Cậu thật sự không muốn tiếp tục dây dưa với nam nhân này, cậu không phải là người khoan dung độ lượng, những gì Cổ Thần Hoán đã làm, cậu có thể quên đi không nghĩ đến nữa, nhưng cậu không thể tha thứ, nỗi khuất nhục đó, e ngại đó, còn có những thứ liên quan đến cái chết của mẹ đã khắc sâu vào tâm trí cậu.
Huống chi, hiện tại cậu đã có một lý tưởng để theo đuổi, cuộc sống tốt đẹp hơn rất nhiều so với bốn năm qua, cho nên cậu chỉ muốn một cuộc sống như bây giờ.
Cái trán dừng lại cách vách tường 2cm, Thời Thiên thở phào nhẹ nhõm.
Hơi thở của Cổ Thần Hoán vẫn ồ ồ như trước, Thời Thiên có thể cảm giác được, ngón tay đang tóm lấy tóc cậu vì quá phẫn nộ mà khẽ run rẩy.
“Em đang dối gạt tôi thôi phải không?” Cổ Thần Hoán gầm lên, sắc mặt như Tu La, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh lãnh của Thời Thiên, “Em muốn khiến tôi triệt để chán ghét em... Có phải không?... “
Thời Thiên cảm giác da đầu của mình sắp bị Cổ Thần Hoán kéo xuống, cậu giữ nguyên biểu tình trấn định, nhàn nhạt nói, “Anh muốn tôi kể từng chi tiết khi chúng tôi làm tình cho anh nghe anh mới chịu tin phải không?”
Thời Thiên vừa dứt lời, Cổ Thần Hoán ấn đầu cậu, bịch một tiếng đụng vào tường.
Kỳ thực, đầu cậu quá gần vách tường, lực sát thương do va chạm cũng chẳng có bao nhiêu, Thời Thiên chỉ cảm thấy khó chịu vì đầu cậu bị Cổ Thần Hoán giữ quá chặt.
Cổ Thần Hoán buông Thời Thiên ra, lùi về phía sau vài bước, đột ngột bật cười như người bị bệnh tâm thần, hắn chỉ vào Thời Thiên, hai mắt lộ ra quang mang tàn nhẫn.
“Em cứ chờ đấy... Hai kẻ tiện nhân... Cứ chờ đấy.”
Nói xong, Cổ Thần Hoán quay người đi xuống lầu.
Thời Thiên xoa đầu, sắc mặt khó coi dõi theo bóng lưng Cổ Thần Hoán nhanh chóng biến mất, cuối cùng hít sâu vào một hơi, quay người tiếp tục đi lên.
Quan hệ với Cổ Thần Hoán, đã triệt để lạnh lẽo.
Bất quá so với việc đặt một thứ tình cảm không rõ vào trong lòng, hai người nghĩ phải dứt khoát với tình cảm của đối phương, như vậy, ngược lại thoải mái hơn nhiều....
Cổ Thần Hoán ra khỏi khu nhà, bước nhanh về phía xe của mình, gương mặt đầy sát khí của hắn nom rất khủng bố, cho nên hắn không chú ý tới một chiếc xe màu đen khác đậu ngay cạnh xe mình.
Nhanh chóng mở cửa xe, động tác Cổ Thần Hoán bỗng nhiên ngừng lại.
Nhìn cậu trai ngồi trong xe, hai mắt Cổ Thần Hoán nheo lại đầy nguy hiểm, trong nháy mắt, sát ý tỏa ra nồng nặc, hắn gằn giọng, “Sao cậu vào được đây?”
Cậu trai ngồi trong xe chừng hai mươi tuổi, dáng người thon gầy, ngũ quan tinh xảo có chút xinh đẹp âm nhu, cặp mắt ma mị như yêu tinh, y mặc một bộ đồ ngủ mỏng tang, một tay chống lên cửa sổ xe, nghiêng đầu, tiếu ý dịu dàng nhìn Cổ Thần Hoán.
