Cổ Thần Hoán không nghe thấy tiếng trong điện thoại, chỉ nhìn thấy sắc mặt khiếp sợ của Thời Thiên, hắn nắm lấy tay Thời Thiên, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo, “Sắp kết thúc rồi, uống thêm vài ly nữa rồi về.”
Thời Thiên đột nhiên đứng lên, “Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát.” Vừa dứt lời, cậu tự nhiên gạt bỏ tay Cổ Thần Hoán, quay người rời khỏi phòng.
Một tiểu trợ lý rời khỏi chỗ đương nhiên sẽ không gây nên ảnh hưởng gì, mọi thứ vẫn tiếp tục như thường, chỉ có sắc mặt Cổ Thần Hoán và Nguyên Hiên, một người nặng nề đến quỷ dị, một người thì khanh khách cười tà.
Bốn mắt đối diện, ánh lửa nguy hiểm va chạm, Nguyên Hiên chẳng hề sợ hãi mà nhún vai giương cao khóe môi, giống như đang khiêu khích: anh làm gì được tôi?
Cổ Thần Hoán rất muốn gọi điện thoại cho Thời Thiên đang đứng ngoài phòng khách để cậu đi vào thì lại nhớ ra điện thoại của cậu đã bị hắn phá hủy.
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, Thời Thiên vẫn chưa trở về, Cổ Thần Hoán có chút sốt sắng, hắn gửi một cái tin cho Hứa Vực đứng canh giữ ngoài phòng khách, mãi đến khi Hứa Vực nhắn lại với Cổ Thần Hoán rằng Thời Thiên vẫn còn đang nói chuyện ở bên ngoài, Cổ Thần Hoán mới thả lỏng tâm tư.
Tiệc rượu cuối cùng cũng kết thúc, có mấy người uống hơi nhiều rượu được trợ lý dìu về, Cổ Thần Hoán chỉ thuận miệng nói ra một cái lý do rồi lại ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.
Còn có cả Nguyên Hiên.
“Tôi giống Cổ lão bản, cũng muốn ở lại.” Đối mặt nghi vấn của mọi người, Nguyên Hiên khẽ cười trả lời, “Đều có chuyện riêng cần xử lý.”
Phảng phất ngửi thấy giữa hai người có mùi thuốc súng, mọi người vội vã cười vài tiếng rồi nhanh chóng rời đi, trợ lý đi cùng Nguyên Hiên thấy hắn quyết tâm muốn một mình đối đầu với Cổ Thần Hoán liền cuống lên.
“Nguyên đổng còn chờ thiếu gia trở về.” Nam nhân hạ thấp giọng, vội vàng nói, “Thiếu gia, cho dù cậu và Cổ lão bản có thù riêng gì đi chăng nữa, cũng không nên tính toán vào lúc này.”
“Anh về trước đi quản lý Tôn.” Nguyên Hiên cắt lời nam nhân, “Cha tôi gọi điện hỏi thì nói với ông ấy rằng tôi uống say rồi ở lại khách sạn.”
“Chuyện này... “
“Trở về!” Sắc mặc Nguyên Hiên trở nên lạnh lùng, giọng nói cũng có mấy phần uy hiếp, nam nhân ngơ ngác, đành phải đứng dậy rời khỏi gian bao sương.
Ngồi cách nhau một chiếc bàn, Nguyên Hiên trào phúng nhìn Cổ Thần Hoán.
“Sắc mặt Cổ lão bản sao lại khó coi như vậy?” Nguyên Hiên cười, “Uống nhiều rồi?”
“Đi thẳng vào vấn đề thì tốt hơn.” Cổ Thần Hoán dựa lưng vào ghế, sắc mặt bình tĩnh thản nhiên, bất quá đáy mắt tối đen lộ ra cỗ hàn khí lạnh lẽo, “Những lời cậu nói trong bữa tiệc vừa rồi, là nghe được từ ai?”
“Cổ lão bản đây là đang chất vấn tôi chăng?” Nguyên Hiên cười khẩy nhướng mày, xòe tay ra, “Xin lỗi, tôi quên rồi.”
Cổ Thần Hoán cười âm hiểm, “Nguyên thiếu gia thật là làm cho tôi được mở mang tầm mắt a.”
“Tôi còn chưa làm gì anh đã mở mang tầm mắt?” Nguyên Hiên cười lạnh, “Cổ lão bản, giờ mới là bắt đầu.”
“Có vẻ như cậu rất tự tin với trò chơi của chính mình.” Cổ Thần Hoán vẫn cười âm hiểm như trước, “Không nghĩ đến chừng mực để chừa lại đường lui cho mình sao?”
“Cổ Thần Hoán, đừng cố ra vẻ với tôi.” Nguyên Hiên lạnh mặt, thái độ khác hẳn so với vừa rồi, “ Tôi đã điều tra anh, tổng tài sản của anh căn bản không sánh được với Nguyên gia, nói trắng ra là, anh bất quá chỉ dùng cái thân phận nửa hắc đạo của mình để ra vẻ trước mặt đám lão già kia mà thôi, ha ha, thời đại này, có được vài tên tay chân là đã tự xưng hắc bang, định hù dọa ai vậy, nói trắng ra cũng chỉ là mấy tên lưu manh lề đường.”
“Xem ra cậu đã điều tra tôi không ít.” Cổ Thần Hoán hơi hé mi mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười quỷ dị âm lãnh, có thâm ý khác hỏi ngược lại, “Cậu xác định, cậu đã điều tra triệt để?”
“Anh không dọa được tôi đâu Cổ Thần Hoán.” Nguyên Hiên cười, nói xong hắn ngừng lại, cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ trên tay, theo bản năng nhìn về phía cửa.
“Cậu đang đợi ai?”
“Giống anh thôi.”
Cổ Thần Hoán nheo mắt, “Cậu xác định là cậu chờ đúng người chứ?”
“Câu nói này tôi nên hỏi anh mới phải.” Nguyên Hiên nhếch miệng, “Bất quá không phải vội, chờ người vào rồi, chẳng phải sẽ biết ai là người chờ đúng hay sao?”
Nguyên Hiên vừa dứt lời, cửa bao sương bật mở.
__________________
Lust: Tui rất chăm đó, comment cho tui có động lực đi mờ ~ ~