Giang Phi không rõ nguyên do, với thế lực cùng thực lực hiện tại của mình, muốn báo thù tên khốn kiếp này cũng không có vốn liếng a, tên khốn kiếp này không gieo họa đến mình thì cậu đã đội ơn trời đất lắm rồi.
“Khó hiểu.” Giang Phi lẩm bẩm một tiếng, sau đó nói: “Tôi trả thù anh cái gì? Tôi chỉ đến đây ăn một bữa cơm mà thôi.”
Phó Huân hơi sững sờ, sau đó nhíu chặt mi tâm nói: “Thật?”
“Đương nhiên là thật, hơn nữa sao tôi có thể trả thù anh chứ, theo dõi để ám sát anh sao? Tôi cũng không biết anh ở chỗ này.”
Giang Phi càng nghĩ càng giận, cảm giác nam nhân trước mắt này đúng là tên ác nhân vừa ăn cắp vừa la làng, rõ ràng làm nhiều chuyện xấu xa hèn hạ với người khác như vậy kết quả bản thân lại mắc chứng vọng tưởng bị hại.
Sắc mặt Phó Huân lúc này mới hết kinh khủng, hắn lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ cậu cũng không có lá gan đó.”
Lửa trong lòng Giang Phi hòa tan cơn sợ hãi, cậu cũng không cho Phó Huân sắc mặt tốt gì: “Có thể ra ngoài rồi nói không, chen chúc ở đây làm cái gì.”
Hai nam nhân trưởng thành chen chúc trong một cái phòng vệ sinh nhỏ hẹp, nhìn thế nào cũng thấy có chút…kỳ quái.
“Sau khi rời khỏi đây, lập tức cút khỏi nhà hàng này.” Phó Huân sắc mặt âm lãnh ra lệnh: “Tôi không muốn để Tiểu Nam thấy cậu.”
Nghe được hai chữ Tiểu Nam, Giang Phi trái lại hít một hơi nữa, cậu bỗng nhiên đưa tay bắt lấy một cánh tay của Phó Huân, trợn to cặp mắt vừa mừng vừa sợ nói: “Anh nói là Phó Nam sao? Anh thật sự tìm được Phó Nam? Cậu ta trở lại rồi? Có thật không?”
Giang Phi hưng phấn không tôi…Nhiều ngày trông đợi như vậy, rốt cuộc cũng thành sự thật rồi.
Phó Huân gạt tay Giang Phi ra, mặt không chút thay đổi nói: “Đúng vậy, Tiểu Nam đã trở lại, hơn nữa hiện tại còn đang ở nhà hàng này.”
“Vậy anh nhiều ngày không đến phòng trọ của tôi, cũng là bởi vì Phó Nam?”
“Đúng thế.” Phó Huân cười lạnh một tiếng: “Tiểu Nam đã trở lại, vậy cậu còn có cái gì đáng giá với tôi?”
Hiện tại Giang Phi đã cao hứng đến mức có thể coi thường bất kỳ lời giễu cợt nào của Phó Huân: “Vậy ý của anh là, hiện tại có Phó Nam rồi, anh sẽ không tới dây dưa…Ách…tìm tôi nữa?”
Thần thái phấn chấn cùng cặp mắt lấp lánh giống như chú chim muốn tung cánh bay lên trời xanh của Giang Phi giờ phút này, Phó Huân thấy mà trong lòng bỗng nhiên có phần hơi khó chịu.
“Đó là đương nhiên.” Phó Huân cố tình mỉa mai: “Có kim ngọc trong người rồi, tôi con mẹ nó còn muốn sắt vụn sao.”
“Phải phải.” Giang Phi gật đầu liên tục, mặt kích động đến đỏ bừng nói: “Phó tổng nói đúng, đã đến lúc sắt vụn tôi phải cút đi rồi.”
“…”
Giang Phi xoa xoa tay, chớp mắt một cái cẩn thận hỏi: “Vậy căn hộ cùng xe mà Phó tổng cho tôi kia…ngài còn muốn không?”
Phó Huân nhìn cặp mắt tham lam đến phát sáng kia của Giang Phi bỗng nhiên cảm thấy vô cùng chán ghét, đúng là sau khi có kim ngọc nhìn lại sắt vụn, quả thật không được điểm nào!
Thật không hiểu lúc trước mình vừa ý phế vật này ở cái gì, bây giờ nhìn lại, quả thật còn kém hơn cả một sợi tóc của Phó Nam.
“Những thứ kia từ đây đều là của cậu.” Phó Huân nói: “Yêu cầu của tôi chỉ có một, cách xa Tiểu Nam với tôi một chút, tốt nhất là hạ cảm giác tồn tại xuống mức thấp nhất, như cậu đã chết vậy, nếu như để tôi biết cậu len lén gặp mặt với Phó Nam, nói cái gì đó với em ấy, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho cậu.”
Giang Phi rất nghi ngờ, bật thốt lên: “Tại sao anh lại lo lắng tôi gặp mặt với Phó Nam?”
Sắc mặt Phó Huân tái xanh, muốn nói cái gì nhưng lại nhịn trở về.
Giang Phi tựa hồ đoán được cái gì, khóe miệng không khỏi giương lên: “Có phải anh lo lắng tôi nói chuyện giữa anh và tôi với Phó Nam không?”
“Cậu dám!” Phó Huân đột nhiên dữ tợn nói.
Giang Phi bừng tỉnh hiểu ra, trong lòng không khỏi cười nhạt…Nguyên lai tên khốn này muốn giả bộ tình thánh ở trước mặt Phó Nam nên mới muốn xóa sạch đoạn lịch sử sống chung với mình đi.
