Edit: Phương Vũ LustLeviathan
“Nguyên Hiên, cậu rốt cuộc bị làm sao vậy? Trở về gần một tháng, cả ngày phơi ra cái mặt trương thối đó, cậu cũng không ngại mệt.” Bạn tốt Bành Thiệu cùng xuất ngoại du học với Nguyên Hiên bị hắn lôi ra ngoài uống rượu, ngồi trước quầy bar uống hơn nửa canh giờ, Nguyên Hiên luôn tích cực sinh động nay lại rầu rĩ không vui, bản mặt ỉu xìu không nói một lời nhìn Bành Thiệu vô cùng phiền muộn.
“Phiền!” Nguyên Hiên giận dỗi phun ra một chữ rồi ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, sau đó lại cầm bình rượu định rót tiếp.
“Còn có việc có thể khiến cậu phiền? Cậu không phải vô tâm vô phế sao?” Bành Thiệu là anh em thân thiết nhất của Nguyên Hiên, nhà y cùng nhà Nguyên Hiên giao tình rất tốt cho nên khi nói chuyện với hắn, Bành Thiệu vô cùng tùy ý, “Hơn nữa đến lão cha cậu cũng không để vào mắt, còn ai có thể khiến cậu phiền lòng?”
Nguyên Hiên cau mày, hắn giơ tay gãi gãi cái trán, cuối cùng không nhịn được quay đầu nhìn Bành Thiệu, “Tôi kể với cậu luôn vậy! Vừa lúc nhờ cậu phân tích xem tôi rốt cuộc bị làm sao.”
“Hảo a.” Bành Thiệu cười nói, “Tôi có biết qua tâm lý học, để tôi giúp cậu xem sao.”
Nguyên Hiên đặt chén rượu xuống, bắt đầu kể, “Có một nam nhân, tôi và cậu ta có cừu oán, mấy ngày nay tôi liên tục theo dõi cậu ấy, sau đó..... “
“Cậu thích cậu ta.” Bành Thiệu không chút suy nghĩ cắt ngang lời Nguyên Hiên.
Nguyên Hiên cả kinh, lớn tiếng nói, “Đệt! Tôi con mẹ nó còn chưa nói hết đâu!”
Bành Thiệu nhún vai cười khẽ, “Hết hay không không cần biết, nhưng trọng điểm đã thấy, thứ nhất là cậu có thù oán với cậu ta, thứ hai là cậu cư nhiên theo dõi người có có thù oán với mình mấy ngày liền.”
“Tôi khi đó muốn tìm cơ hội trả thù mới theo dõi, mẹ nó ai lại thích cậu ta, cậu căn bản không biết nam nhân kia chọc người tức giận thế nào, nói chuyện với cậu ta sẽ bị nghẹn chết, đệt! Lớn đến bây giờ, lão tử chưa từng ức chế như vậy.”
“Nếu như vừa nãy chỉ là suy đoán, vậy hiện tại tôi hoàn toàn có thể xác định, cậu thích người đó.” Bành Thiệu cười nói.
“Đùa gì thế? Tôi chả lẽ lại thích một người hận không thể giết chết?” Bành Thiệu vân đạm phong khinh lại làm Nguyên Hiên triệt để bạo ngược, như đang tận lực bảo vệ tôn nghiêm của chính mình.
“Hận không thể giết, không phải đến bây giờ còn chưa giết sao? Đừng nói với tôi cậu không biết làm thế nào giáo huấn người khác, quang minh có, đê tiện vô sỉ cũng có, tùy tiện chọn một cái, chẳng lẽ không giúp cậu hả giận được sao? Đến giờ còn ngây ngốc ngồi đây uống rượu giải sầu.”
Nguyên Hiên bị lời của Bành Thiệu làm cho sửng sốt, hắn cau mày sờ cằm, nghi hoặc tự nhủ, “Đúng vậy a, tại sao? Nói thật tôi không có cảm giác mình thích cậu ta, nhưng trong đầu lại tràn ngập hình bóng cậu ấy.”
