“Đau đến vậy ư? Giống như thắt lưng đứt đoạn?” Bành Thiệu nhìn Nguyên Hiên sắc mặt khó coi ngồi trên ghế sa lon, liên tục xoa thắt lưng, không nhịn được hỏi.
“Cút!” Nguyên Hiên cực kỳ giận dữ, “Cậu căn bản không biết tên Cổ Thần Hoán khốn kiếp kia ra tay tàn nhẫn thế nào, nếu người bị đánh là cậu, con mẹ nó chắc chắn eo cậu sẽ đứt đôi tại chỗ.”
“Tôi không cướp người của anh ta, đánh tôi làm gì.”
“Cái gì mà người của hắn? Đó là người của lão tử!” Đang nói chuyện eo đột nhiên duỗi thẳng một cái, Nguyên Hiên đau đến nỗi cơ thịt trên mặt nhăn tít lại.
“Vậy chuyện ngày hôm nay cậu có định nói cho Nguyên thúc biết không?”
“Đệt! Cậu chê tôi mất mặt như vậy còn chưa đủ hay sao? Giữ bí mật cho tôi!”
“Được được được! Vậy cậu để chính mình chịu thiệt?”
“Cái rắm! Lão tử nhất định sẽ đòi lại!”
“Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu a, loại người như Cổ Thần Hoán người bình thường không trêu chọc nổi, cha tôi từng nói với tôi, phú thương đại lão toàn bộ K thị đều phải nhìn mặt hắn, ngay cả... “
“Được rồi!” Nguyên Hiên ngắt lời, “Cậu tưởng lão tử sợ hay sao!”
Giữa lúc Nguyên Hiên kêu ầm ĩ vì tức giận, nhân viên phục vụ dẫn một nam nhân đi tới.
“Khách nhân, vị tiên sinh này tìm ngài.”
Khi Nguyên Hiên thấy rõ nam nhân đứng sau người phục vụ là ai, hắn có chút sửng sốt, kèm theo đó là tiếng cười lạnh nhạt, “Sao vậy? Cổ Thần Hoán không cần anh nữa?”
Dư Thặng không hề nao núng, trái lại còn cười rất khiêm tốn hữu lễ, “Nguyên thiếu gia, chúng ta nói chuyện được không?”
“Xin lỗi, đối với người ở bên cạnh Cổ Thần Hoán, tôi không có kiên nhẫn nói chuyện phiếm.”
Dư Thặng cười khẽ, “Nếu tôi nói, chuyện này có liên quan đến người trong lòng của Nguyên thiếu gia, vậy Nguyên thiếu gia có nguyện ý dành cho tôi một chút kiên nhẫn hay không?”
______
Thời Thiên ngã không nhẹ, hoãn lại vài giây, cậu gian nan chống tay xuống đất muốn đứng dậy, kết quả một cánh tay bị Cổ Thần Hoán nắm lấy, miễn cưỡng lôi dậy từ dưới đất, sau đó bị Cổ Thần Hoán áp lên mặt tường cứng rắn.
Cổ Thần Hoán vừa mới mở miệng định nói, đột nhiên nhìn thấy vết thương trên cổ Thời Thiên, miệng vết thương mặc dù không sâu, nhưng vẫn còn máu tươi rỉ ra ngoài.
Cổ Thần Hoán kinh ngạc nhìn vết thương trên cổ Thời Thiên, hai giây sau hắn mới đột ngột phản ứng lại, trong nháy mắt cảm thấy huyết dịch của mình trở nên điên cuồng, gần như mất khống chế bóp cổ Thời Thiên, dữ tợn gầm lên, “Vừa nãy em muốn tự sát có phải không?! Hả! Có phải không?!”
Khó trách cậu cầm đao trực tiếp vào phòng tắm mà không phải là quay lại giường lấy mạng của mình, nguyên lai mục đích của cậu là tự sát!
“Ai cho em lá gan đó! Ai cho!”
Giọng Cổ Thần Hoán càng thêm khủng bố, giờ khắc này, hắn hoàn toàn quên mất chuyện Thời Thiên vừa dùng dao đâm mình cùng với cánh tay không ngừng chảy máu, quanh quẩn trong đầu chỉ có một chuyện: cậu muốn tự sát!
Người này muốn chết!
Sinh tử trong một ý nghĩ, nếu như người con trai này không thay đổi chủ ý muốn giết hắn, vậy thì khi hắn bước vào phòng tắm cũng chỉ có thể nhìn thấy người con trai này vô thanh vô tức ngã trong vũng máu.
Mới thoáng nghĩ đến cảnh tượng như vậy, Cổ Thần Hoán đã khiếp sợ đến ra một thân mồ hôi lạnh!
Thời Thiên không nói gì, mặc dù bị Cổ Thần Hoán bóp cổ rất khó chịu, ánh mắt của cậu vẫn lạnh lùng mà bình tĩnh như trước, lấy mạng Cổ Thần Hoán bất thành, Thời Thiên suy đoán tiếp theo cậu sẽ bị Cổ Thần Hoán trừng phạt đến sống không bằng chết.
Giết Cổ Thần Hoán mà không có chuẩn bị cẩn thận, đây là cách làm rất không lý trí, bởi vì lấy thân thủ của Cổ Thần Hoán, xác suất thành công thực sự quá thấp, mà cho dù có thành công đi nữa, cậu cũng khó lòng thoát khỏi việc bị thủ hạ của hắn truy sát.
Nghĩa vô phản cố đi thử, Thời Thiên đột nhiên cảm thấy phi thường sảng khoái, giống như suốt quãng thời gian đấu tranh cùng Cổ Thần Hoán, cậu cuối cùng cũng giành được thắng lợi, tuy rằng không tính là thành công.
