Tránh Sủng

Chương 85: Chương 85: Không nên cưng chiều cậu!




Đạt được mục đích, sắc mặt Cổ Thần Hoán trở nên nghiêm nghị, giọng nói âm lãnh, “Tôi muốn biết chuyện hai mươi năm trước của một người.”

“Ai?”

“Hàn Nham Thần.”

Cổ Thần Hoán nhìn thấy, sau khi hắn nói ra cái tên “Hàn Nham Thần”, đáy mắt Thời Việt Nam chợt lóe lên một tia kinh ngạc cùng bất an.

“Tôi đã cố ý tới đây hỏi ông, liền nói rõ tôi đã điều tra ra không ít, cho nên hi vọng Thời lão gia đừng giả bộ hồ đồ, ăn ngay nói thật.”

“Hàn Nham Thần là gì của ngươi?” Thời Việt Nam sắc mặt âm trầm, “Là người thân?”

“Không.” Cổ Thần Hoán nở nụ cười quỷ dị, đối phó với một lão gia hỏa tâm đề phòng mạnh như Thời Việt Nam, để phòng ngừa ông ta nói dối, nhất định lời nói phải khách sáo một chút, “Là kẻ thù của tôi.”

“Kẻ thù?”

“Phải.” Cổ Thần Hoán rất bình tĩnh nói, “Ông ta là kẻ đã giết chết cha tôi, tôi muốn tìm rồi tự tay kết liễu ông ta, nhưng hai mươi năm trước ông ta mất tích, tôi đã phát động toàn bộ thế lực tìm kiếm, nhưng duy nhất điều tra ra được là trước khi mất tích, Hàn Nham Thần đã từng làm việc tại Thời gia, cho nên tôi nghĩ, ông biết ông ta đang ở đâu.”

Nghe Cổ Thần Hoán nói như vậy, sắc mặt Thời Việt Nam chậm rãi thả lỏng, “Ngươi không cần tìm, hắn đã chết.”

Cổ Thần Hoán sắc mặt đột biến, lời nói của Thời Việt Nam đã đánh nát toàn bộ kỳ vọng còn sót lại trong lòng hắn, Cổ Thần Hoán nỗ lực khống chế tâm tình, giữ vững bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi, “Chết như thế nào?”

Thời Việt Nam không trả lời ngay mà dùng ánh mắt thăm dò đánh gía sắc mặt Cổ Thần Hoán, Thời Việt Nam cau mày, giống như đang hoài nghi điều gì, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói, “Bị cừu gia của ta bắn một phát xuyên tim.”

“Phiền Thời lão gia nói cụ thể một chút.” Thanh âm Cổ Thần Hoán đã không còn che giấu được lãnh ý.

“Ngươi nên cảm ơn Tiểu Thiên, Hàn Nham Thần là vì bảo vệ cho Tiểu Thiên nên mới chết.” Không chú ý tới u quang hoảng sợ dưới đáy mắt Cổ Thần Hoán, Thời Việt Nam chậm rãi nói, “Hai mươi năm trước, Hàn Nham Thần là cận vệ của Tiểu Thiên, hắn chết là vì chắn đạn cho Tiểu Thiên... “

Cổ Thần Hoán tiêu hao hết khí lực toàn thân mới khống chế được chính mình, “Thi thể của Hàn Nham Thần ở đâu? Tại sao tôi lại điều tra ra rằng ông ta mất tích?”

“Ta sai người buộc thi thể của hắn vào đá rồi ném xuống biển, hơn nữa còn ra lệnh cho đám thuộc hạ phải kín miệng, cho nên người ngoài chỉ cho rằng hắn ta mất tích.”

Thời Việt Nam vừa dứt lời, Cổ Thần Hoán đã đứng bật dậy khỏi ghế, trên mặt là vẻ âm lệ chưa từng có, hắn lạnh như băng nhìn Thời Việt Nam, cười âm hiểm, giọng nói cực độ băng lãnh, “Ông ta là vì cứu con trai ông nên mới chết, ông lại khiến người đó hài cốt cũng không còn?”

“Hôm đó là ngày sinh nhật của Tiểu Thiên, đổ máu là điềm xấu.” Thời Việt Nam nhàn nhã nói, giống như tất cả đều là chuyện đương nhiên, “Hơn nữa ta không muốn người khác biết có người chết trong ngày sinh nhật một tuổi của Tiểu Thiên, cho nên mới xử lý thi thể của hắn, coi như ngày hôm đó không có gì xảy ra.” Dừng một chút, Thời Việt Nam lại nói tiếp, “Tuy rằng khi đó Tiểu Thiên còn không hiểu chuyện, nhưng kẻ thù giết cha ngươi vì cứu Tiểu Thiên mà chết, ta để hắn thi cốt vô tồn là vì ngày giỗ của hắn cũng là ngày sinh nhật của Tiểu Thiên, cho nên ngươi nên cảm tạ Tiểu Thiên, nếu không phải nhờ Tiểu Thiên, Hàn Nham Thần cũng không chết thảm như vậy.”

