“Giang Phi?!” Diệp Phong Miên khó tin nhìn Giang Phi trước mắt, sau đó vừa mừng vừa sợ nói: “Thật sự là em.”
Hai tay Giang Phi nắm ly, nhất thời không biết làm sao, hồi lâu mới kéo khóe miệng vô cùng mất tự nhiên cười nói: “Phong…Phong ca.”
Giang Phi cho là Diệp Phong Miên tiếp theo sẽ chất vấn mình tại sao lai lừa anh, nhưng không nghĩ tới một giây sau Diệp Phong Miên đột nhiên sải bước về phía trước, ôm cậu vào trong lòng.
Giang Phi bỗng ngây ngẩn…
Tiểu Hạ lo lắng xảy ra chuyện gì, rất nhanh cũng theo ra, một đường đi tới phòng giải khát, thấy một màn bên trong, chuyện đầu tiên nghĩ tới là không thể để người khác phát hiện, nơi này tuy nói là khu làm việc nhưng người rảnh rỗi nhiều chuyện cũng không ít.
Tiểu Hạ ở bên ngoài đóng cửa phòng giải khát lại, sau đó đứng ở ngoài cửa, sắc mặt phức tạp trông coi.
Diệp Phong Miên ôm chặt Giang Phi, gò má dán lên mái tóc của Giang Phi, nhắm mắt lại nhẹ giọng nói: “Thấy em không sao thật sự là quá tốt rồi, em một mực không chịu gặp anh, mặc dù có đủ loại lý do, nhưng anh luôn cảm giác em gặp phải chuyện phiền toái nào đó rồi gánh một mình không muốn để anh biết, Tiểu Phi, em biết anh lo lắng cho em bao nhiêu không?”
Lời của Diệp Phong Miên khiến hốc mắt Giang nóng lên, cậu muốn đẩy Diệp Phong Miên ra nhưng lại bị Diệp Phong Miên ôm chặt hơn.
“Anh rất nhớ em, từ ngày tách khỏi em, đều nhớ…” Thanh âm Diệp Phong Miên thâm tình phức tạp: “Bây giờ gặp mặt lại rồi, để anh ôm một lúc, chỉ một lúc thôi.”
Giang Phi là người duy nhất ràng buộc Diệp Phong Miên trong những năm này, bởi vì quá khứ nhiều năm không gặp liền cho rằng không thể gặp lại nữa để rồi tình cảm trong trí nhớ dần dần phai nhạt đi, rồi lại bởi vì bỗng nhiên gặp mặt này mà bốc cháy lần nữa, cũng trong khoảng thời gian ngắn, loại ràng buộc cùng nhớ nhung được thăng hoa lên thành tình yêu.
Nếu trước khi gặp, Diệp Phong Miên có lẽ sẽ cảm thấy, tình cảm anh dành cho Giang Phi chỉ nhiều hơn tình anh em, nhưng bây giờ, anh vô cùng chắc chắn, anh đã yêu Giang Phi rồi.
Loại tình cảm mãnh liệt này, khiến anh không cách nào dè dặt ở trước mặt Giang Phi, cũng không cách nào khắc chế nổi….
Lời của Diệp Phong Miên khiến trong lòng Giang Phi khổ sở không thôi, ai bảo cậu không nếm trải, hơn nữa loại nhớ nhung này không chỉ ở những ngày qua, mấy năm nay cậu đều trải qua như vậy.
Cái ôm của Diệp Phong Miên ấm áp kiên định, giống như có thể tự động làm tê dại phòng tuyến tinh thần của Giang Phi, rất nhanh cả người Giang Phi liền buông lỏng, sau phút do dự ngắn ngủi, cậu cũng đưa tay ôm lấy eo của Diệp Phong Miên.
Mùi hương trên người Diệp Phong Miên rất dễ ngửi, cái loại khí tức sạch sẽ mát mẻ kia, giống như ánh nắng mặt trời xuyên qua tơ liễu khiến cơ thể cậu đắm chìm vào trong đó.
Giang Phi chợt nhớ tới Phó Huân, hơn mấy đêm, mang mùi rượu vang đỏ cùng thuốc lá, lại thêm mùi phấn son không biết dính trên người nữ nhân nào trở về, nồng nặc làm cậu buồn nôn, sau một phen dây dựa, tựa như từ trong đến ngoài cậu cũng dính vào thứ mùi đó, tắm một lâu dưới vòi hoa sen cũng không tách ra nổi.
Trong lòng Giang Phi vẫn ích kỉ, cho dù bây giờ cậu là tình nhân của Phó Huân, cho dù cậu ở trong lòng nói với chính mình vô số lần, tương lai coi như rời khỏi Phó Huân, cậu không xứng có bất kỳ kết quả gì với Diệp Phong Miên, nhưng sâu thẳm trong nơi ý thức, Giang Phi vẫn như trước vô cùng khát vọng, khát vọng tiếp tục có được tình cảm cùng sự chú ý của Diệp Phong Miên, khát vọng được cùng với Diệp Phong Miên yêu nhau mến nhau trải qua cuộc sống.
