Đến căn hộ, Phó Huân liền đi thẳng vào phòng bếp bật lửa hầm súp, sau đó lại mở tủ lạnh ra tìm kiếm lương khô: “Trừ súp ra không còn chút đồ ăn nào sao?”
Giang Phi đi vào phòng bếp, cau mày sắc mặt phức tạp nói: “Anh…Anh đói thì thêm chút mì sợi vào trong súp là được rồi.”
Phó Huân mặt đầy khó xử: “Nhưng anh không biết phải làm sao? Là cho vào luôn hay là sau khi súp sôi mới cho vào? Còn nữa mì sợi ở đâu, em…”
“Được rồi được rồi.” Giang Phi không nhịn được nói: “Tôi tới làm là được, anh đúng là xuẩn mà.”
Phó Huân luôn cảm giác trong cái câu than phiền này của Giang Phi là đầy ắp sủng nịch vô hình.
Mì sợi nấu cùng với súp bồ câu cực kỳ ngon miệng, lại thêm thịt bồ câu tươi non, Phó Huân không ngờ lại ăn bữa tối này rất thỏa mãn.
Lúc Phó Huân ngồi ở trước bàn ăn cơm, Giang Phi liền đi tắm, sau khi tắm xong bèn đi thẳng vào phòng ngủ, cũng khóa trái cửa phòng lại.
Giang Phi không buồn ngủ, nằm ở trên giường thất thần nhìn trần nhà, một chút xíu động tĩnh ở ngoài cửa cậu cũng có thể nhạy cảm nắm bắt.
Cũng không biết người này ăn xong có rời đi không…Giang Phi nghĩ thầm, coi như tối nay ở nơi này, cũng chỉ có thể ngủ ở ghế salon.
Sau khi ăn xong Phó Huân liền đi tắm, tắm xong lại gõ cửa phòng Giang Phi như trước, chỉ là lần này không phải muốn đi vào, mà là thỉnh cầu Giang Phi cho hắn một tấm chăn mỏng, để hắn nằm tạm trên ghế salon một đêm.
Giang Phi bực bội cho đầu vào trong chăn, vẫn không đáp lại.
Phó Huân nằm xuống ghế salon, qua hơn một giờ, Giang Phi mới mở cửa phòng đi ra, trong tay ôm một tấm chăn mỏng.
Lần này Giang Phi không đến gần mà cách thật xa rồi trực tiếp ném chăn trong tay tới.
Phó Huân trực tiếp bị đánh thức, hắn ngồi dậy dở khóc dở cười nhìn Giang Phi cách đó không xa: “Không thì hay là trực tiếp để anh vào phòng ngủ đi.”
Giang Phi không thèm quan tâm, xoay người trở về phòng ngủ.
Một giấc này của Giang Phi phải đến rạng sáng mới ngủ được, bởi vì trời sáng phải đến bệnh viện bồi mẹ nên Giang Phi rất sợ ngủ quên mà cố ý đặt chuông báo thức vào lúc bảy giờ không sớm không muộn.
Buổi sáng tỉnh dậy, khi Giang Phi lim dim buồn ngủ ra khỏi phòng ngủ đi về phía phòng vệ sinh thì lại thấy Phó Huân không biết đã rời giường lúc nào, lại càng không biết đã gọi một đống đồ ăn ngoài được bao lâu, giờ phút này người đang đứng ở trước bàn ăn sắp xếp túi đồ ăn sáng.
“Cũng biết hôm nay em sẽ dậy sớm.” Phó Huân nhẹ giọng: “Đi tắm nhanh đi, chờ lát nữa cùng ăn.”
Giang Phi rửa mặt xong đi ra, bữa sáng đã được Phó Huân bày biện ngay ngắn ở trên bàn, hai bát cháo nầm bò tỏa ra mùi thơm nức mũi…
Giang Phi nuốt nước miệng, bụng cũng không chịu thua kém mà kêu hai tiếng.
Phó Huân ngồi ăn ở trước bàn, ngẩng đầu khẽ cười với Giang Phi: “Biết em sẽ đói cho nên gọi không ít.”
“Rõ ràng còn có phòng bếp, gọi ngoài làm cái gì.” Giang Phi lẩm bẩm: “Bên ngoài có thể không sạch sẽ.”
“Anh cố ý bảo đầu bếp chuyên môn của khách sạn Phúc Yên làm rồi mang tới, cho dù bữa sáng có bình thường mấy đi chăng nữa thì vẫn là dùng tay nghề được coi trọng nhất.” Phó Huân cầm một miếng bánh táo lên: “Anh nhớ hình như em rất thích ăn cái này.”
Giang Phi ngồi xuống trước bàn ăn, không nhận bánh táo Phó Huân đưa tới mà cầm một miếng khác từ trong túi ra ăn, vừa ăn vừa nghiêm túc nói: “Sau đừng ở nhà tôi gọi đồ ăn bên ngoài, tôi tự biết làm bữa sáng.”
“Vậy được.” Phó Huân cười nói: “Sau này anh ăn đồ em làm.”
Giang Phi hừ lạnh, vùi đầu vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Ai làm cho anh chứ.”
Sau bữa sáng, Giang Phi đến bệnh viện, Phó Huân cũng muốn đi cùng.
