Thời Thiên mất cả buổi sáng mới dọn xong căn phòng thảm không nỡ nhìn của mình. Kỳ thật cũng không tính là dọn dẹp, bởi vì đa số mọi thứ đều bị ném hỏng, cho nên Thời Thiên chỉ có thể vứt đi toàn bộ. Cuối cùng ngoài bộ bàn ghế sofa và một chiếc giường, chỉ còn dư lại bốn bức tường trống vắng và mặt đất.
“So với trước đây nhẹ nhàng thoáng đãng hơn nhiều.” Thời Thiên nhìn một lượt quanh căn phòng nho nhỏ, cười khổ tự giễu.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cho nên chán chường tuyệt vọng không thuộc về Thời Thiên cậu!
Bốn năm, hơn một ngàn ngày tôi luyện, sao có thể để mình bị đánh bại chỉ trong ba mươi ngày ngắn ngủi?
Chạn vạng tối, Thời Thiên đến cửa hàng tiện lợi gần nhà để mua đồ dùng sinh hoạt. Trên đường quay về cậu nhận được điện thoại của Quan Lĩnh thông báo đã tìm được việc, địa điểm là Ngôi Sao.
“Tại sao?” Bị Thời Thiên không do dự từ chối, Quan Lĩnh rất khó hiểu, “Tiền lương ở Ngôi Sao rất cao, hơn nữa cậu đã từng làm ở đây, vừa hay bên này đang thiếu người, cậu quay lại...”
“Tôi sẽ không quay lại Ngôi Sao.” Thời Thiên nhàn nhạt ngắt lời Quan Lĩnh, “Quan Lĩnh, thôi bỏ đi, mấy ngày nữa để tôi tự tìm.”
“Hay là cậu đợi thêm mấy ngày nữa, ở Ngôi Sao bận muốn chết.”
“Vậy cậu giúp tôi để ý một chút. Tôi thực sự tìm không ra mới quay lại nhờ cậu.”
“Vậy cũng được.”
Cúp điện thoại, Thời Thiên nhấc chiếc túi to tiếp tục đi về phía trước, cậu không chú ý tới, ở đằng sau cách đó không xa một chiếc xe màu đen chậm rãi đi theo mình, và người trong xe, chính là Cổ Thần Hoán.
Thỏa thuận một tháng đã kết thúc, dựa theo nội dung trong thỏa thuận, Cổ Thần Hoán không thể bước vào thế giới của Thời Thiên lần nữa, từ nay về sau như hai người xa lạ, không còn liên quan gì đến nhau.
Đối với Cổ Thần Hoán mà nói, bản thỏa thuận kia chỉ là một loại thủ đoạn hắn dùng để đùa bỡn Thời Thiên, khả năng trói buộc hắn chỉ là con số không, nhưng lại làm hắn không có do gì để đến gần Thời Thiên thêm nữa.
Cổ Thần Hoán hi vọng Thời Thiên bị đả kích đến suy sụp, thậm chí là thống khổ tìm đến hắn, nhưng giờ phút này, cậu vẫn bình tĩnh như không có gì xảy ra, điều này khiến hắn có chút không chịu nổi.
Có lẽ hắn đã sai, hắn không nên đối phó với Thời Thiên như thiếu gia cần được che chở, không nên nghĩ rằng chỉ cần đả kích tâm lý một cách đơn giản là có thể khiến cho một người quen sống trong nhung lụa sụp đổ. Kỳ thật không phải như thế, người con trai này không còn là vị thiếu gia được người khác cưng chiều bảo hộ nữa, cậu đã kiên cường hơn rất nhiều so với bốn năm trước, cậu đã phải trải qua những thăng trầm tàn nhẫn nhất trong cuộc sống, cho nên, so với một kẻ đi từ bảo tiêu lên phú hào như hắn cậu càng hiểu rõ về sinh tồn hơn ai khác.
Cổ Thần Hoán đột nhiên buồn bực, hắn luôn cảm thấy mình đã tự tay cắt đứt một phần ràng buộc mê người, thoáng như đáy lòng dạt dào những xúc cảm chợt trở nên trống rỗng, nhìn bóng lưng lạnh như băng của Thời Thiên, đáy lòng chỉ dư lại một mảnh buốt giá.
Lạnh lẽo như bốn năm qua!
Cổ Thần Hoán chợt nhận ra, rất nhiều nhận định và sự hiểu biết của hắn về Thời Thiên đều dừng lại ở bốn năm trước, còn chưa nghiêm túc tìm hiểu xem Thời Thiên hiện tại là người thế nào. Cổ Thần Hoán thừa nhận, hắn vẫn luôn hận Thời Thiên, chuyện này hắn không cần bất kỳ người nào nói cho hắn biết là đúng hay sai, coi như hắn đang tìm kẻ thế mạng cho sự vô năng của mình năm đó, huống chi hiện tại hắn có thực lực, sao phải rộng lượng buông tha cho người thấy mẹ mình chết mà không cứu, cái gọi là đạo lý hắn đều hiểu, chỉ là không muốn làm theo.
