Edit: Phương Vũ LustLeviathan
Nơi này dù sao cũng là nhà của Cổ Thần Hoán, Thời Thiên biết cho dù cậu có liều mạng xông ra ngoài thì vẫn bị người của Cổ Thần Hoán bắt trở về.
Thời Thiên quay người nhìn Cổ Thần Hoán, không lập tức đi tới mà đứng tại chỗ hỏi, “Có chuyện gì? Tôi muốn đến công ty.”
Cổ Thần Hoán mở mắt ra, đôi mắt hẹp dài loé lên ánh sáng sắc bén, giọng nói càng trở nên lạnh lẽo, “Tôi muốn em đứng trước mặt tôi.”
Bàn tay siết chặt rồi lại buông lỏng, Thời Thiên lại gần nhìn hai người ngồi trên chiếc ghế sa lông.
Dư Thặng không hề nhìn Thời Thiên, y cúi đầu chuyên chú lau mặt cho Cổ Thần Hoán, động tác vô cùng dịu dàng, có lẽ là do thuốc rất hiệu quả cho nên năm vết ngón tay trên mặt Cổ Thần Hoán đã phai nhạt đi rất nhiều, Thời Thiên đột nhiên nhớ đến mặt mình vừa nãy cũng bị đánh mấy cái tát, không biết hiện tại đã sưng như thế nào rồi.
Thời Thiên đối đầu với ánh mắt Cổ Thần Hoán, “Chuyện gì?”
Cổ Thần Hoán nhắm mắt lại tựa vào ghế sa lông, chậm rãi phun ra hai chữ, “Xin lỗi.”
Thời Thiên sững sờ, sau đó cậu cười lạnh, “Tôi xin lỗi, xin lỗi vì đã tát anh hai cái, thực sự rất xin lỗi.”
Lời xin lỗi này Thời Thiên chỉ nói cho có mà thôi.
Cho dù có đánh nát mặt của Cổ Thần Hoán đi chăng nữa, cậu cũng không cảm thấy áy náy chút nào, hơn nữa cậu cũng không định cho Cổ Thần Hoán thấy lời xin lỗi của mình có thành khẩn hay không.
Cậu thuận theo Cổ Thần Hoán không có nghĩa là cậu cam tâm tình nguyện làm vậy.
Cổ Thần Hoán mở mắt ra lần nữa, hắn nhìn thấy sự kiêu ngạo dưới đáy mắt Thời Thiên liền mở miệng, “Tôi muốn em xin lỗi Dư Thặng.”
Thời Thiên sửng sốt, cậu quay đầu nhìn về phía Dư Thặng ngồi bên cạnh Cổ Thần Hoán.
Dư Thặng cũng ngạc nhiên không kém, y vội vàng xua tay, “Không cần đâu Thần ca, em... em không để ý vết thương nhỏ này đâu, cho nên không cần... “
Hiển nhiên y nói tới vết bỏng trên cổ tay, Thời Thiên nhìn cổ tay quấn băng trắng của Dư Thặng, nheo mắt lại.
Chuyện tối hôm qua tuy cậu không nhớ rõ lắm nhưng đầu óc vẫn còn chút hình ảnh mơ hồ, lúc đó Dư Thặng đổ một thứ chất lỏng nóng rực vào miệng cậu cho nên cậu mới theo phản xa vung tay hất đổ thứ Dư Thặng cầm trong tay.
Nếu là như vậy thì chỉ có thể nói tên tiện nhân này đúng là đáng đời, đây là khổ nhục kế của anh ta cũng chưa biết chừng.
“Xin lỗi?” Thời Thiên cắt lời Dư Thặng, cậu nhìn Cổ Thần Hoán, không nhịn được cười lạnh một tiếng, “Anh ta?”
Đùa gì thế...
Cậu không thể xin lỗi Dư Thặng, cho dù chỉ là giả bộ đi chăng nữa.
