Tránh Sủng

Chương 140: Chương 140: Hài cốt ở đâu?








Ban đầu Cổ Thần Hoán không rõ tư liệu của Nghiêm Ngũ là thật hay là giả, nhưng khi hắn cố ý dùng giọng điệu chắc chắn để chất vấn Thời Việt Nam, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thời Việt Nam, Cổ Thần Hoán hoàn toàn có thể xác định, tư liệu của Nghiêm Ngũ là thật.

Hai mươi năm trước, cha của hắn chính là khóa vương, trước khi mất tích đã từng làm việc cho Thời Việt Nam.

Biết sự tình bại lộ, Thời Việt Nam cũng không hề sợ hãi, ông lạnh lùng nhìn Cổ Thần Hoán, khẽ cười chậm rãi nói, “Đúng là ta có lừa ngươi, nhưng đó là vì ta cảm thấy ngươi cũng đang lừa gạt ta. Ở bệnh viện ngươi nói Hàn Nham Thần là hung thủ giết cha ngươi, nhưng hai mươi năm trước Hàn Nham Thần chỉ là nhà thiết kế khóa chống trộm hiền lành, sao có thể giết người.”

“Ông đã biết tôi lừa ông từ khi ở bệnh viện?” Cổ Thần Hoán híp mắt, “Cho nên mới nói dối rằng Hàn Nham Thần vì cứu con trai ông mà chết?”

Kỳ thực lúc đó ở bệnh viện Thời Việt Nam mới chỉ hoài nghi, Cổ Thần Hoán nửa thật nửa giả khiến ông không dám nói ra chân tướng, không xác định được quan hệ cụ thể giữa Cổ Thần Hoán và Hàn Nham Thần cho nên ông mới dàn dựng cái chết của Hàn Nham Thần là chuyện đương nhiên.

Ít nhất làm như vậy, nếu Hàn Nham Thần thực sự là kẻ thù giết cha Cổ Thần Hoán, vậy thì ít nhiều Cổ Thần Hoán có thể sinh ra chút cảm kích Thời Thiên, còn nếu không phải thì Cổ Thần Hoán không có quyền xử ai tội chết, bởi vì tử vong do trúng đạn chẳng phải lỗi của ai cả.

“Thời Việt Nam, tôi không ngờ đã qua bốn năm mà ông vẫn còn xảo quyệt như vậy.” Tay Cổ Thần Hoán đặt trên bàn cờ siết chặt đến nỗi phát ra tiếng kêu răng rắc, hắn nhìn Thời Việt Nam chòng chọc, “Hiện tại tôi không muốn truy cứu chuyện ông nói dối, cho nên tốt hơn hết tôi hy vọng ông hãy quý trọng cơ hội này, nói ra chân tướng vụ mất tích của Hàn Nham Thần.”

Lời nói dối bị vạch trần, Thời Việt Nam diện vô biểu tình nhìn Cổ Thần Hoán, “Hai mươi năm trước hắn ta đã chết rồi.”

“Chết như thế nào?” Cổ Thần Hoán cắn răng, trầm giọng truy hỏi.

“Đã chết hai mươi năm rồi còn điều tra nguyên nhân làm gì?”

“Tôi hỏi ông.” Cổ Thần Hoán gần như gầm lên, “Ông ấy chết như thế nào?”

Thời Việt Nam không trả lời, ông rũ mắt nhìn xuống, đặt tập văn kiện sang một bên, sau đó bắt đầu thu dọn bàn cờ, nhất định không nói.

Rầm một tiếng, Cổ Thần Hoán vung tay, hộp cờ trong tay Thời Việt Nam bị hắn hất đổ, những quân cờ màu trắng văng ra tung tóe.

Cổ Thần Hoán túm cổ áo Thời Việt Nam khiến ông thể không nghiêng về phía trước.

Trên mặt Thời Việt Nam không có chút sợ hãi nào, ông chậm rãi nói, “Muốn biết cũng có thể, nhưng ngươi phải nói quan hệ giữa ngươi và Hàn Nham Thần là gì?”

Nụ cười bên môi Cổ Thần Hoán có chút âm u, “Sao thế, phải biết ông ấy là gì của tôi ông mới dám nói à?”

Thời Việt Nam không để ý những gì Cổ Thần Hoán vừa nói, “Ngươi rất giống Hàn Nham Thần, hai ngươi là thân thích phải không?”

Cổ Thần Hoán cười lạnh, cũng chẳng thèm che giấu, hắn gằn từng chữ, “Hàn Nham Thần là cha ruột của tôi.”

Trên mặt Thời Việt Nam lóe lên tia kinh ngạc, thậm chí là có chút khủng hoảng, tuy đã vội vàng che giấu nhưng vẫn bị Cổ Thần Hoán dễ dàng nhìn thấy.