Có lẽ cũng chẳng ai giữ được lý tính trước những chuyện thế này.
Cho nên cả đời này Cổ Thần Hoán sẽ không để cho Thời Thiên thoát khỏi lòng bàn tay mình, vô luận hắn phải dùng phương pháp gì để khống chế cậu.
Xe của Cổ Thần Hoán dừng lại ở một chỗ cách nhà Thời Thiên không xa. Gã nhìn thân ảnh gầy gò của Thời Thiên đi vào trong khu nhà, sau đó thu hồi tầm mắt, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ.
Cổ Thần Hoán tháo chiếc nhẫn đính hôn vốn đang đeo trên tay xuống, hắn lấy ra chiếc nhẫn có khắc chữ “Thiên” kia chậm rãi lồng vào ngón tay, to nhỏ vừa vặn.
Nắm tay siết chặt, ánh mắt thâm thúy của Cổ Thần Hoán nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn đang đeo trên tay, khóe miệng giương lên, Cổ Thần Hoán nhìn về phía nhà Thời Thiên, khóe môi khẽ nhếch, cuối cùng lái xe, quay đầu rời đi.
____
Cuộc sống của Cổ Thần Hoán không quá bận rộn như mấy năm trước, rất nhiều thủ hạ tài giỏi vì hắn bán mạng, sinh ý hai bên hắc bạch đã vận hành đâu vào đấy, cho nên hiện tại Cổ Thần Hoán có rất nhiều thời gian hưởng thụ những thứ hoa lệ mà gia cảnh bần hàn trước kia không thể đem lại.
Nhưng rất không may, Cổ Thần Hoán lại là một nam nhân rất không hiểu tình thú sinh hoạt, hắn tiêu vào thuốc lá, rượu và các loại giải trí tình sắc phi thường ít ỏi, có cũng chỉ là để xã giao, thỉnh thoảng Chu Khảm cùng với mấy huynh đệ mời hắn đến hộp đêm tiêu khiển, nhưng câu trả lời luôn là: Không hứng thú.
Dường như không có ai biết rốt cuộc Cổ Thần Hoán có hứng thú với cái gì, tâm tư của hắn rất khó để nhìn thấu, cũng chính bởi vì cân nhắc không ra cho nên mọi người đều phải thật cẩn thận khi tiếp xúc với hắn.
Dư Thặng đã đính hôn với Cổ thần Hoán, đám người hầu trong căn biệt thự đều ngầm thừa nhận địa vị của Dư Thặng đứng sau mỗi Cổ Thần Hoán. Không chỉ có người hầu, mà ngay cả những tâm phúc của Cổ Thần Hoán cũng đều một mực cung kính với Dư Thặng.
Sau khi thân phận thay đổi, Dư Thặng càng tự tin hơn, bất quá có một chuyện làm cho y có cảm giác thất bại, đó chính là thái độ của Cổ Thần Hoán. Cổ Thần Hoán vẫn ôn hòa như lúc ban đầu, nhưng lại khiến y không cảm nhận được chút yêu thương nào.
Đêm nay, Dư Thặng đặc biệt vào bếp dùng những nguyên liệu cực kỳ đắt giá để làm một bàn tiệc tối lãng mạn tinh xảo, thậm chí còn chuẩn bị một bình rượu vang giá trị không nhỏ.
Cổ Thần Hoán mới trở về từ bên ngoài, hắn trực tiếp đi vào trong thư phòng, bởi hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện, đó chính là một tháng trước đã lắp camera trong nhà Thời Thiên.
Có lẽ việc này sẽ giúp hắn phát hiện ra rất nhiều bí mật của cậu.
“Tôi ở trong thư phòng một lát, nửa tiếng nữa sẽ xuống dùng bữa tối.” Cổ Thần Hoán đầu cũng không quay nói.
Suốt một tháng thực hiện giao dịch với Thời Thiên, Cổ Thần Hoán gần như đã quên mất mình có lắp camera trong phòng khách và phòng ngủ của cậu, bây giờ muốn xem, càng làm cho hắn có chút kích động.
Cổ Thần Hoán mở màn hình theo dõi, đập vào mắt là cảnh tượng khiến hắn kinh ngạc. Phòng khách của Thời Thiên quá mức trống trải, ngoại trừ bộ bàn ghế sofa và một cái bàn thì hầu như không còn gì khác. Cổ Thần Hoán chợt nhớ ra, hôm qua Chu Khảm dẫn người tới đập phá nhà của Thời Thiên.