Thời Việt Nam nỗ lực muốn Cổ Thần Hoán đối với Thời Thiên có chút ân tình, bởi Thời Việt Nam hi vọng Cổ Thần Hoán có thể dựa vào chút biết ơn này mà giúp đỡ chiếu cố Thời Thiên.

Thời Việt Nam biết mình không còn sống được bao lâu nữa, ông chỉ hi vọng sau khi mình chết đi, con trai của ông vẫn thể sống thoải mái vui vẻ, bởi đã rất lâu rồi ông không được thấy dáng vẻ hoạt bát vô lo vô ưu của Thời Thiên.

“Oành” một tiếng, Cổ Thần Hoán đạp bay cái ghế kia, chiếc ghế đập vào bức tường cạnh giường, gãy nát!

Thời Việt Nam bị hành động bạo phát đột ngột của Cổ Thần Hoán làm cho khiếp sợ, sắc mặt khó coi nhìn lồng ngực Cổ Thần Hoán không ngừng phập phồng, không dám lên tiếng.

Thời Việt Nam vội vã hồi tưởng lại những điều mình vừa nói, nhưng vẫn không biết câu nào đã chọc giận Cổ Thần Hoán.

Cổ Thần Hoán nổi giận như một con sư tử lên cơn cuồng loạn, hắn một cước đạp Thời Việt Nam ngã lăn xuống giường va vào chiếc bàn vuông đựng hoa quả.

Sắc mặt Cổ Thần Hoán tràn ngập nguy hiểm tàn nhẫn, so với nói rằng hắn đang phẫn nộ, còn không bằng nói hắn giống như bị đả kích, Cổ Thần Hoán cười dữ tợn nhìn Thời Việt Nam, thanh âm khủng bố, “Thời Việt Nam, để khống chế cậu ấy, tôi sẽ không giết ông.”

Thời Việt Nam nghe không hiểu những lời Cổ Thần Hoán nói, chỉ cau mày, trong lòng dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt.

Cổ Thần Hoán ngẩng đầu lên nhắm mắt lại, qua một hồi lâu mới mở ra, cười một cách quỷ dị, “Ha ha, ông nói đúng, tôi nên cảm tạ cậu ấy, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ phải làm gì để cảm tạ!”

Cổ Thần Hoán quay người, nhanh chân rời khỏi phòng bệnh.

Mãi đến phút cuối cùng Cổ Thần Hoán vẫn không nói cho Thời Việt Nam biết một điều.

Họ của Cổ Thần Hoán là sau này thay đổi theo mẹ, họ ban đầu của hắn, là Hàn.

Hàn Nham Thần cũng không phải là kẻ thù giết cha như hắn đã nói, mà là... cha ruột của hắn.

Nếu là những người khác, một chút ít hận ý cũng đủ để Cổ Thần Hoán hắn đại hạ sát thủ, nhưng đối với người con trai kia, hắn không xuống được sát tâm.

Hơn nữa chuyện này không liên quan đến cậu, cho dù tất cả là do cậu mà thành, nhưng lại không phải trách nhiệm của cậu, giống như năm đó cậu không lấy ra khoản tiền kia cứu mẹ hắn, hắn có thể hận cậu lãnh huyết ác liệt, nhưng không có cách nào xử cậu tử hình.

Sau khi nhục nhã cậu trong yến hội ngày hôm đó, hắn cũng đã thuyết phục chính mình sau này sẽ sủng ái cưng chiều cậu, không nghĩ tới....

Kỳ thực, không nên đánh chết cậu, lại càng không nên cưng sủng cậu!

Nếu như cậu không tồn tại trên thế giới này ngay từ đầu, thì cha hắn cũng không cần phải chết, mẹ hắn sẽ không phải lao lực lâu ngày thành bệnh.

Cậu sinh ra trong phú quý, tiêu sái sống mười mấy năm, chỉ chịu bốn năm khổ cực, có gì phải đau lòng cơ chứ!

Lên xe, Cổ Thần Hoán lập tức gọi điện thoại cho Thời Thiên, đầu bên kia truyền đến tiếng nhạc điện tử chói tai, sắc mặt Cổ Thần Hoán biến đổi càng thêm kinh khủng.

Cậu bây giờ, thật là nhàn rỗi a!

“Em ở đâu?” Giọng Cổ Thần Hoán không mang một tia nhiệt độ, “Tôi đang tìm em.

_________+_________+_________+________

Lust: Sắp có biến....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.