Thời Thiên nhìn Cổ Thần Hoán chằm chằm, cậu hoài nghi không biết Cổ Thần Hoán thực sự muốn bảo vệ Dư Thặng, hay hắn chỉ đang lấy cớ để ép cậu khuất phục.
Nhưng không cần biết là vì cái gì, muốn Thời Thiên cậu xin lỗi tên tiện nhân này, có đánh chết cậu cũng không làm... Nếu không thì cho dù sau này kế hoạch của cậu thành công và cậu được giải thoát khỏi Cổ THần Hoán, thì cậu cũng sẽ khinh thường chính bản thân mình.
“Tôi nhắc lại lần nữa.” Bốn mắt đối diện, Cổ Thần Hoán lộ ra cỗ khí chất cường giả, gằn từng chữ, “Xin lỗi Dư Thặng, mau!”
Giọng nói lạnh lẽo của Cổ Thần Hoán khiến đám người hầu không nhịn được rùng mình, Dư Thặng ngồi bên cạnh Cổ Thần Hoán cũng có thể cảm giác được Cổ Thần Hoán sắp bắt đầu trở nên tàn bạo.
Thực ra khi nhìn thấy Thời Thiên hoàn hảo không chút tổn hại từ trên lầu đi xuống, Dư Thặng rất thất vọng, bởi cái y muốn là Cổ Thần Hoán sẽ vì quá giận dữ mà đánh đập Thời Thiên.
Nhưng dựa theo tình huống trước mắt, có vẻ như Cổ Thần Hoán đang bắt đầu chán ghét sự bướng bỉnh cứng đầu của Thời Thiên rồi.
Vậy cũng không tồi, dù sao Thời Thiên cũng không phải kẻ nhu nhược, ngược lại, Cổ Thần Hoán càng cứng rắn, Thời Thiên sẽ càng phản kháng mạnh mẽ.
Thời Thiên không nói lời nào, cậu cúi đầu nhìn xuống mặt đất, dùng sự yên lặng thay cho lời cự tuyệt.
“Vậy là em không muốn xin lỗi đúng không?” Cổ Thần Hoán đột nhiên đứng dậy đi tới trước mặt Thời Thiên, “Tôi yêu chiều em quá rồi nên em mới kiêu căng như vậy chứ gì?”
Thời Thiên lại quay đầu nhìn đi nơi khác, vẫn im lặng, mặc cho Cổ Thần Hoán nói.
Cậu biết thừa Cổ Thần Hoán sẽ không đánh chết cậu, nặng nhất chỉ phải nằm bệnh viện mấy ngày mà thôi, sau khi xuất viện, cậu sẽ lại tiếp tục kế hoạch của mình.
Cổ Thần Hoán ghé sát vào Thời Thiên, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng hừ lạnh của cậu, mặc dù rất nhỏ.
Giống như cậu đang khinh thường hắn, ám chỉ rằng cậu không hề sợ hãi.
“Được lắm.” Cổ Thần Hoán cười rộ lên, hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vai Thời Thiên, sau đó chậm rãi đi vòng ra đằng sau cậu, thanh âm mang theo ý cười, khiến cho người nghe cảm thấy cực độ lạnh lẽo, “Vậy tôi sẽ giúp em.”
Thời Thiên không hiểu Cổ Thần Hoán nói như vậy là có ý gì, cậu đang định quay đầu lại nhìn thì bất thình lình bị Cổ Thần Hoán đạp mạnh vào chân, cả người mất đi trọng tâm, rầm một tiếng, hai đầu gối quỳ xuống mặt đất.
Đầu Thời Thiên rũ xuống theo quán tính, vừa ngẩng đầu lên liền thấy đôi chân của Dư Thặng lọt vào tầm mắt, lúc này cậu mới nhận ra, mình đã quỳ xuống trước mặt Dư Thặng rồi.
Ngay sau đó, Thời Thiên giãy giụa muốn đứng lên, kết quả một cánh tay bị Cổ Thần Hoán bắt lấy bẻ ngược ra sau, không chỉ không thể đứng dậy nổi, mà cử động nhẹ cũng rất khó khăn.