“Là ông giết phải không?” Cổ Thần Hoán siết chặt khiến Thời Việt Nam ngạt thở, sắc mặt chuyển dần sang màu đỏ, “Có đúng hay không?”

Ánh mắt Thời Việt Nam trầm lặng, không có ý muốn trả lời.

Cổ Thần Hoán hô hấp rối loạn, hắn rất muốn ra tay đánh Thời Việt Nam một trận, nhưng nhớ tới những điều Thời Thiên đã nói, loại kích động này liền biến mất trong nháy mắt, “Ông không muốn nói ra tên hung thủ chứ gì? Vậy được, tôi hỏi ông chuyện khác, hài cốt của cha tôi ở đâu?”

Trước khi chết mẹ rất mong được gặp lại cha cho nên Cổ Thần Hoán muốn an táng hai người cùng một chỗ.

Cũng coi như giúp cho hai người được đoàn tụ.

Thấy Thời Việt Nam vẫn không mở miệng, hai mắt Cổ Thần Hoán vằn lên tơ máu, hắn rút súng đặt lên gáy Thời Việt Nam, âm lệ hỏi, “Bị ông vứt xuống biển rồi?”

Thời Việt Nam mặc dù đã trải qua bao sóng to gió lớn nhưng trên gáy đột nhiên xuất hiện một khẩu súng vẫn khiến ông cảm thấy thân thể phát lạnh, ông há miệng, nhưng chỉ thốt ra một câu ngắn ngủi, “Không.”

“Vậy thì ở đâu?”

Thời Việt Nam nhíu chặt lông mày, thà chết chứ không chịu mở miệng.

Cổ Thần Hoán buông Thời Việt Nam ra, thở dốc mấy tiếng rồi ngồi xuống ghế.

“Thời Việt Nam, chúng ta trao đổi được không?” Cổ Thần Hoán đã thu liễm lại dáng vẻ tàn bạo, “Ông nói cho tôi biết nguyên nhân cái chết và nơi chôn cất cha tôi, tôi sẽ giúp đỡ con trai ông Thời Thiên.”

“Nó không cần ngươi giúp đỡ.” Thời Việt Nam xoa cổ, diện vô biểu tình nói.

“Vậy ông nghĩ cậu ta cần cái gì? Nguyên gia thiếu gia? Ha ha, ông đã xem tin tức chưa? Nguyên Thường Diệu đã thay mặt con trai chia tay Thời Thiên, ông tưởng con ông vẫn còn Nguyên gia là hậu thuẫn sao? Tôi cho con trai ông hai gậy, cậu ta tránh được sao?”

Sắc mặt Thời Việt Nam tái nhợt, “Cổ Thần Hoán, cái chết của cha ngươi không liên quan gì đến Thời Thiên.”

Thời Việt Nam biết Nguyên Hiên ‘tai nạn xe cộ’ chưa tỉnh, chia tay Thời Thiên hoàn toàn là chủ ý của Nguyên Thường Diệu, ông cảm thấy hổ thẹn, vì ông biết Nguyên Thường Diệu làm vậy là vì kiêng kị thân thế của Thời Thiên, hôm qua ông gọi điện cho Thời Thiên muốn an ủi Thời Thiên vài câu, kết quả chính ông lại được cậu trấn an gần nửa giờ.

Cha, con không sao, còn chưa đến mức vì mấy chuyện nhỏ này mà đòi sống đòi chết, Nguyên Hiên đã an bài công việc cho con rồi, hiện tại toàn bộ tinh lực của con đều để dành cho công việc này, con nghĩ chờ đến khi con đạt được thành tựu rồi cha của Nguyên Hiên sẽ thay đổi cái nhìn về con. Hơn nữa bây giờ Nguyên Hiên đang hôn mê, khi nào anh ấy tỉnh lại con tin anh ấy sẽ đứng về phía con. Mà con mới hơn hai mươi thôi, hiện tại tình yêu đối với con không quá quan trọng cho nên cha đừng bi quan như vậy, cha cứ yên tâm sống trong căn biệt thự đó đi. Bên cạnh con có vệ sĩ Nguyên Hiên an bài rồi, cha chỉ cần biết con trai đang cố gắng làm việc là được.

Trong suy nghĩ của Thời Việt Nam, Thời Thiên vẫn là một đứa trẻ sống trong thế giới vàng son, bốn năm nay, ông tận mắt chứng kiến cậu trưởng thành cho nên vừa vui sướng vừa đau lòng.

Ông không hề cảm thấy sự nhụt chí hoặc mệt mỏi trong giọng nói của cậu, cậu luôn dễ dàng đánh tan mọi lo lắng của cha mình.

Thời Việt Nam không muốn liên lụy đến con trai, ông chỉ muốn được nhìn thấy cậu thành gia lập nghiệp, sống một cuộc đời hạnh phúc.

“Cổ Thần Hoán.” Thời Việt Nam chậm rãi mở miệng, “Trước khi ta phẫu thuật, ngươi bắt Thời Thiên làm cái gì?”

