Edit: Phương Vũ LustLeviathan
Cổ Thần Hoán xuất thân là bảo tiêu, thân cường lực hãn, uy lực lòng bàn tay tự nhiên không thể khinh thường. Thời Thiên không nhúc nhích ngã trên ghế salon, hai mắt nhắm nghiền, nửa bên mặt bị Cổ Thần Hoán đánh sưng phi thường lợi hại.
Vì cường liệt phẫn nộ cùng không cam lòng, lồng ngực Cổ Thần Hoán kịch liệt phập phồng, hắn siết chặt nắm tay, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm vào Thời Thiên đã hôn mê dưới thân. Trong đầu tràn ngập ánh mắt chán ghét cùng tiếng mắng chửi đồ thấp hèn!
Hắn vẫn luôn dùng lý tính khống chế tâm tình của mình, chưa bao giờ ở trước mắt người khác lộ ra mặt tàn bạo như thế, cho nên Cổ Thần Hoán tuyệt không ngờ rằng chính mình vào hôm nay lại mất khống chế trước nam nhân này.
Trong mắt tất cả mọi người, Cổ Thần Hoán là nam nhân lãnh tĩnh mà thần bí, hắn luôn cùng người khác duy trì khoảng cách nóng lạnh thích hợp, đối vạn sự bằng thái độ hờ hững, sắc mặt sét đánh không đổi làm người cân nhắc không ra, hắn sở hữu rất nhiều nhưng lại vô cùng khiêm tốn, dù là tư bản quyền hành một phương nhưng vì có thiên tính là bảo tiêu nên vẫn duy trì nếp sống tốt đẹp, khiến cho những người muốn lấy lòng hắn đều không biết phải làm sao. Nhưng tất cả đều rõ ràng, Cổ Thần Hoán không phải là nam nhân hiền lành dễ nói chuyện, hắn so với đám trùm buôn thuốc phiện hỏa thương đại lão còn kinh khủng hơn!
Người trong phòng hai mặt nhìn nhau, cậu trai nhỏ bé ngồi bên cạnh Cổ Thần Hoán sợ đến mặt mày tái nhợt, cậu ta tưởng Thời Thiên đang hôn mê bị Cổ Thần Hoán đánh chết, liền lặng lẽ dịch thân muốn cách xa khỏi Cổ Thần Hoán toàn thân sát khí.
Lúc này trong bao sương chỉ còn tiếng nhạc vẫn vang đều đều, tất cả mọi người sắc mặt luống cuống nhìn Cổ Thần Hoán, tựa hồ đang chờ động tác kế tiếp của hắn.
Cổ Thần Hoán từ trên ghế sa lông đứng lên, mặt không thay đổi sửa sang lại âu phục bị Thời Thiên vò nát trong trận dây dưa vừa nãy, khuôn mặt khôi phục lại vẻ băng lãnh, không tiếp tục để mắt đến Thời Thiên, chỉ bình tĩnh nói một câu, “Thật không tiện, Vạn đổng, Trịnh tổng, tôi đột nhiên có chút không khỏe, sợ là phải đi trước.”
Vạn Quyết Lương run run cười gượng, mất tự nhiên đáp lời, “Nếu Cổ lão bản thân thể không thoải mái, vậy.... vậy hẹn ngày khác đi.”
Cổ Thần Hoán nhấc chân, nhanh chóng đi hướng cửa bao sương, Vạn Quyết Lương cùng Trịnh Tề Sơn đứng dậy đưa tiễn, bước ra khỏi phòng, Cổ Thần Hoán dừng lại nhưng không quay đầu.
“Người xúc phạm tôi, tôi muốn tự tay giải quyết! Hy vọng Vạn đổng đem tư cách trừng phạt cậu ta giao cho tôi.”
Bình thường cảm thấy tâm tình Cổ Thần Hoán không tệ, Vạn Quyết Lương mới dám dùng khẩu khí như nói với bằng hữu đùa giỡn hắn, nhưng Cổ Thần Hoán bây giờ toàn thân tỏa ra khí tức âm lãnh, Vạn Quyết Lương tự nhiên lại trở về cung cung kính kính.
“Mạng của tên tiện nhân kia sẽ do Cổ lão bản toàn quyền xử lý.” Trán Vạn Quyết Lương toát mồ hôi, gã gian nan cười, “Chờ cậu ta tỉnh lại, Vạn Quyết Lương tôi một cọng tóc gáy cũng khg động.”
