đặt ngay ngắn một ô cửa sổ sát đất, giờ phút này đang bị bức rèm màu trắng gạo che đi.
Giang Phi cầm áo ngủ bên cạnh khoác lên người, sau khi xuống giường liền chịu đựng khó chịu trong thân thể, đi tới trước cửa sổ sát đất một cái kéo màn cửa sổ ra.
Phòng nghỉ khách sạn này nằm ở tầng thứ hai mươi chín, xa xa ngoài cửa sổ là biển khơi xanh thẳm, bởi vì tuyết rơi nhiều suốt một đêm, trừ khung cảnh mênh mông xa xa kia, vạn vật đập vào mắt đều là một mảnh trắng như tuyết, duy mỹ đến mức làm run sợ lòng người.
Ánh mắt Giang Phi bi thương nặng nề, đồng thời phản chiếu trên lớp thủy tinh, cũng soi ra những dấu vết kinh khủng trải toàn thân cậu, Giang Phi che kín áo ngủ trên người, khẽ khàng đặt đầu lên tấm kính, sau phút yên lặng ngắn ngủi, Giang Phi cúi đầu, hai vai run run, nhỏ giọng khóc thút thít.
Chỉ chốc lát sau, Giang Phi nghe được sau lưng truyền tới tiếng cửa mở, cậu liền vội vàng dùng tay lau đôi mắt, mặc tốt áo ngủ trên người mới xoay người nhìn lại.
Phó Huân tựa hồ đã bận rộn ở bên ngoài một phen, áo khoác âu phục cởi xuống để ở trên kệ áo bên ngoài, giờ phút này trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen bó sát người, ống tay áo cuốn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay với cơ thịt cứng rắn, hắn một tay đút túi, một tay bưng ly trà nóng, ánh mắt thản nhiên, nhìn qua tâm tình rất tốt.
Hình tượng cầm thú của Phó Huân đã khắc sâu trong đầu Giang Phi, cho dù thời khắc này Phó Huân nhìn có chững chạc ưu nhã đến thế nào, cũng không ngăn được Giang Phi một cái nhìn thấu bản tính xấu xa hạ lưu của hắn.
“Ngắm biển sao?” Phó Huân vừa uống trà nóng, vừa khẽ cười nói: “Cậu thấy vui vẻ, có thể mặc quần áo ra ngoài đến bờ biển nhìn.”
Phó Huân suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: “Tôi vừa lúc hết bận rộn, có thể dẫn cậu đi.”
Giang Phi trầm mặc một hồi, thấp giọng hỏi: “Khi nào tôi có thể trở về?”
“Trở về?” Sắc mặt Phó Huân trầm xuống: “Làm sao? Ở chỗ này cậu không thấy tự do?”
Giang Phi nhỏ giọng nói: “Tôi…Đại Quất của tôi không có ai cho ăn, thức ăn cho mèo cùng nước trước đó cho nó cũng chỉ đủ chống đỡ được hai ngày.”
Phó Huân cau mày, sau khi uống một hớp trà liền không vui nói: “Con mèo kia còn quan trọng hơn cả tôi?”
Lời của Phó Huân làm Giang Phi sửng sốt: “A?”
“Được rồi, ngày mai sẽ cho người đưa cậu về.” Phó Huân nhanh chóng né tránh cái vấn đề này, không nóng không lạnh nói: “Ngày mai tôi phải bay đến nước**, mang theo cậu cũng vô dụng.”
“Còn phải bay đến nước**?” Giang Phi tựa hồ nghĩ đến cái gì, thận trọng hỏi: “Vậy lần này…phải bao lâu?”
“Chuyện bên kia tương đối nhiều, đoán chừng phải nán lại hơn một tháng.” Phó Huân cũng đã đi tới cửa sổ sát đất, nhìn tuyết cùng biển phía xa xa, nhàn nhạt nói: “Mang theo cậu cũng bất tiện, cho nên cậu trở về thành phố Trung Nam đàng hoàng chờ đi.”
Hơn một tháng?!
Giang Phi cơ hồ không dám tin vào lỗ tai mình, nhất thời trong lòng kích động đến mực quét sạch hơn nửa mây mù bịt kín trong lòng tối hôm qua…Hiệp nghị giữa cậu và Phó Huân, vừa vặn chỉ còn lại hơn một tháng!
“Lâu như vậy a.” Giang Phi cố gắng bình tĩnh nói: “Vậy xem ra là chuyện rất quan trọng.”
Phó Huân nhìn khuôn mặt ôn hòa thanh tú của Giang Phi, hàng lông mi như chiếc quạt lá khẽ run kia, vừa liêu nhân lại vừa thanh khiết, cục xương trong cổ họng hắn hoạt động, lặng lẽ thu hồi ánh mắt lại, rất hòa nhã trả lời: “Là một ít chuyện có liên quan tới việc buôn bán của Phó gia, nếu không phải bên kia hung hiểm, thời gian lâu như vậy, tôi nhất định sẽ mang cậu theo bên người.”
Nói xong lời này, Phó Huân cảm giác bầu không khí không đúng, hắn cảm thấy lời này của mình nghe có chút giống như đang ‘ỷ lại’ Giang Phi, ngay sau đó, hắn lại tựa như muốn lấy lại tôn quý bổ sung nói: “Đi xa mang theo bạn giường bên người, cũng có thể tránh được người có ý xấu đến gần.”
Phó Huân xoay người đặt ly trên bàn bên cạnh giường, sau đó trở lại bên cửa sổ ôm lấy Giang Phi từ phía sau.
Giang Phi cũng không phản ứng gì, cứ như vậy mặc cho Phó Huân ôm eo.
“Sao tôi cảm giác trạng thái cậu không đúng lắm, hửm?” Môi Phó Huân kề sát vành tai của Giang Phi, có thâm ý khác nói: “Trong điện thoại cậu không phải nói nhớ tôi sao? Sao tôi thấy phản ứng này, ngay cả một chút vui vẻ cũng không có.”
Giang Phi kéo khóe miệng, nở nụ cười cứng ngắc đáp: “Có…có lẽ do tối hôm qua quá mệt mỏi đi.”
Hai tay Phó Huân vén áo ngủ của Giang Phi, trực tiếp đi vào, hỏi tiếp: “Mấy ngày qua cậu thật sự nhớ tôi?”
Bị cầm, hai chân Giang Phi bắt đầu run rẩy, ngay cả lời nói cũng không lưu loát: “Thật…thật sự.”
“Vậy tối hôm qua tại sao cậu từ đầu tới cuối không cứng thêm được chút nào? Nếu thật sự nhớ, sao lại không có bất kỳ dục vọng gì với tôi.”
Đang trong lúc nói chuyện, lòng bàn tay Phó Huân liền gia tăng tốc độ, thân thể Giang Phi khó mà chống đỡ, trọng lực cả người gần như dồn hết vào ngực Phó Huân phía sau lưng, cậu nghẹn ngào thấp giọng nói: “Không…không phải, tối hôm qua tôi chỉ…chỉ là quá mệt mỏi…”
Phó Huân cười âm hiểm, hắn cắn lỗ tai Giang Phi một cái: “Xem ra cậu vẫn đang oán tôi chuyện lúc trước, không sao, cứ từ từ đi, loại chuyện này, cậu sẽ có ngày từ quen thành thích mà thôi…”
Khi kết thúc, Giang Phi thở hổn hển tê liệt dựa vào trong ngực Phó Huân.
Phó Huân hôn cậu hai cái, thanh âm cũng ôn nhu không thể tưởng tượng nổi: “Mặc quần áo tử tế vào, tôi mang cậu đi ra ngoài một chút.”