Cổ Thần Hoán cau mày, trong lòng dâng lên cảm giác buồn bực không nói nên lời, hắn híp mắt chăm chú nhìn Thời Thiên đang ngồi trên ghế sofa.
Thời Thiên một tay nghịch điện thoại, một tay cầm ổ bánh mì, trên bàn còn có một hộp mì ăn liền, hình như vừa mới đổ nước sôi vào.
So với Thời Thiên ngày ba bữa đều là Mãn Hán Toàn Tịch* của bốn năm trước, hiện tại rất đơn giản, một ổ bánh, một hộp mì là có thể trở thành bữa tối.
Cổ Thần Hoán cho đến giờ vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng kia, huyễn màu dưới ánh đèn lưu ly, một tấm thân toàn bạch ngọc, trên chiếc khăn trải bàn đẹp đẽ tinh mỹ, các loại món ngon đủ màu sắc xếp đầy một bàn, Thời Thiên mặc trên người bộ âu phục trắng được làm thủ công cắt may khéo léo, dung ung thong thả dùng cơm, động tác ưu nhã như hoàng gia quý tộc thời cổ đại.
Trong ngực như có cái gì đó nghẹn lại, hô hấp không thông. Cổ Thần Hoán ngả lưng lên ghế, đưa tay cởi hai chiếc khuy trên cổ.
Sắc mặt Thời Thiên vẫn không thay đổi, cậu thong thả ăn mì, không hề có cảm giác phiền chán.
Chỉ xem vài phút, Cổ Thần Hoán tắt máy tính, hắn thấy lòng như ngộp mỡ bò, rất không thoải mái.
Cổ Thần Hoán đi tới phòng ăn, nhìn một bàn hương thực mỹ tửu Dư Thặng vì hắn tỉ mỉ chuẩn bị, sự u ám trong lòng càng thêm mãnh liệt.
“Thần ca không muốn thử chút nào sao?” Dư Thặng thấy Cổ Thần Hoán đang định xoay người trở lại thư phòng, vội vã nhẹ giọng hỏi, “Những món này đều được nấu từ nguyên liệu cực kỳ quý hiếm, Thần ca trước đây chưa từng ăn, anh nếm một chút đi.”
“Không cần.” Cổ Thần Hoán sắc mặt phức tạp, trầm giọng nói, “Có thể tôi sẽ ở thư phòng hơi lâu một chút, em ăn xong thì tắm rửa ngủ trước đi, không cần đợi tôi.”
Dư Thặng rõ ràng cảm giác được Cổ Thần Hoán đang mất tập trung, nhưng chỉ ôn nhu hồi đáp, “Hảo, anh nhớ đừng làm việc quá sức.”
Có một số việc Dư Thặng sẽ không truy hỏi, y sợ Cổ thần Hoán sẽ cảm thấy mình phiền toái, nhưng không hỏi không có nghĩa là không suy đoán trong lòng. Y nhận ra, từ sau khi Thời Thiên xuất hiện, Cổ Thần Hoán có chút thay đổi.
Cụ thể thay đổi ở phương diện, Dư Thặng không thể nói rõ, bất quá bây giờ y chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Ngăn cản tất cả!
Cổ Thần Hoán trở lại thư phòng vốn định lật xem một chút văn kiện, cuối cùng vẫn không kiềm nổi mà lên máy tính mở màn hình theo dõi.
Trên màn hình không thấy Thời Thiên, Cổ Thần Hoán có chút nghi hoặc, sau khi cẩn thận quan sát, hắn phát hiện trên cửa kính phòng tắm phản chiếu một hình bóng mơ hồ.
Cậu.... đang tắm?
Hình ảnh không quá rõ ràng, Cổ Thần Hoán chỉ nhìn thấy được thân ảnh thịt sắc hương diễm khiến kẻ khác phải mơ màng phản chiếu trên tấm kính, cảm giác như đang ngắm hoa trong sương.
Hầu kết vô thức chuyển động, Cổ Thần Hoán có chút miệng khô lưỡi khô. Hắn nhìn không chớp mắt về phía cửa kính phòng tắm, tựa như muốn nhìn thấu phong cảnh bên trong.
Nương theo những tưởng tượng đang biến hóa trong đầu, toàn thân Cổ Thần Hoán càng lúc càng khô nóng. Hắn không ngừng thay đổi tư thế ngồi nhưng vẫn không thể giảm được cảm giác như lửa nóng đang thiêu đốt ở bụng dưới.
Cổ Thần Hoán có chút hối hận, hối hận lúc trước đã không lắp camera trong phòng tắm của Thời Thiên.
(Thần Hoán, anh thật bỉ ( ̄ー ̄))
__________________________________________
*Mãn Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán, được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa.