Cổ Thần Hoán xoay gót bước tới chỗ Nguyên Hiên, Thời Thiên muốn kéo Cổ Thần Hoán nhưng lại không dám vượt qua tấm bàn gỗ nên chỉ có thể cẩn thận nói, “Cổ Thần Hoán, đừng đánh nữa, anh ấy thực sự chịu không nổi nữa đâu.”
Cổ Thần Hoán dùng chân đá đá Nguyên Hiên, lúc này ý thức của Nguyên Hiên đã hoàn toàn hỗn loạn, thân thể khẽ co lại theo bản năng, Cổ Thần Hoán âm hiểm cười, “Chịu cũng giỏi đấy, vẫn còn chưa hôn mê, bất quá cũng đã đủ đáng thương rồi, không hôn mê thì có thể cảm giác được thân thể có bao nhiêu thống thổ.”
“Cổ... Cổ Thần... Anh ấy đã... “ Tim Thời Thiên suýt nữa thì vọt lên cuống họng, bởi vì nếu không mau chóng đưa Nguyên Hiên đến bệnh viện thì cho dù Cổ Thần Hoán không đánh nữa hắn cũng sẽ chết vì mất máu, hơn nữa vừa rồi Cổ Thần Hoán hung ác quyền đấm cước đá chắc chắn đã làm Nguyên Hiên tổn thương tới nội tạng, ngay cả xương cốt cũng không biết đã gãy mất bao nhiêu cái.
“Thời Thiên.” Có lẽ là do vừa đeo nhẫn cho Thời Thiên, Cổ Thần Hoán nói chuyện với cậu coi như ôn nhu, “Hãy cho tôi một lí do, lí do để tôi không giết nam nhân này, nếu tôi cảm thấy nghe xuôi tai, tôi liền thả cậu ta, còn nếu em dám nói bậy... “
Cổ Thần Hoán vừa nói vừa đưa mắt nhìn Chu Khảm, Chu Khảm lập tức hiểu ý, hắn cầm lấy thanh thiết côn được chuẩn bị sẵn ở góc phòng đưa cho Cổ Thần Hoán.
Cổ Thần Hoán một cước đạp lên gò má Nguyên Hiên, ước lượng thanh thiết côn trong tay rồi tiếp tục nói, “Nếu em nói bậy, tôi sẽ dùng thanh côn này đánh cậu ta đến chết, tôi vốn là muốn giết cậu ta mới đưa tới nơi này cho nên xác xuất em cứu được cậu ta nhỏ vô cùng. Lời nói phải cẩn trọng một chút, đây là cơ hội tôi dành cho em. Nào, nói đi.”
Thời Thiên cố gắng khôi phục lại nhịp thở, nhắm mắt rồi lại mở ra, nỗ lực không nhìn Nguyên Hiên bị Cổ Thần Hoán đạp dưới chân.
“Cổ Thần Hoán, anh biết rõ, người đầu tiên tôi thích chính là anh, một tháng kia với anh là giả, nhưng khi đó tôi đối với anh là thật lòng. Không cần biết hiện tại tình cảm của tôi đối với anh là gì, tôi cũng sẽ không yêu những người khác. Tôi chỉ là cảm thấy... cảm thấy có người không để ý đến thân phận của tôi tốt với tôi là đủ rồi. Có rất nhiều người vây quanh anh, nhưng còn tôi, trong thế giới của tôi ngoại trừ cha và Từ thúc cũng chỉ có Nguyên Hiên đối xử tốt với tôi. Tôi đã quá mệt mỏi, mặc dù không muốn bị người khác nói là leo lên hào quý, nhưng tôi cũng không muốn mất đi lòng tốt của Nguyên Hiên đối với mình, anh ấy khiến cho cuộc sống của tôi tốt đẹp hơn, giúp tôi có ước mơ để theo đuổi, nhưng tôi chỉ coi anh ấy là ân nhân của mình, đó là cảm kích mà thôi. Cổ Thần Hoán, nếu Nguyên Hiên vì tôi mà xảy ra chuyện, tôi sẽ phải sống trong hổ thẹn cả đời, mãi mãi không tha thứ cho chính mình. Vậy nên Cổ Thần Hoán, anh thả anh ấy, coi như tôi cứu anh ấy một mạng, đã trả hết mọi ân tình, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa. Tôi sẽ ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh làm tình nhân của anh, tôi sẽ không biểu hiện không tình nguyện. Lâu dần tôi sẽ quen với sự tồn tại của anh, cho đến khi anh chán tôi rồi, tôi cũng sẽ không nỡ rời khỏi anh.”
Cổ Thần Hoán có chút ngẩn ngơ nhìn Thời Thiên, “Em nói là sự thật?”
“Phải.” Thời Thiên thấy sắc mặt Cổ Thần Hoán hòa hoãn liền đánh bạo đi về phía hắn, cậu nhất định phải lấy lòng hắn thành công, bởi vì Nguyên Hiên không chống đỡ được bao lâu nữa.