“Tôi thật phục cậu.” Bành Thiệu dở khóc dở cười, “Được rồi, cũng có thể không phải là thích, chẳng qua cảm thấy mới mẻ mà có chút hứng thú, như vậy đi, cậu hẹn người ta ăn tối tản bộ hay gì đó, sẽ dễ dàng cho cậu xác định lại tình cảm trong lòng mình.”
“Hứng thú” quả nhiên làm Nguyên Hiên dễ tiếp thu hơn so với “yêu thích”, ít nhất điều này làm hắn cảm thấy bất quá là do trước đây hắn chưa từng gặp người nào giống như Thời Thiên, cho nên mới mẻ nhất thời mà dây dưa với cậu, chứ không phải vì cái gọi là động tâm.
Đề nghị của Bành Thiệu nhượng Nguyên Hiên rất thoả mãn, hắn vừa nghĩ tới mình có thể cùng nam nhân thanh lãnh lạnh lùng kia đối bàn dùng bữa, trong lòng mơ hồ lộ ra mong đợi.
“Tôi và cậu ta có thù oán lớn, hơn nữa mới gặp mặt mấy ngày đã đột ngột mời cậu ta ăn tối, cứ có chút kỳ quái.” Nguyên Hiên nhíu chặt lông mày, rất nghiêm túc nói.
Bành Thiệu cười ha ha, mạn bất kinh tâm đáp, “Không kỳ quái, đại khái chính là nhất kiến chung tình đi.”
Mày Nguyên Hiên nhíu lại càng chặt, vẻ mặt thành thật lẩm bẩm, “Sao lại có cảm giác mình bị coi thường a.”
Nguyên Hiên đang cùng Bành Thiệu uống rượu trò chuyện, đột nhiên nhìn thấy quản lý của Ngôi Sao cách đó không xa cung kính cười dẫn mấy nam nhân vào phòng trong, hình như là định lên lầu.
Đại não Nguyên Hiên nhất thời bùm một tiếng, cơn say tiêu hết, bởi hắn nhận ra nam nhân đứng giữa đám người hắn đã từng gặp qua một lần, chính là người mà cậu ta thích, hình như tên là Cổ Thần Hoán.
Cổ Thần Hoán mặt không thay đổi vào trong dưới chỉ dẫn của giám đốc, không chú ý đến Nguyên Hiên đang híp mắt theo dõi mình.
Đến khi bóng dáng Cổ Thần Hoán biến mất Nguyên Hiên mới thu hồi tầm mắt, hắn đắn đo một lát rồi đặt chén rượu xuống bàn đứng dậy đi về hướng Cổ Thần Hoán vừa biến mất.
“Này Nguyên Hiên! Cậu đi đâu vậy?!” Bành Thiệu lớn tiếng gọi với theo.
“Nhìn thấy người quen, tôi ra đó một chút. Cậu về trước đi!” Nguyên Hiên khoát tay thuận miệng đáp.
Lên lầu, giám đốc đưa Cổ Thần Hoán đến gian bao sương cuối hành lang, Nguyên Hiên nghiêng người trốn ở khúc ngoặt cạnh thang máy, hắn nheo mắt nhìn Cổ Thần Hoán đang ôm một nam nhân xa lạ, cười thầm trong lòng, âm thầm khen ngợi mình bắt gian tại trận.
Thời Thiên kia luôn miệng nói nam nhân cậu thích sẽ chăm sóc cậu cả đời, kỳ thực cũng không nghĩ tới đi, ở nơi cậu không thấy được, nam nhân ấy lại ôm ấp một người khác, biểu tình động tác đối với người đó so với cậu còn ôn nhu hơn.
“Thần ca, em để quên điện thoại trong xe, anh vào trước đi, em sẽ quay lại sau.” Nam nhân được Cổ Thần Hoán ôm trong lòng nhẹ giọng nói.
“Hảo, vậy nhanh lên một chút rồi trở về.” Cổ Thần Hoán cũng nhẹ giọng đáp lại, hắn chậm rãi buông tay rồi vào phòng, còn nam nhân kia quay người đi về phía thang máy.