“Cửa xe của ngài không khóa, cho nên em mới vào được.” Giọng nói của người nọ rất êm tai, mang theo chút ý cười làm nũng, mềm mại động nhân, “Đừng dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn chằm chằm người ta như vậy mà, khiến ngài bị kích thích như vậy cũng đâu phải tại em... “
“Xuống xe... “ Giọng Cổ Thần Hoán càng lạnh lẽo.
Cổ Thần Hoán rất rõ ràng, cậu trai này, là rắn độc.
Người nọ khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú, ưu nhã thở dài, “Em bị Ngũ thúc giày vò một buổi tối, thắt lưng mệt đến sắp đứt đoạn mà vẫn đến đây tìm ngài, ngài cũng không thèm hỏi thăm em.”
Cổ Thần Hoán nhìn cậu trai ngồi trong xe đầy mặt là ý cười dịu dàng, hắn bình tĩnh trở lại, mặt không đổi sắc ngồi vào xe, đóng cửa.
“Nói ngắn gọn.”
“Tại sao nhìn thấy em mà ngài không giật mình chút nào?” Người nọ cau mày, sau đó lại giống như bừng tỉnh, cười nói, “Lẽ nào ngài đã biết Ngũ thúc đến K thị?”
“Nếu cậu đến tìm tôi chỉ để nói Nghiêm Ngũ đã đến K thị, vậy cậu có thể xuống xe.”
Cậu trai nọ đột nhiên ôm chầm lấy Cổ Thần Hoán, dán mặt mình vào sát mặt hắn, cười cười thấp giọng nói, “Hoán ca, đừng như vậy mà, đối với một người nằm vùng không còn giá trị đến cả một nụ cười cũng không cho?”
Cổ Thần Hoán nắm lấy cái cằm trắng nõn của người kia, không cho y dựa vào mặt mình gần quá, “Vậy thì cho tôi xem cậu có giá trị gì, để tôi không nghĩ rằng cậu là kẻ vô dụng chỉ biết mở chân ra làm phế vật cho Nghiêm Ngũ.”
Cậu trai nọ chọc chọc đôi mày được cắt tỉa gọn ghẽ, một tay xoa lên lồng ngực Cổ Thần Hoán, nhỏ giọng nói tiếp, “Ai nói chỉ biết mở chân ra thì chính là phế vật? Hoán ca, phía dưới của em trong suốt bốn năm qua đã cung cấp cho ngài không ít tin tình báo, bây giờ thành lão đại uy phong lẫm lẫm, liền quên em rồi?”
Cổ Thần Hoán nghe xong, âm lãnh hừ một tiếng.
Bốn năm qua, số lần người này giúp hắn so với trêu chọc hắn, cơ hồ là tỉ lệ thuận.
“Được rồi được rồi, nói chính sự.” Cậu trai ngồi trở lại chỗ ngồi, giơ tay sửa một chút tóc toán loạn trên trán, mạn bất kinh tâm nói, “Ngũ thúc muốn giao thiệp với anh, tôi bị ông ta phái tới truyền lời.”
“Nói cho ông ta biết, không giao thiệp gì hết.”
“Tôi còn chưa nói mà.” Người nọ cười, “Bất quá anh có thể đoán được cũng không có gì kỳ quái, mâu thuẫn giữa anh và Ngũ thúc, có vẻ như cũng chỉ liên quan đến cậu ta.”
“Tôi sẽ không giao em ấy cho ông ta, ông ta cũng đừng tưởng có thể đưa người rời khỏi K thị ngay dưới mắt tôi.”
