Tránh Sủng Ii

Chương 65: Chương 65: Trốn!




Phó Huân không nghĩ tới, sau khi điện thoại vang lên chưa được hai tiếng liền trực tiếp bị đầu kia cúp.

Cúp?!

Không phải tắt máy, cũng không phải không có người nghe, mà là trực tiếp cúp!

Phó Huân liếc nhìn điện thoại di động trên mặt bàn, chắc chắn mới vừa rồi gọi đúng là dãy số của ‘phế vật’ Giang Phi, nhất thời bị chọc giận cười lên, hắn không biết tên hèn nhát đó lấy đâu ra lá gan dám ngắt điện thoại của hắn.

Là mấy ngày này ăn dạy dỗ chưa đủ hay là thật sự tức nước vỡ bờ chuẩn bị phản kháng Phó Huân hắn đây?

Phó Huân lại gọi điện thoại lần nữa, kết quả đầu kia trực tiếp tắt máy.

Một cỗ lửa giận trào lên não Phó Huân, sắc mặt Phó Huân nhất thời xanh mét, hắn đột nhiên cảm thấy mình vẫn là quá nhân từ, mới có thể để tên phế vật kia dám tỏ vẻ với hắn như vậy.

Phó Huân định gọi điện thoại bảo thủ hạ trực tiếp giải Giang Phi đến chỗ hắn, nhưng hắn bị lửa giận thiêu đốt nhất thời không cách nào tỉnh táo nổi, cuối cùng Phó Huân đứng dậy rời khỏi nhà hàng, tự mình đến chung cư của Giang Phi.

Được nửa đường Phó Huân liền nghĩ kỹ, sau khi đến phòng trọ trước xem thái độ của Giang Phi cậu ta đã, nếu cậu ta quỳ xuống bên chân mình ủy khuất cầu toàn, khóc lóc cầu xin tha thứ, vậy hắn sẽ không phát cáu cái gì, trực tiếp bảo cậu ta làm bữa ăn tối bồi tội cho mình, như nếu cậu ta thật sự ăn gan hùm mật gấu ngang ngược với Phó Huân hắn, vậy hắn liền trực tiếp dùng quả đấm giáo huấn, chữa cậu thành phục tùng sau này lại bảo làm bữa tối cho mình.

Đánh cũng không thể đánh quá nặng, hù dọa hai cái là được, trong lòng Phó Huân suy nghĩ, dẫu sao tối nay còn muốn, nếu thân thể Giang Phi có thể miễn cưỡng thì lại hảo hảo sảng khoái một đêm giải trừ một chút tức giận bị Phó Thâm Trạch chặn mất Áo Ni Không ở trong lòng, nếu khôi phục không tốt…vậy khi làm hắn liền nhẹ hơn, bớt hai lần là ổn.

Vào thang máy chung cư của Giang Phi, ảo não vì bị cúp điện thoại trong lòng Phó Huân vô hình biến mất hơn nửa, khóe miệng hắn nhếch lên, thân thể cũng bất tri bất giác buông lỏng…

Đến gần mãnh thú, thợ săn tất nhiên sát phạt ngoan tuyệt, nhưng bên cạnh phế vật ngu xuẩn mềm yếu lương thiện, tất nhiên cũng chỉ có thể cởi bỏ phòng bị toàn thân, cả người buông lỏng hoàn toàn, thành người bình thường đùa mèo dắt chó.

Đến cửa phòng trọ Giang Phi, Phó Huân vốn định dùng chìa khóa trên người trực tiếp mở cửa, nhưng lại tâm huyết dâng trào muốn xem thái độ Giang Phi một chút, hắn cảm thấy lần trước Giang Phi ăn dạy dỗ vì không mở cửa rồi, lần này hẳn đã có kinh nghiệm.

Phó Huân ấn chuông cửa, kết quả đợi mấy phút bên trong vẫn không có động tĩnh gì.

Giờ phút này Phó Huân rất giận, hắn không muốn động tâm tư đi tính toán tâm lý của Giang Phi, cũng không muốn mệt nhọc tốn thời gian đi thuần phục Giang Phi, tâm tư của hắn hiện tại đối với Giang Phi rất đơn giản, trước khi hắn chán ngán chỉ cần Giang Phi đàng hoàng ở bên người hắn phục vụ hắn, hắn sẽ không lập tức thanh toán hai khoản nợ máu với Giang gia.

Vốn cũng là bởi vì ham muốn cảm giác mới mẻ mới tâm huyết dâng trào muốn cậu ta, nếu hao hết sạch kiên nhẫn của Phó Huân hắn, hắn sẽ không ngại muốn cậu ta nợ máu phải trả bằng máu.

Phó Huân lấy chìa khóa ra, sắc mặt âm lãnh mở cửa phòng trọ.

Bên trong phòng trọ vắng ngắt, hết sức an tĩnh, trong phòng khách cùng phòng bếp đều không thấy có bóng dáng của Giang Phi, Phó Huân cho là Giang Phi vẫn còn ở phòng ngủ, vì vậy liền sải bước đi tới trước cửa phòng ngủ phụ đẩy cửa ra.

Ngay cả biểu tình hưng sư vấn tội cũng bày xong, kết quả bên trong phòng lại không có một bóng người.

Phó Huân sửng sốt, lại quay đầu đi về phía phòng ngủ chính, phát hiện phòng ngủ chính cũng không có bóng ai, trong lòng Phó Huân bỗng nhiên có loại dự cảm xấu, hắn nhanh chóng kiểm tra phòng vệ sinh cùng phòng vẽ Giang Phi ngày thường hay vẽ, cuối cùng tìm khắp các xó xỉnh phòng trọ đều không thấy bóng dáng Giang Phi.

