Giang Phi suy nghĩ, vẫn cảm thấy mình vẫn còn ba trăm vạn kia của Phó Huân.
Khoản tiền này đối với Phó Huân mà nói có lẽ không thấm vào đâu, nhưng đối với Giang Phi hiện tại mà nói, là một ân tình không nhỏ, nếu cậu cứ nhận như vậy, muốn phủi sạch quan hệ với Phó Huân càng không thể.
Tuy nói bây giờ không còn chút địch ý nào với Phó Huân nữa nhưng trong tiềm thức Giang Phi vẫn muốn giữ khoảng cách với Phó Huân.
Có quá nhiều cảm xúc đan xen xuất hiện cùng nhau, sẽ khiến cậu phải bó tay bó chân trước mặt Phó Huân, mặc dù cậu biết thân phận mình thấp kém hơn Phó Huân, nhưng thật sâu trong lòng, Giang Phi không muốn bị Phó Huân xem thường, đặc biệt khi mặt đối mặt với hắn.
Dù có phải sống chật vật, cậu vẫn muốn trả hết nợ…
Trả nợ rồi, tiền tích góp của Giang Phi chỉ còn lại chưa tới mười vạn, bất quá với thu nhập bình quân trước mắt của cậu, rất nhanh liền có thể từ ít thành giàu, nếu sau này có tác phẩm nào xuất chúng, trong vòng một hai năm trở thành một tiểu thổ hào cũng là chuyện dễ dàng.
Cho nên hiện tại Giang Phi tràn đầy mong đợi với tương lai.
Để có thể làm hài lòng Phó Huân, chỗ ăn cơm Giang Phi chọn, là một nhà hàng Âu cao cấp nằm ở khu sầm uất, ở nơi này tiêu bình thường nhất đã không dưới bốn con số, đến đây hoặc là lãnh đạo các công ty lớn xung quanh, hoặc là con em nhà giàu đi cùng người thân bạn bè.
Nhà hàng này Giang Phi tìm ở trên mạng, những năm này chuyện ăn uống của cậu hầu như đều giải quyết ở phòng bếp nhà trọ, cứ cách vài ngày lại ra khỏi nhà mua một lần thức ăn tích trữ ở trong tủ lạnh, một người nấu nên cũng chẳng có gì cầu kì, đơn giản thì sao nấu vậy thì sao, nếu ăn ở bên ngoài cũng chỉ là ở quán ăn nhỏ bình thường, thỉnh thoảng một hai lần mới đi cùng Quý Hằng đến nhà hàng gọi là cao sang, bất quá so với chi phí cùng phong cách của nhà hàng này cũng thành gặp sư phụ mà thôi.
Coi như mời khách một phe, Giang Phi đến nhà hàng từ rất sớm, đi theo phục vụ đến phòng bao đã được đặt trước chờ đợi.
Thời điểm ngồi trước bàn ăn chờ Phó Huân, Giang Phi chẳng biết tại sao lại khẩn trương, trong lòng cậu âm thầm luyện tập lặp đi lặp lại “lời kịch” tiếp theo sẽ đối thoại với Phó Huân, sợ mình nói sai sẽ khiến buổi trò chuyện trở nên nhạt nhẽo, hoặc sẽ khiến Phó Huân mất hứng.
Rất nhanh, Phó Huân tới.
Phó Huân mặc một chiếc áo khoác màu xanh đen dài đến đầu gối, trên cổ quấn một chiếc khăn quàng lông dê màu nâu nhạt, chiếc quần dài màu đen làm lộ ra bắp chân dài khỏe mạnh của hắn, khi hắn cười cảm ơn, mở cửa cho người phục vụ, nhìn một cái thôi cũng chợt cảm thấy rất giống loại nho nhã, khiêm tốn, thậm chí là lịch sự của người thanh niên tri thức…
Ánh mắt Giang Phi trong nháy mắt trở nên hoảng hốt.
“Xin lỗi, tôi tới muộn.” Phó Huân cười, hắn cởi áo khoác vắt lên lưng ghế salon, sau đó vừa ung dung cuốn ống tay áo áo sơ mi trắng lên, vừa nhẹ giọng nói: “Trên đường bị kẹt xe…”
Giang Phi lần đầu tiền thấy Phó Huân mặc sơ mi trắng, thật ra thì với màu da lúa mạch của Phó Huân căn bản không hợp với màu trắng, nhưng hắn lợi ở chỗ tỷ lệ thân hình của hắn rất tốt, vai rộng eo thon, phần bắp thịt ngực và vai làm căng cả vải vóc, đường cong phập phồng lưu loát nhưng không dữ tợn, dưới phần ống tay áo cuốn lên lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, gân xanh bé nhỏ nổi gồ ghề trên cánh tay…
Chỉ nhìn vậy thôi, tựa như chiếc áo sơ mi trắng được hắn mặc này cũng lộ ra khí chất mạnh mẽ, giống như đã định rằng thiết kế cho riêng hắn.
Thế nhưng tất cả những thứ này vẫn chưa được coi là chói mắt, thứ trên người Phó Huân có thể khiến người ta nhìn một cái liền có thể đánh giá toàn bộ, phải là khuôn mặt nhân thần cộng phẫn của hắn.
Giang Phi nhớ lúc nhỏ, khi cậu có ý xúi người bên mình cô lập Phó Huân, thời điểm đó Phó Huân đối với ai cũng giữ cái khuôn mặt lạnh như băng, nhưng cho dù là vậy vẫn không ngăn được vài tiểu nữ sinh len lén lấy lòng Phó Huân.