Thời Thiên điên cuồng giãy dụa, cậu mất khống chế gào thét, “Cổ Thần Hoán! Đồ súc sinh, mau buông tay... “
Thực hiện tư thế khuất nhục này trước mặt người mà mình căm ghét nhất khiến Thời Thiên uất ức gần như muốn rơi lệ.
Cậu không thể tin được Cổ Thần Hoán lại hạ nhục mình đến mức này.
Cả đời này cậu chưa quỳ xuống trước mặt cha mẹ lần nào, nhưng đã hai lần quỳ trước mặt Cổ Thần Hoán, lần thứ nhất là để cứu cha, lần thứ hai là để cứu Nguyên Hiên. Cổ Thần Hoán lắc lắc cánh tay Thời Thiên, hàn quang đong đầy trong mắt hắn, phun ra từng chữ một, “Có xin lỗi hay không?”
Hắn muốn người con trai này phải phục tùng mình...
Dư Thặng cũng bị một màn này làm cho kinh sợ, y không ngờ Cổ Thần Hoán thực sự bắt Thời Thiên quỳ theo cách này.
Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, trong lòng Dư Thặng dâng lên cảm giác thỏa mãn khi được báo thù, y nhìn Thời Thiên quỳ trước mình giống như bốn năm trước mình quỳ gối trước cậu liền cảm thấy cực kì vui sướng.
Bốn năm trôi qua, những thứ mà người con trai này làm với kẻ khác đang lần lượt báo ứng trên người cậu.
“Thần ca.” Dư Thặng giả bộ sợ hãi đứng dậy, bối rối không biết làm thế nào, “Anh để Thời Thiên đứng dậy đi, tối hôm qua cậu ấy uống say, hơn nữa... “ Dư Thặng nói nhỏ, “Em đã quen bị đối xử như vậy từ bốn năm trước rồi, cho nên em không sao đâu... “
Cổ Thần Hoán liếc nhìn Dư Thặng, lại nhìn đám thuộc hạ đứng xung quang đang không ngừng chửi mắng Thời Thiên trong lòng, sắc mặt hắn trở nên lạnh lẽo, tay hắn đặt sau gáy Thời Thiên ấn đầu cậu xuống đất.
“Không muốn xin lỗi thì dập đầu đi... “ Cổ Thần Hoán nói, “Đây là em tự chọn... “
Vô luận Thời Thiên cố gắng thế nào cậu cũng không thể nhấc đầu dậy, cậu có thể cảm giác được ánh mắt của toàn bộ người trong phòng khách đều đang đổ dồn vào mình, nước mắt gần như rớt xuống.
“Tôi thao mẹ anh Cổ Thần Hoán... Hai kẻ tiện nhân các người chết hết đi... Chết hết đi... “
Thời Thiên hét lên, dòng máu trong người sôi sục, cậu quên sạch tất cả, không quan tâm đến kế hoạch vẫn còn dang dở, không quan tâm đến tôn nghiêm nữa, lúc này, cậu chỉ muốn chết đi thật nhanh...
Cổ Thần Hoán túm tóc Thời Thiên bắt cậu ngẩng đầu, từ phía trên nhìn xuống đôi mắt cậu, chỉ thấy đôi mắt đen nhanh ấy vẫn ánh lên sự kiên cường bất khuất.
“Em làm Dư Thặng bị thương, khiến cậu ấy bị Nghiêm Ngũ đánh, thêm vào những lời em vừa mắng chửi cậu ấy.” Cổ Thần Hoán nhìn vào mắt Thời Thiên, chậm rãi nói, “Tôi muốn em dập đầu với cậu ấy ba cái, em tự mình làm, hay là để tôi giúp em? Hả?”
Thời Thiên cười gằn, “Con mẹ nó, cả nhà anh chết là đáng lắm... “
Vừa dứt lời, Cổ Thần Hoán hung tợn trợn mắt, “Em lặp lại lần nữa?”