Phó Huân vốn là suy nghĩ Giang Phi có thể ra ngoài mua đồ hay không, nhưng hắn rất nhanh phát giác tủ quần áo trong phòng ngủ của Giang Phi.

Cửa mở lớn, bên trong quần áo chỉ còn lại vài món lẻ tẻ, có lẽ là do khi thu dọn tương đối vội vàng, trên giường trên đất còn có mấy món rơi bừa bộn.

Con mèo màu vàng quất to mập bên trong phòng khách cũng không thấy, không chỉ có như vậy, ngay cả mấy vật nhỏ trong phòng vệ sinh cùng phòng vẽ cũng đều bị quét sạch, chỉ còn lại hiện trường hỗn độn.

“Thao!”

Phó Huân bật mắng, một cước đạp lộn bàn trà nhỏ màu trắng.

Lại trốn!!

Tên phế vật Giang Phi hắn cho rằng hèn yếu đến tận xương tủy, chỉ có thể mặc cho mình nắn tròn bóp dẹp, lại, trốn!

Buổi sáng sau khi Phó Huân rời đi, Giang Phi đã ở trong phòng tắm ôm lấy thân thể khóc rất lâu, cũng ở đó kìm nén nỗi sợ hãi đến cực độ cùng nghẹt thở mà suy nghĩ rất lâu.

Nếu như muốn tiếp tục sống, trốn, là con đường duy nhất.

Giang Phi biết mình hiện nay là cái đinh trong mắt Phó Huân, chỉ cần sống một ngày thì Phó Huân sẽ không bỏ qua cho cậu, trên người cậu bị Phó Huân mạnh mẽ chụp hai khoản nợ máu, cho nên cậu có trả ba trăm vạn kia hay không, kết quả đều giống nhau.

Cậu không thể mặc cho Phó Huân tàn hại xâm phạm được, cậu không tiếp thụ nổi bị người ta ấn ở trên giường làm như nữ nhân, cái kia còn khiến cậu sụp đổ hơn so với việc đem cậu sống sờ sờ đi lăng trì.

Đấu không lại, phòng không được, cũng chỉ có thể trốn.

Cậu phải trốn, trốn đến khi Phó Huân dần dần quên lãng cậu, trốn đến khi Phó Huân bị thứ mới hấp dẫn, ánh mắt không tập trung trên người cậu nữa mới ngưng.

Giang Phi qua loa dọn đồ vào một cái vali, cũng bỏ Đại Quất vào trong ba lô cho sủng vật mang hết đi.

Giang Phi cũng không biết đi đâu, cậu không dám nhờ bạn mình giúp đỡ, cuối cùng gọi một chiếc xe đen, bảo tài xế trực tiếp đưa cậu đến một thành phố bên cạnh thành phố Trung Nam, thành phố Duyên Xuyên.

Trên xe, Giang Phi ôm balô mang Đại Quất, muốn khóc nhưng vẫn cố nén, cậu biết mình nếu lựa chọn trốn, vật cũng chỉ có thể theo con đường này một mực chạy về phía trước, một khi rơi vào trong tay Phó Huân lần nữa, cậu có thể ngay cả cái mạng nhỏ cũng không giữ được.

Sợ tuy sợ, nhưng Giang Phi một chút cũng không hối hận về sự lựa chọn này, so với bị người không đứng đắn như Phó Huân dày xéo, cậu tình nguyện ăn gió nằm sương lưu vong…

Nhìn cảnh tượng thoăn thoắt lui về phía sau ngoài cửa xe, trong lòng Giang Phi dâng lên vô số chua cay cùng ủy khuất, cậu ở thành phố này đã hai mươi mấy năm, bắt đầu cuộc đời, từ tiêu sái sung sướng, đến sợ đầu sợ đuôi, cho đến bây giờ chạy trối chết…

Giang Phi không biết mình đã làm sai điều gì, cậu rõ ràng sống cẩn thận cùng cố gắng như vậy, dùng tám năm mới giãy giụa đứng dậy từ trong vực sâu, hiện nay lại bị một cái Phó Huân hung hăng đánh trở lại điểm ban đầu.

Giang Phi lau đôi mắt đã ướt nhẹp, cúi đầu nhìn Đại Quất trong balô đang chớp mắt nhìn mình, cười khổ nức nở nói: “Đại Quất ngươi yên tâm, coi như ta khổ đi nữa, ta nhất định cũng sẽ không để ngươi chịu ủy khuất đâu…”

“Tiểu tử, cuộc sống gặp phải chuyện gì lớn sao?” Bác tài liếc nhìn Giang Phi với đôi mắt đỏ bừng, hỏi nhỏ.

“Không phải chuyện gì ghê gớm.” Giang Phi hít sâu hai cái, mạnh mẽ nặn ra nụ cười khổ sở: “Trước kia cũng từng gặp rồi, cũng gánh được rồi, lần này nhất định không sao cả.

Bác tài cười cười, an ủi: “Không sai, con người mà, chỉ cần cố gắng sống sót, chuyện to lớn thế nào cũng có thể vượt qua.”

Chạng vạng tối, Giang Phi ở lại một nhà nghỉ nhỏ ở vùng ngoại ô thành phố Duyên Xuyên, lúc này mới thật sự bắt đầu suy nghĩ đường kế tiếp nên đi thế nào…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.