Người kia nhún vai, bất đắc dĩ thở dài một hơi, “Trên thế giới này, sợ là cũng chỉ có Hoán ca dám đối đầu với Ngũ thúc, thật mong đợi đến ngày Hoán ca và Ngũ thúc đánh nhau đến bể đầu chảy máu a, tôi thật hiếu kỳ, không biết cậu ta có thủ đoạn gì khiến cả anh lẫn Ngũ thúc đều si mê thành như vậy, lẽ nào kỹ thuật trên giường so với tôi còn hoàn hảo hơn?”
“Nói xong chưa?”
“Hoán ca, đừng lãnh đạm như vậy mà.” Cậu trai kia lại sấn đến bám vào người Cổ Thần Hoán, rồi lại bị Cổ Thần Hoán đẩy ra ấn vào ghế ngồi bên cạnh.
Người nọ không hề sợ hãi, cũng không hề giãy dụa, hai tay vòng lấy cổ Cổ Thần Hoán, thấp giọng cười, “Tôi thích anh thô bạo, thích đến sắp điên rồi.” Một cái chân chậm rãi nhấc lên, mũi chân nhẹ nhàng ma sát bên hông Cổ Thần Hoán, giọng nói ngọt ngào như mật đường, “Biết tại sao tôi mặc áo ngủ không? Vì cởi ra rất thuận tiện.” Nói xong, cậu ta ngẩng đầu muốn hôn lên môi Cổ Thần Hoán.
Tay Cổ Thần Hoán dùng sức, lại một lần nữa đẩy người kia trở về ghế dựa.
“Hoán ca, chúng ta làm đi.” Khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập mong đợi, mở miệng cười, “Ngày hôm qua tôi mới bị Ngũ thúc triệu đến K thị, bồi ông ta xong liền lập tức tới tìm anh.”
“Ly Giản, cậu hãy nghe cho kỹ, tôi chỉ nói một lần.” Cổ Thần Hoán hạ giọng rất thấp, tròng mắt sắc bén tràn ngập lệ khí, “Nếu trong vòng một tháng cậu vẫn chưa giúp tôi lấy được bất cứ tin tình báo nào có thể làm Nghiêm Ngũ trọng thương, thì cậu không còn là thủ hạ của Cổ Thần Hoán tôi nữa, ngoan ngoãn làm đồ chơi cho Nghiêm Ngũ đi.”
Nói xong, Cổ Thần Hoán vươn vai mở cánh cửa xe bên cạnh Ly Giản, chỉ ra phía ngoài, lạnh lùng nói, “Xuống... “
Ly Giản nhíu nhíu đôi mày nhỏ nhắn, cũng không sinh khí, y hạ một chân xuống đất, rồi lại quay đầu nhìn Cổ Thần Hoán, vẫn nụ cười quyến rũ kinh tâm động phách, “Thủ đoạn của Hoán ca không giống trước kia.”
“Cậu còn muốn nói điều gì.” Cổ Thần Hoán gằn giọng.
“Hoán ca đừng tức giận, tôi chỉ là hiếu kỳ.” Ly Giản xuống xe, khép cửa, khom người nhìn Cổ Thần Hoán qua cửa sổ, khẽ cười nói, “Tài sản thế lực của Hoán ca so với thế gia kinh doanh châu báu trang sức kia lớn hơn không biết bao nhiêu lần. Tại hắc đạo, ngay cả Ngũ thúc cũng không thể ngăn cản anh một tay che trời, nhưng bây giờ, Hoán ca cư nhiên lại bại dưới tay Nguyên gia thiếu gia.”
Cổ Thần Hoán không trả lời Ly Giản, hắn kéo cửa sổ xe, sắc mặt âm lãnh khởi động.
Ly Giản vẫn đứng tại chỗ, nhìn theo đèn xe từ từ biến mất, y vuốt cằm, khẽ cười.
Xem ra, là sinh khí a.
Vậy thì chắc là có người sắp phải chết....
_______+_______________+_______
Vì wattpad có nhiều hạn chế nên mình đã lập một trang page trên face. Link ở phần hồ sơ và dưới bình luận.
#L.Levi