“Anh không phải đi làm sao?” Đến cửa bệnh viện, Giang Phi quả thực không nhịn được hỏi: “Anh hẳn phải rất bận rộn mới đúng.”
“Anh sẽ tự sắp xếp công việc của mình, hôm nay thời gian của anh là của em.”
“Anh dành thời gian cho tôi làm gì?”
“Hôm nay mẹ em giải phẫu, anh nghe nói giải phẫu phải mất bảy tám tiếng, thời gian này đối với em mà nói hẳn cực kỳ khó khăn.” Phó Huân nhẹ giọng nói: “Anh không ở bên cạnh em trong lòng sẽ không yên tâm.”
Giang Phi bị kích thích, nhấp môi, ánh mắt phức tạp nhìn xuống mặt đất, cuối cùng liền nói: “Không cần anh tự mình đa tình!” rồi xoay người đi vào trong bệnh viện.
Đến giữa chiều, mẹ Giang Phi bị đẩy tới phòng giải phẫu, Giang Phi sắc mặt tái nhợt ngồi ở trên ghế bên tường phòng giải phẫu chờ đợi.
Bởi vì khẩn trương mà đến cả cơm trưa Giang Phi cũng không ăn.
Phó Huân có mua cho Giang Phi nước cùng bánh ngọt được gói trong túi chân không, nhưng Giang Phi đều không động đến.
Phó Huân ngồi bên cạnh Giang Phi, một tay nhẹ nhàng khoác lên vai Giang Phi, ôn nhu nói: “Tin tưởng thực lực của bác sĩ.”
Giang Phi cúi đầu nhìn mặt đất, rốt cuộc cũng dùng loại giọng điệu rất ôn hòa nói với Phó Huân: “Chỉ cần mẹ tôi có thể bình an ra khỏi phòng giải phẫu, cái gì tôi cũng sẽ làm…Đời này của bà chịu khổ đã đủ lắm rồi.”
Phó Huân quay đầu liếc nhìn phòng giải phẫu, đáy mắt chợt lóe lên tia khác thường…Nếu như không phải bởi vì kế hoạch này thì hắn nhất định sẽ khiến nữ nhân ác độc đó chết trong lúc giải phẫu.
Bà ta sống rất khổ sao? Chân chính khổ, là mẹ nuôi hắn bị bà ta hại chết kia kìa…
Đôi vợ chồng Giang gia này, một kẻ tru tâm, một kẻ giết người, món nợ máu này hắn vĩnh viễn không quên.
“Đừng sợ, không có chuyện gì đâu…”
Gần tám giờ tối, đèn phòng giải phẫu chợt tắt, Giang Phi nhanh chóng bật dậy khỏi ghế, cuống quýt đón bác sĩ từ trong phòng giải phẫu đi ra.
“Giải phẫu vô cùng thành công.”
Nghe được một câu này của bác sĩ, nước mắt vì kích động của Giang Phi trong nháy mắt lấp đầy hốc mắt, cậu nắm tay bác sĩ liên tục gập eo nói cảm ơn.
Kích động quá mức khiến Giang Phi nhất thời quên hết mọi ân oán trong đầu, cậu chợt xoay người ôm lấy cổ Phó Huân, thật chặt, ôm thật chặt…
“Cảm ơn anh…” Giang Phi nức nở nói: “Cảm ơn anh, ca.”
Cái ôm bất chợt này của Giang Phi không nằm trong dự liệu của Phó Huân mà cái tiếng ‘ca’ chan chứa vô số tình cảm kia càng khiến Phó Huân hoảng hốt mấy giây.
Giang Phi buông Phó Huân ra, sắc mặt phức tạp nhìn Phó Huân cũng đang sắc mặt phức tạp không kém, thấp giọng nói: “Thật…thật xin lỗi, mới vừa rồi là tôi quá kích động.”
Lúc này Phó Huân mới kéo khóe miệng, nở nụ cười ôn nhu đáp: “Không sao, anh hiểu tâm tình của em mà.”
Mẹ Giang Phi được đưa vào phòng bệnh, bác sĩ nói với Giang Phi, người có thể phải hai mươi bốn tiếng sau mới tỉnh.
Giang Phi trông coi bên giường bệnh hồi lâu, tâm tình vẫn kích động không cách nào bình phục như cũ, cậu đã không kịp đợi muốn được thấy mẹ mở hai mắt ra nhìn cậu, cũng suy nghĩ, lúc này trong trí nhớ của mẹ, mình có còn là bộ dáng của tám năm trước hay không…
Hơn mười một giờ tối, Giang Phi mới rời khỏi phòng bệnh đi ăn chút gì đó, kết quả vừa ra khỏi phòng bệnh lại phát hiện Phó Huân vẫn luôn ngồi chờ mình trên ghế bên tường ngoài phòng bệnh.
Phó Huân khoanh hai tay trước ngực, lưng dựa vào vách tường, hai mắt khép lại, tựa hồ đã ngủ.
Giang Phi do dự mấy giây rồi đi lên trước, đưa tay đẩy bả vai Phó Huân một cái, sau khi Phó Huân mở mắt ra, Giang Phi mới có phần không được tự nhiên mở miệng nói: “Tôi chuẩn bị ra ngoài ăn chút bữa khuya, anh có muốn đi cùng không?”
Phó Huân hơi sững lại, cuối cùng ôn nhu cười một tiếng: “Được.”