Rất rõ, đám con gái kia nhìn trúng, chính là gương mặt này của Phó Huân, hôm nay đã chừng mười năm trôi qua, ngũ quan Phó Huân không chỉ không bởi vì thời gian mà có chút sai lệch mà ngược lại còn đem tất cả những ưu điểm trên mặt hồi nhỏ phóng đại lên.
“Tại sao cứ nhìn tôi như vậy?” Phó Huân ngẩng đầu chống lại tầm mắt của Giang Phi, không khỏi cười nói: “Cảm thấy càng nhìn càng thuận mắt sao?”
Giang Phi nhạy cảm thu hồi tầm mắt lại, nhất thời quẫn bách hận không thể chui xuống đất, cậu không biết giải thích làm sao, liền nhanh chóng đẩy thực đơn tới trước mặt Phó Huân nói sang chuyện khác: “Trước…trước vẫn là chọn món ăn đã.”
Phó Huân cười cười không nói gì, sau khi ghi món ăn xong, người phục vụ rời khỏi phòng bao, Phó Huân lúc này mới lên tiếng nói: “Thật ra ăn ở nhà hàng bình dân là được rồi, long trọng như vậy, ngược lại khiến tôi cảm thấy tôi cách cậu rất xa.”
“Mời Phó tổng ăn cơm, đương nhiên phải hẳn hoi.” Giang Phi cúi đầu uống trà trong ly.
“Còn gọi Phó tổng sao?” Phó Huân hỏi nhỏ: “Có phải mấy lần trước gặp mặt đã dọa cậu rồi không, cho nên mới khiến cậu vẫn phòng bị với tôi như vậy?”
“Không có chuyện đó.” Giang Phi hít sâu một hơi: “Chính là gọi Phó Huân không quen, luôn cảm giác quá mạo phạm, bất quá dần…dần dần sẽ thành thói quen thôi.”
Hai tay Phó Huân khoanh ở trước ngực, thân thể dựa vào lưng ghế salon ở phía sau, con mắt âm thầm cười nhìn Giang Phi đối diện, Giang Phi bị nhìn chăm chằm khiến đầu óc trống rỗng, đủ loại câu trò chuyện một khắc trước vừa chuẩn bị đều quên sạch không còn cái gì, chỉ có thể mơ mơ mộng mộng ngồi ở đó, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn lén Phó Huân một cái, phát hiện Phó Huân vẫn còn nhìn chăm chú vào mình lại nhanh chóng cúi đầu xuống giả bộ uống trà.
“Thật ra thì cậu không cần khẩn trương như vậy, tôi chỉ là muốn có một người bạn để có thể nói chuyện…” Phó Huân ôn hòa nói: “Cậu thấy tôi giống như đang đứng ở trên tiền tài cùng quyền thế, nhưng kỳ thực những năm này tôi ở Phó gia cũng chẳng tốt đẹp gì, tôi đi tới hôm nay, đã phải trải qua rất nhiều chuyện…”
Giang Phi lúc này mới ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn Phó Huân.
“Tôi có thể đoán được hiện tại cậu nghĩ như thế nào, cậu có thể cảm thấy với quá khứ giữa tôi và cậu, tôi bây giờ không có lý do gì để đối xử tốt với cậu cả, cho nên sự lấy lòng của tôi ở trong mắt của cậu có lẽ là tràn đầy cạm bẫy.” Phó Huân chậm rãi nói: “Nhưng nếu cậu biết những năm này tôi ở Phó gia trải qua những chuyện gì, cậu sẽ phát hiện, những chuyện trải qua ở Giang gia so với những thứ tôi phải chịu đựng ở Phó gia những năm này, căn bản không đáng để nhắc tới.”
Chút phòng bị trên mặt Giang Phi liền biến mất, một lát sau cậu nhỏ giọng hỏi: “Hiện tại anh…sống không tốt sao?”
Phó Huân mất mát cười một tiếng: “Ở nơi cao không tránh được cảnh lạnh lẽo…nếu như tôi nói hiện tại tôi ngay cả một người bạn để nói lời trong lòng cũng không có, mọi cử động của tôi đều bị người ta theo dõi cậu có tin không, bên người ẩn giấu bao nhiêu tai họa từ Phó gia tôi cũng chẳng biết, mù quáng tin tưởng đối với tôi mà nói là nhát trí mạng…”
Lời Phó Huân, cùng biểu cảm không biết làm sao trên mặt hắn khiến thiện tâm của Giang Phi bỗng nhiên nổi lên, ngay cả ánh mắt nhìn Phó Huân cũng dần dần trở nên ôn nhu.
Người phục vụ bày thức ăn lên, Phó Huân cùng Giang Phi nhắc lại khoảng thời gian hồi còn nhỏ ở Giang gia kia.
Khi cùng nhau buông bỏ quá khứ, không còn chút ân oán cùng nghi ngờ canh cánh trong lòng, bất kỳ chuyện không vui thuở dĩ vãng cũng đều có thể trở thành bữa tiệc vui đùa.
Bầu không khí dần dần được tháo gỡ, nụ cười trên mặt Giang Phi cũng ngày càng nhiều.
Trong thoáng chốc, Phó Huân nhìn thấy được bóng dáng Phó Nam trên khuôn mặt của Giang Phi, cái này khiến trong lòng hắn ngẩn ra.
Phó Nam trong ấn tượng Phó Huân, vẫn là hợp lòng người, nội tâm cùng nhát gan, mà Giang Phi hiện tại, lại ở đây lộ ra tính cách này, cùng Phó Nam khi còn bé giống nhau như đúc.
Phó Huân bỗng nhiên có một suy đoán làm hắn cảm thấy vô cùng buồn nôn, đó chính là Giang Phi trước mắt này đang cố ý bắt chước Phó Nam.