Thời Thiên đi tới trước mặt Cổ Thần Hoán, giơ tay lên để cho Cổ Thần Hoán thấy rõ chiếc nhẫn trên ngón tay mình, nhẹ nhàng nói, “Chiếc nhẫn này là tôi chuẩn bị cho lễ đính hôn của chúng ta, lúc đó tôi đã nghĩ khi chỉ có hai người chúng ta tôi sẽ tự tay đeo lên cho anh, bởi vì tôi đã nghĩ đôi nhẫn tượng trưng cho hai chúng ta rất quan trọng, đó là lần đầu tiên tôi tràn ngập mong đợi chuẩn bị kinh hỉ cho người khác, sống tới tận bây giờ tôi thậm chí còn chưa từng chuẩn bị món quà nào cho cha mẹ mình, cho nên Cổ thần Hoán, nể tình tấm lòng tôi đối với anh, thả Nguyên Hiên đi đi, coi như là tôi mang ơn anh, được chứ?”
Cổ Thần Hoán nhìn ánh mắt khẩn thiết của Thời Thiên, trái tim cứng rắn nhất thời trở nên mềm mại, hắn hạ cái chân đang đạp lên mặt Nguyên Hiên xuống, thanh thiết côn cũng bị thả rơi trên mặt đất.
“Thời Thiên.” Thanh âm Cổ Thần Hoán ôn nhu đến không tưởng, hắn nắm chặt tay Thời Thiên, ánh mắt nhu hòa nhìn chiếc nhẫn trên tay cậu, cúi đầu hôn một cái lên ngón tay Thời Thiên, “Nếu chiếc nhẫn kia không tìm được, em lại đặt làm một chiếc khác cho tôi được không?”
Nghe Cổ Thần Hoán nói như vậy, Thời Thiên thở phào nhẹ nhõm, bởi vì như vậy nghĩa là Cổ Thần Hoán đã ngầm đáp ứng.
Hắn sẽ không giết Nguyên Hiên.
Thời Thiên đột nhiên phát hiện, Cổ Thần Hoán cũng không khó đối phó như trong tưởng tượng.
Có lẽ cậu có thể dễ dàng khống chế cảm xúc của hắn.
“Được, tôi sẽ làm một “Thiên” khác cho anh.” Thời Thiên cố ý dùng giọng điệu đùa giỡn nói, “Bất quá có lẽ phải dùng tiền của anh rồi.”
Cổ Thần Hoán quả nhiên nở nụ cười y như Thời Thiên dự đoán, hắn ôm eo Thời Thiên cưng chiều hôn lên trán cậu, “Đó là vinh hạnh của tôi.”
Cổ Thần Hoán tâm tình tốt, sự lo lắng trong lòng Thời Thiên giảm bớt, “Chúng ta chuyển sang nơi khác nói chuyện đi.”
Cổ Thần Hoán cười khẽ, “Được, chuyển sang nơi khác.”
Nói xong, Cổ Thần Hoán móc ra chiếc nhẫn “Hiên” vừa gỡ xuống khỏi tay Thời Thiên, nhướng mày hừ một tiếng, “Chiếc nhẫn này... vật quy nguyên chủ vậy.”
Cổ Thần Hoán nhìn Nguyên Hiên nằm bất động dưới đất, bình tĩnh cau mày, tựa hồ đang suy nghĩ xem nên đặt chiếc nhẫn ở chỗ nào để nam nhân này có thể nhìn thấy ngay sau khi tỉnh dậy, cuối cùng, nhìn hai tay bị trói của Nguyên Hiên, khóe môi Cổ Thần Hoán cong lên.
“Chờ nam nhân này tỉnh lại nhìn thấy trên tay mình mang chiếc nhẫn cầu hôn hẳn là cũng tự đoán được em đã một đao cắt đứt với cậu ta.”
Cổ Thần Hoán âm tiếu nói, hắn ngồi xuống thô bạo kéo tay Nguyên Hiên chuẩn bị đeo nhẫn vào tay Nguyên Hiên.
Chỉ là khi vừa chạm vào tay Nguyên Hiên động tác của Cổ Thần Hoán dừng lại, không, là cả người đều khựng lại.
Thời Thiên nhìn thấy Cổ Thần Hoán nắm tay Nguyên Hiên, chỉ cảm thấy huyết dịch cả người như đông cứng, tình thế cậu thiên tân vạn khổ cứu vãn bắt đầu sụp đổ, bầu không khí lạnh dần.
Bởi vì, Cổ Thần Hoán nheo mắt, tầm mắt quỷ dị dừng ở ngón tay Nguyên Hiên.
Nói đúng ra, là chiếc nhẫn trên ngón tay Nguyên Hiên....
Chiếc nhẫn hắn thiên tân vạn khổ tìm kiếm, nhất định phải được đeo trên tay hắn, chiếc nhẫn mang chữ “Thiên“....
“Không... không phải như anh nghĩ.” Thanh âm Thời Thiên vô thức run rẩy, cậu nhìn ánh mắt Cổ Thần Hoán từ bình tĩnh biến thành âm lệ, nhất thời cảm giác cả người phát lạnh.
Cổ Thần Hoán nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay Nguyên Hiên, khuôn mặt không lộ ra chút phẫn nộ nào, bình tĩnh đến đáng sợ, giọng nói như vang vọng từ dưới đáy vực sâu, “Em từng nói chiếc nhẫn này đã bị ném... “