Bốn năm trước, Dư Thặng bất quá chỉ là người hầu ở Thời gia, mặc cho thiếu gia mắng chửi, hiện tại phú quý đầy mình cũng là dựa vào hào quang vương giả của Cổ Thần Hoán nâng niu che chở, được hưởng cuộc sống giống hệt như vị thiếu gia khiến người chán ghét mà y từng hầu hạ.
Dư Thặng quay người đi về phía cửa thang máy, vừa vặn đụng phải Nguyên Hiên ở ngã rẽ.
Nguyên Hiên khoanh tay thản nhiên dựa vào tường nhìn nam nhân ngũ quan thanh tú, khí chất ôn hòa trước mặt.
Có lẽ là do mái tóc vàng của Nguyên Hiên quá gây chú ý cho nên khi vừa nhìn thấy hắn, nam nhân liền sững sờ, nhưng rồi khi thu lại tầm mắt định đi vòng qua Nguyên Hiên, y nghe thấy thanh âm tà tà trêu tức của hắn, “Anh là gì của Cổ Thần Hoán? Tình nhân? Hay là người yêu?”
Lý do Nguyên Hiên hỏi những câu này là vì muốn làm rõ quan hệ giữa Thời Thiên và Cổ Thần Hoán rốt cuộc là gì. Nếu trước mặt đây là người yêu chân chính của hắn, vậy không thể nghi ngờ Thời Thiên chính là tiểu tình nhân bị hắn lừa dối. Nhưng vậy lại càng tốt, Thời Thiên sẽ trở thành người của Nguyên Hiên hắn, không cần phải cướp đoạt.
Dư Thặng dừng lại, nghi hoặc nhìn Nguyên Hiên, “Cậu là ai? Hỏi cái này làm gì?”
Nguyên Hiên nhíu nhíu mày, ra vẻ mỏi mệt cố ý nói, “Nhìn đồ anh mặc, hẳn là rất được Cổ Thần Hoán yêu thích, tôi đoán Cổ Thần Hoán có không ít tình nhân, anh là người được sủng ái nhất đi.”
“Thần ca chưa bao giờ dưỡng tình nhân! Hơn nữa tôi là người duy nhất trong mấy năm qua ở bên anh ấy, từ trước đến nay luôn cùng nhau.” Nam nhân tựa hồ bị những lời của Nguyên Hiên chọc giận, tuy đã cực lực bảo trì tư thái đoan trang, nhưng thanh âm rõ ràng lộ ra tức giận cùng với vài phần khoe khoang mơ hồ.
“A ~, anh và hắn cũng đã sống chung mấy năm rồi nha.” Nguyên Hiên vẻ mặt tỉnh ngộ, hắn cười gian, “Hảo, không có việc gì, tôi chỉ hỏi thay bằng hữu một chút, giờ đã rõ rồi.” Nói xong, Nguyên Hiên hài lòng cười tay đút túi bỏ đi.
Hiện tại, hắn có thể đi tìm nam nhân kia, hảo hảo đả kích cậu ta một chút, ngẫm lại thật vui vẻ.
Cuối cùng cũng coi như tìm được lý do nói còn nghe được tìm cậu.
_____________________________________
Lời tác giả: Trong mở đầu khế tử, Tiểu Cáp chủ yếu viết về ba nhân vật, ngoại trừ TT và CTH, còn có một người hầu, chính là người bị TT sai CTH đánh 100 cái bạt tai.
Các muội muội xin yên tâm, nội dung vở kịch không dài dòng như Lao tù ác ma, Tránh Sủng đến hậu kì sẽ càng ngày càng đặc sắc, Tiểu Cáp sẽ cố gắng viết không cẩu huyết, cũng không chỉ ngược một nhân vật nào đó, càng sẽ không để Thời Thiên là tiểu thụ do dự bất định trước ái tình, yêu là yêu, hận là hận, người khác tát cậu một cái, cậu nhất định sẽ trả lại một đao.