“Anh! Cổ Thần Hoán... “ Thời Thiên cắn răng phun từng từ qua kẽ răng, “Chết là đáng lắm... “
Thời Thiên còn chưa nói hết câu, Cổ Thần Hoán liền đập đầu cậu xuống đất, đau nhức truyền đến ở trán khiến Thời Thiên cảm thấy mình sắp ngất đi rồi.
Cậu quả thực rất hi vọng mình hãy mau chóng ngất đi.
“Lặp lại lần nữa!” Trán Cổ Thần Hoán nổi gân xanh, bàn tay siết lại phát ra tiếng kêu răng rắc, “Tôi hận không thể giết chết em!”
Lần thứ hai bị ép phải ngửa đầu, tầm mắt Thời Thiên đã có chút mơ hồ, nhưng những lời Cổ Thần Hoán nói cậu vẫn nghe rõ rõ ràng ràng.
Hắn muốn giết cậu.
Phải vậy hay không?
“Cái dập đầu cuối cùng... “ Thời Thiên vô lực mở mắt, cậu hé miệng, “Tôi sẽ tự làm.”
Câu nói này lọt vào tay Cổ Thần Hoán lại giống như cậu đang khuất phục, hắn thay đổi sắc mặt, sự phẫn nộ dần dần dịu bớt, hắn buông tay ra đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Thời Thiên.
Thời Thiên nhìn Dư Thặng đứng trước mặt, tuy làm ra vẻ đồng tình nhưng đáy mắt y lại đầy chế giễu, y giống như Cổ Thần Hoán, đều đứng từ trên cao nhìn xuống cậu đang quỳ dưới mặt đất, chờ cậu dập đầu lần cuối cùng.
Thời Thiên cảm nhận được toàn bộ người ở trong phòng đều đang nhìn mình, có lẽ là ánh mắt thương hại, cũng có lẽ là ánh mắt xem kịch vui, nói chung, rất nhiều người đang vây quanh.
Từ khoảnh khắc chấp nhận làm tình nhân của Cổ Thần Hoán, Thời Thiên đã biết cậu phải sống chung với sự yếu đuối.
Thời Thiên rũ mắt nhìn xuống, bình tĩnh mà lại yếu ớt.
Sàn nhà là đá hoa cương chạm khắc các loại hoa cỏ, màu sắc khá trầm, vẻ đẹp xa hoa thần bí, quan trọng là... vô cùng cứng rắn.
Thời Thiên đột nhiên nở nụ cười đắng chát, bắp thịt toàn thân cậu căng lên, đập đầu thật mạnh xuống nền đất.
Cổ Thần Hoán đứng sau lưng Thời Thiên, khi hắn nhận ra ý định của Thời Thiên, hắn sợ hãi đến mức trái tim gần như đảo ngược...
“Em dám!”
Cổ Thần Hoán hét lớn một tiếng, vội vã tiến lên túm lấy tóc Thời Thiên, nhưng ngón tay không thể chạm tới mái tóc cậu.
Trong đại sảnh truyền ra một trận tiếng vang nặng nề.
Tay Cổ Thần Hoán vẫn còn đưa ra, nhưng thân thể lại cứng đơ như khúc gỗ, hắn nhìn Thời Thiên vẫn đang quỳ dưới đất, nhìn chất lỏng đỏ tươi chảy ra từ trán cậu, cả người giống như rơi vào hầm băng buốt giá, huyết dịch toàn thân đều đình chỉ lưu động.
“Thời... Thời Thiên.” Cổ Thần Hoán run rẩy, nhỏ giọng gọi một tiếng, ngón tay chậm rãi chạm vào Thời Thiên, nhưng còn chưa chạm tới thân thể cậu đã đổ ập xuống, đôi mắt nhắm nghiền, vầng trán trắng trẻo bị máu tươi nhuộm đỏ.