Giang Phi có thể hiểu tâm lý này của Phó Huân, giống như thời điểm ban đầu khi cậu sống chung với Diệp Phong Miên vậy, cậu cũng không muốn để Diệp Phong Miên biết quan hệ giữa cậu và Phó Huân.
Con người luôn muốn ở trước mặt người mình thích vun đắp nên hình tượng của một kẻ thâm tình, huống chi quá khứ của ba người bọn họ lại sâu xa phức tạp, Phó Huân qua lại với người khác có lẽ sẽ không để vào mắt, nhưng sinh sống, làm tình với một người đã từng khi dễ hắn và Phó Nam mấy tháng liền, cái này mà để Phó Nam biết, đúng là sẽ trở thành một loại đả kích.
Ha, tên khốn kiếp này lại cũng có ngày hôm nay!
“Anh yên tâm, ra khỏi nơi này, tôi sẽ coi như không quen biết anh.” Giang Phi nói: “Tôi bảo đảm sẽ cút ra xa.”
“Cậu tốt nhất nên hiểu được như vậy.”
Giang Phi cố tình nói: “Vậy một ngày nào đó trong tương lai Phó tổng chắc sẽ không đột nhiên tâm huyết dâng trào quay đầu tìm tôi chứ?”
Phó Huân giống như nghe được truyện tiếu lâm: “Cậu ở đâu ra cái tự tin cảm thấy tôi sau khi có Tiểu Nam còn tới tìm cậu? Sẽ không phải bởi vì tôi dính lấy cậu quá lâu khiến cậu sinh ra một loại ảo giác trừ cậu ra không thể là ai chứ, họ Giang, nếu như ban đầu không phải bởi vì khuôn mặt này của cậu có phần tương tự với Tiểu Nam thì tôi có thể cho cậu sống đến bây giờ sao?”
Dừng một chút, Phó Huân cười thầm một tiếng, ánh mắt khinh miệt quét qua toàn thân Giang Phi, tiếp tục nói: “Bây giờ nhìn lại, cũng không giống bao nhiêu, cậu khác Tiểu Nam một trời một vực, nói cậu giống với Tiểu Nam, quả thực sỉ nhục em ấy.”
Kỳ thực Phó Huân cho rằng như vậy, trong lòng Giang Phi cảm thấy rất cao hứng, cậu tình nguyện để mình trong lòng Phó Huân trở thành sự tồn tại giống như là phân vậy.
“Được, tôi hiểu ý Phó tổng rồi.” Giang Phi bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Vậy tôi cũng hy vọng Phó tổng có thể hiểu một chuyện, Phó Nam còn sống, gián tiếp nói rõ tội danh tôi bức tử Phó Nam cũng không tồn tại, hơn nữa anh có thể hỏi Phó Nam, hỏi cậu ta năm đó sau khi anh rời khỏi Giang gia, tôi còn khi dễ cậu ta hay không.”
Phần tội danh không có chứng cớ này luôn là cái gai trong lòng Giang Phi, cậu nguyên tưởng rằng mình vĩnh viễn không thể thoát khỏi hiểu lầm này, bây giờ Phó Nam trở lại rồi, cậu rốt cuộc cũng không phải gánh vác cái tên ác nhân này nữa.
Phó Huân nhìn chằm chằm Giang Phi, ánh mắt âm lãnh như cũ: “Tiểu Nam còn sống là bởi vì sau khi em ấy nhảy sông có người cứu lên, mạng lớn, ngoài ra Tiểu Nam đã nói cặn kẽ với tôi rồi, năm đó sau khi tôi rời khỏi Giang gia, cậu đã hành hạ em ấy thế nào.”
Giang Phi khó tin nhìn Phó Huân: “Phó Nam cậu…cậu ta nói cái gì?”
“Tiểu Nam trở lại rồi, hơn nữa em ấy cũng bày tỏ buông bỏ chuyện đã qua, cho nên tôi không muốn truy cứu nữa.” Phó Huân nói: “Nhưng cái này cũng không đại biểu cậu có thể tẩy trắng mình ở trước mặt tôi.”
Trong lòng Giang Phi đột nhiên càng thêm buồn bực, sau mấy giây rối rắm cậu liền vẻ mặt thành thật nói: “Tôi muốn gặp mặt trực tiếp với Phó Nam, tôi muốn biết năm đó tôi rốt cuộc bức bách cậu ta như thế nào, tội danh lấn hiếp người này tôi không muốn đảm đương.”
Sắc mặt Phó Huân thay đổi: “Tôi thấy cậu muốn tìm chết!”
“Anh yên tâm tôi chỉ muốn hỏi cậu ta chuyện đã qua, chuyện giữa tôi và anh, tôi chỉ…”
“Cậu câm miệng cho tôi!” Phó Huân tức giận nói: “Tôi con mẹ nó bảo cậu cút xa một chút cậu điếc phải không, cậu hiện tại là thứ gì trong lòng cậu còn không biết sao? Còn muốn gặp mặt trực tiếp với Tiểu Nam? Là tôi cho đời sống vật chất của cậu quá đầy đủ nên mới khiến cậu tìm lại cảm giác hơn hẳn người khác như lúc làm thiếu gia năm đó sao?”
Ngực Giang Phi truyền tới một trận đau nhói, cuối cùng thê lương cười một tiếng tựa như tự giễu…Bây giờ tranh cãi mấy thứ này còn có ý nghĩa gì chứ, chó rớt xuống nước nhơ danh trên người, có ai còn quan tâm.
Huống chi xưa không bằng này, hiện tại, cậu đã bị hai anh em này giẫm dưới lòng bàn chân…