Mạo hiểm nguy hiểm to lớn, che giấu tất cả những xấu xa trên người mình, giống như đoạn chuyện xưa với Phó Huân chưa từng tồn tại, sạch sẽ nói một tràng luyến ái với Diệp Phong Miên.
“Phong ca, thật xin lỗi, em…em không phải cố tình lừa gạt anh…” Giang Phi thấp giọng nói.
Diệp Phong Miên chậm rãi buông Giang Phi ra, giơ tay lên vuốt ve gò má của Giang Phi, ôn nhu cười nói: “Chỉ cần em không sao, lừa anh cũng không phải vấn đề gì, hơn nữa anh nghĩ em nhất định là có nỗi khổ của mình.”
Giang Phi cúi đầu: “Em…Em mỗi ngày làm việc xong đều sẽ tiếp tục vẽ tranh, làm phụ tá cho Giản tiên sinh chỉ tính…tính là làm thêm, nhiều nhất chỉ hai tháng mà thôi.”
Diệp Phong Miên cười ừ một tiếng, bày tỏ mình tin tưởng.
Giang Phi không muốn hình tượng của mình đối với Diệp Phong Miên là một kẻ nói láo liên thiên, cho nên chỉ có thể bịa chuyện trau chuốt lời nói dối, kỳ thực cũng là đã sớm nghĩ kỹ lý do từ trước.
“Thật ra thì…em vốn là muốn dốc lòng vào sáng tác, nhưng trên người không đủ tiền dùng.” Giang Phi cúi đầu càng thấp hơn, nhỏ giọng nói: “Em…em quá kém, vẽ tranh cũng không kiếm được đồng nào cho nên mới muốn kiếm chút tiền trước, em…em sợ bị Phong ca xem thường, cho nên mới một mực lừa anh.”
Giang Phi cảm giác mình ở bên cạnh Diệp Phong Miên, đã không còn nơi nào chân thật rồi.
“Anh sao biết xem thường em.” Diệp Phong Miên dở khóc dở cười: “Dù sao bất kể trước đó thế nào, từ giờ khắc nào, không cho phép em trốn tránh anh nữa.”
Giang Phi ngoan ngoãn gật đầu một cái: “Chỉ là Phong ca, em bây giờ là phụ tá của Giản tiên sinh, Giản tiên sinh hắn…hắn rất nghiêm với nhân viên dưới tay, để tránh những phiền toái không cần thiết, chúng ta tiếp theo liền…coi như không quen biết được không?”
Diệp Phong Miên cau mày, do dự một hồi lại nói: “Thế này đi, anh bảo cấp trên công ti sắp xếp lại, điều em đến bên người anh làm phụ tá.”
Giang Phi bị dọa sợ, đây là công việc Phó Huân an bài cho cậu, sao có thể nói điều đi liền điều đi, hơn nữa còn là điều đến bên người Diệp Phong Miên, nếu để kinh động đến Phó Huân thì hết thảy xong rồi!
Thủ đoạn của tên khốn kiếp kia cậu đã từng thấy!
“Không không, như vậy quá tâng bốc, sẽ rước lấy những nghị kỵ cùng phiền toái không cần thiết đến Phong ca, hơn nữa em ở bên cạnh Phong ca cũng không thể nào an tâm làm việc được.”
Nghe được một câu cuối cùng của Giang Phi, Diệp Phong Miên không nhịn được cười ra tiếng, anh định nói bảo Giang Phi bỏ công việc phụ tá đi, bên anh ‘tài trợ’ cho cậu dốc lòng sáng tác, nhưng lại lo lắng nói như vậy, sẽ tổn thương đến lòng tự ái của Giang Phi, dù sao với tính cách của Giang Phi, nếu thật sự có ý muốn anh hỗ trợ, chắc chắn sẽ không lừa gạt đến bây giờ.
Chờ mấy ngày nữa nhắc lại là được.
“Vậy được, anh nghe em.” Diệp Phong Miên khẽ cười nói.
“Vậy lát nữa Phong ca nói với Giản tiên sinh là nhận lầm người nhé, ở nơi công chúng, Phong ca coi như không quen biết em.” Giang Phi khẩn cầu: “Em nhờ bạn dùng không ít quan hệ mới tìm được công việc này, em đang muốn trên cương vị này an an ổn ổn làm hai tháng, Phong ca phối hợp với em đi.”
Ở bên ngoài duy trì vẻ hời hợt với Diệp Phong Miên, như vậy Phó Huân nhất định sẽ không phát hiện.
Hai tháng mà thôi, rất nhanh!
Diệp Phong Miên cười cười: “Em yên tâm, anh có chừng mực, chỉ là nơi công chúng có thể làm bộ không quen biết, vậy âm thầm…em cũng đừng tận lực né tránh anh, nếu như em có cái gì bất mãn hoặc chán ghét anh, anh tình nguyện để em trực tiếp nói với anh.”
“Làm sao có thể.” Giang Phi không nhịn được cười ra tiếng.
Cậu thích còn không kịp, sao có thể ghét được chứ.
(Huynh: Trước bão táp cuồng phong, cho mọi người mấy chương ngọt ngào, siêu ngọt đó)