Đã nói vậy với Cổ Thần Hoán, Vạn Quyến Lương không dám làm gì Thời Thiên, chỉ phái người đưa Thời Thiên vẫn hôn mê chuyển đến phòng thay đồ của nhân viên, để cậu tự mình tỉnh lại.
Thời Thiên sau khi tỉnh lại, sắc mặt tiều tụy ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi, tay cầm túi chườm đá đắp lên nửa bên mặt đã sưng không ra hình thù, hai mắt khép hờ, không nói tiếng nào nhìn mặt đất. Thời Thiên vừa tỉnh táo lại liền thấy vô cùng hối hận, hối hận chính mình mất khống chế không chút lưu tình đánh Cổ Thần Hoán, cùng với câu nói kia.
Không phải vì sợ hắn mà hối hận. Mà vì Thời Thiên nghĩ đến cuộc sống của chính mình qua đêm nay sợ rằng sẽ không còn bằng phẳng.
Lúc trước Cổ Thần Hoán mặc dù chán ghét, nhưng ít nhất sẽ không cưỡng ép cậu quá gấp, nhưng hiện giờ suy nghĩ tìm phương án giải quyết bị ép vào góc chết, Thời Thiên buồn bực xoa trán, cuối cùng cũng tìm được một giải pháp, đó là gặp Cổ Thần Hoán, đàm luận.
Thỉnh thoảng sẽ có nhân viên vào phòng thay đồ lấy vật dụng cá nhân hoặc MB đến để trang điểm lại, nhưng không có người nào dám ngồi chung một chỗ với Thời Thiên, bọn họ tình nguyện đứng cũng không dám tới gần Thời Thiên một bước.
Chuyện Thời Thiên đánh vị khách quan trọng của Vạn Quyết Lương lan chuyền nhanh chóng, mặc dù không biết người bị đánh là ai, nhưng loại hành vi đắc tội người quyền quý này vẫn bị tất cả mọi người cho là tai tinh, muốn tránh cũng không kịp.
Do có căn dặn của Cổ Thần Hoán, cho nên chuyện này vẫn chưa tai vạ tới cá trong chậu, tay giám đốc thuận lợi thoát khỏi vòng nguy hiểm.
Giám đốc sa thải Thời Thiên như xua đuổi ôn thần, trả cho cậu một ngày lương, năm mươi ngàn dựa theo ước định kia, Thời Thiên cuối cùng chỉ lấy được năm trăm đồng gọi là tiền thuốc thang.
Thời Thiên không nói gì, cầm tiền bình tĩnh rời khỏi hộp đêm, lúc này đã là hơn tám giờ, sắc trời mờ tối, Thời Thiên ra cửa gọi một chiếc taxi báo địa chỉ, Ngôi Sao.
Tài sản Cổ Thần Hoán nhiều vô cùng, nhưng Thời Thiên biết mỗi Ngôi Sao, cho nên chỉ có thể đến đó tìm hắn.
Khúc chiết phản kháng, không bằng trực diện đối đầu, con người không thể vì kiêu ngạo mà không nhìn ra chính mình nhỏ yếu, Thời Thiên biết rất rõ cậu đang ở tầng lớp nào ở thế giới này, bốn năm khốn cùng cũng làm cho cậu hiểu rõ pháp tắc nhược nhục cường thực*, đối phó với người mạnh hơn mình, một thân kiêu ngạo cùng tự tôn là vô dụng, bốn năm nay thứ giữ cho cậu sống sót chính là suy nghĩ lý trí của mình.
(*kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh)
Con thạnh sùng muốn sống có thể bỏ cả chiếc đuôi để cầu an ổn, Thời Thiên cậu, chẳng lẽ lại không bằng một súc sinh nhỏ bé?
Trên xe, Thời Thiên gọi điện cho lão quản gia chăm sóc Thời Việt Nam, nói dối trong một tuần nữa cậu sẽ rất bận rộn, không có thời gian đến bệnh viện thăm nom.
Thời Thiên không thể để cho cha, người duy nhất trên đời còn quan tâm đến cậu nhìn thấy khuôn mặt bị đánh của mình.
Một tuần sau, vết sưng trên mặt hẳn sẽ tiêu tan phải không?