Thời Việt Nam luôn nghi ngờ điều này, khi còn ở bệnh viện tại Lâm thị Thời Thiên đã nói Cổ Thần Hoán bắt cậu làm một số chuyện thay cho tiền viện phí của cha, nhưng Thời Việt Nam nghĩ không ra, Cổ Thần Hoán nhiều thủ hạ như vậy cần một người không có kinh nghiệm làm gì? Lẽ nào bởi vì cậu từng là thiếu gia của hắn cho nên hắn muốn thử cảm giác đem thiếu gia đạp ở dưới chân?

Nhưng ông cảm thấy Cổ Thần Hoán không phải là loại người như vậy.

Biết cho dù có hỏi Thời Thiên cậu cũng sẽ không nói thật cho nên Thời Việt Nam mới hỏi thẳng Cổ Thần Hoán.

Cổ Thần Hoán tự tiếu phi tiếu nhìn ánh mắt Thời Việt Nam ảm đạm, hắn biết Thời Việt Nam là cha ruột của Thời Thiên, đương nhiên không ngờ cậu sẽ làm tình nhân cho kẻ khác, hoặc trong suy nghĩ của Thời Việt Nam con trai ông là người kiêu ngạo, thà chết cũng không chịu mở chân hầu hạ.

“Đương nhiên bắt cậu ta bán mạng làm việc cho tôi.”

Hắn nói dối không phải vì quan tâm đến cảm thụ của Thời Việt Nam mà vì hắn lo lắng quan hệ giữa hắn và Thời Thiên sẽ triệt để vỡ vụn.

Hắn đang cố gắng cứu vãn mọi chuyện, không thể để xảy ra việc ngoài ý muốn, huống chi biết cái chết của cha không hề liên quan đến Thời Thiên khiến hắn vô cùng áy náy với cậu.

Ngày ấy hắn cưỡng ép lôi Thời Thiên đến khách sạn kia làm nhục cậu, kỳ thực, là hắn sai....

Lời Cổ Thần Hoán nói khiến sắc mặt Thời Việt Nam thả lỏng, ông tựa lưng vào ghế ngồi, mỏi mệt nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói, “Điều ngươi hỏi, ta không biết.”

“Ông... ” Khuôn mặt Cổ Thần Hoán dữ tợn vì tức giận, hắn dí súng vào đầu Thời Việt Nam, “Con mẹ nó ông tưởng tôi đùa à?”

Đúng lúc này, lão quản gia chạy đi lấy chén trà cho Thời Việt Nam quay trở lại, nhìn thấy cảnh tượng trong đình hóng mát, ông ta vội vàng hô to, “Đừng bắn... Không được bắn... ”

Chạy đến chỗ Cổ Thần Hoán, lão quản gia hoang mang rối loạn quỳ xuống trước mặt Cổ Thần Hoán, ông chăm sóc Thời Việt Nam đã hơn ba mươi năm, đối với ông Thời Việt Nam vừa là chủ vừa là người thân trong gia đình.

Lão quản gia có nhận ra Cổ Thần Hoán, bốn năm trước Cổ Thần Hoán là một bảo tiêu trung thành, ngay thẳng ít nói, nhưng lúc này hắn biến thành một nam nhân giương súng mặt đầy lệ khí, “Tiểu Cổ đừng làm vậy a, lão gia dù gì cũng là cố chủ của cậu mà.” Lão quản gia quỳ sụp xuống đất, dáng vẻ vô cùng đáng thương, “Cho dù lão gia có làm sai chuyện gì đi nữa thì bây giờ ông ấy đã thay đổi rồi, van cầu cậu Tiểu Cổ à, buông tha lão gia đi.”

Trước kia ở Thời gia, lão quản gia vẫn luôn được kính trọng.

Cổ Thần Hoán thu súng đỡ lão quản gia đứng dậy, phủi bụi đất trên quần áo ông, lễ phép cười, “Từ thúc đừng lo, cháu chỉ đang đùa với Thời lão gia thôi.”

Lão quản gia nhìn Cổ Thần Hoán rồi lại liếc Thời Việt Nam, không biết nên làm sao cho phải.

Cổ Thần Hoán nghĩ đã đến lúc này có tra hỏi đi chăng nữa cũng chẳng thêm được gì, hắn bước tới cạnh xe lăn của Thời Việt Nam, cúi xuống thấp giọng nói một cách hung tợn, “Ông nên tạ ơn trời đất vì có một đứa con trai hiếu thuận và một quản gia trung thành. Thời Việt Nam, tôi cho ông ba ngày, nếu lần sau ông còn không chịu nói, tôi đảm bảo trời cao sẽ không chiếu cố ông nữa đâu.”

Nói xong Cổ Thần Hoán nặng nề hừ lạnh rồi quay lưng bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.