Cổ Thần Hoán kéo Thời Thiên lên giường, dùng chăn bao lấy thân thể cậu, sau đó mặc áo tắm, cầm điện thoại đặt ở cạnh giường gọi một cuộc.
Sau khi cúp điện thoại, Cổ Thần Hoán ngồi ở bên giường, dùng một chiếc khăn lông khô tùy ý cầm máu cho vết thương trên cánh tay.
Thời Thiên quấn chăn ngồi trên giường, một câu cũng không nói, mặc không đổi sắc nhìn cánh tay không ngừng chảy máu của Cổ Thần Hoán.
Chỉ chốc lát sau, phục vụ khách sạn đặt một hộp cứu ngoài phòng khách, Cổ Thần Hoán mang hộp cứu thương lên giường rồi mở ra, lấy bông và thuốc khử trùng để sát trùng cho vết cắt trên cổ Thời Thiên, cuối cùng dán một miếng băng lên miệng vết thương.
“Thời Thiên, lập tức thề cho tôi.” Cổ Thần Hoán dán sát vào mặt Thời Thiên, “Thề rằng em sẽ không bao giờ động ý niệm tự sát trong đầu.”
“Cổ Thần Hoán.” Thời Thiên từ đầu đến cuối đều yên tĩnh dựa ở trên giường, “Trọng điểm của anh nằm ở đâu vậy? Chẳng lẽ chuyện tôi muốn giết anh không khiến anh phẫn nộ bằng chuyện tôi muốn tự sát hay sao?”
“Em đang cố làm cho tôi tức giận sao? Em muốn tôi đánh em tàn phế phải không?”
“Không, đánh chết là tốt nhất.”
Cổ Thần Hoán biến sắc mặt, “Thời Thiên, em đủ can đảm! Nhưng hãy nhớ cho kĩ, nếu như em chết, tôi sẽ khiến những ngày sau của Thời Việt Nam so với chó hoang ven đường còn thê thảm hơn.” Cổ Thần Hoán đưa tay nâng mặt Thời Thiên, kề sát vào cậu, “Hoặc tôi sẽ đem thi thể của em ném đến trước mặt Thời Việt Nam, nếu Thời Việt Nam biết con trai ông ta vì không lo nổi tiền thuốc thang cho ông ta mà tự sát, em nói thử xem, ông ta có thể phát điên hay không?”
Căm hận rồi lại sợ hãi, sự bình tĩnh trên mặt Thời Thiên rốt cuộc cũng tan rã như mong đợi của Cổ Thần Hoán, ánh mắt lộ ra tuyệt vọng, “Cổ Thần Hoán, nếu anh vẫn muốn khống chế tôi, tốt nhất hãy cho cha tôi có một cuộc sống tốt nhất.” Nhìn sắc mặt Thời Thiên, Cổ Thần Hoán biết hắn đã đạt được mục đích, trước mắt Thời Thiên không còn dám động ý niệm tự sát trong đầu.
Tuy vậy, Cổ Thần Hoán vẫn cảm thấy sợ hãi, điều này khiến hắn không có cách nào bình tĩnh, sợ có một ngày người con trai này thực sự biến mất.
Dù sao uy hiếp chỉ hữu hiệu đối với người sống.
Cổ Thần Hoán thở nhẹ một hơi, nhắm mắt lại rồi mở ra, giọng nói không còn âm lãnh, “Đừng chết.”
Thời Thiên cúi đầu, cười lạnh.
Cổ Thần Hoán đặt hộp cứu thương xuống trước mặt Thời Thiên, duỗi ra cánh tay bị thương, sắc mặt phức tạp nói, “Thay tôi băng bó vết thương, tôi sẽ không truy cứu chuyện em muốn giết tôi.”
Biết mình không thể cự tuyệt, Thời Thiên bắt đầu vụng về xử lý vết thương cho Cổ Thần Hoán.
Thời Thiên luôn cúi đầu, cho nên không biết từ đầu đến cuối Cổ Thần Hoán đều nhìn cậu chăm chú, như say như mê, lại giống như đang suy tư, sắc mặt thập phần phức tạp.
“Cổ Thần Hoán.” Thời Thiên khẩn trương cau mày, thanh âm hạ xuống rất thấp, “Loại chuyện đó... tôi thật sự không làm được.”
Thanh âm nhỏ nhẹ nghe vào cực kỳ vô lực, rõ ràng là câu trần thuật, lại giống như là một loại khẩn cầu.
Cổ Thần Hoán vẫn luôn hi vọng Thời Thiên dùng thái độ đó đối với hắn, nhưng hiện tại, giọng nói yếu ớt của Thời Thiên làm cho hắn cảm thấy trong lòng như bị một mũi đao nhẹ nhàng chém xuống.
Trong lòng hắn, người con trai này đã từng là vị thiếu gia cao quý đến cả lòng ái mộ cũng không dám nảy sinh, nay bị hắn bức thành dáng vẻ như hiện tại.
Đã từng, bởi vì phần mê luyến càng ngày càng sâu đậm kia, khi mẹ qua đời Cổ Thần Hoán đã khống chế ép giữ căm hận của mình ở trong lòng, mặc dù chỉ nuôi Thời Thiên bên người dưới thân phận của một tình nhân, nhưng Cổ Thần Hoán cũng không luyến tiếc một tia sủng ái nào dành cho Thời Thiên.
Hắn yêu thích cảm giác cưng chiều Thời Thiên, thích xem tính cách lộ liễu mà kiêu ngạo của cậu, chỉ là do biết cha vì Thời Thiên mà chết một cách quá đột ngột, hơn nữa ngay cả hài cốt cũng không còn, Cổ Thần Hoán mới phẫn nộ đến mất lý trí, cuối cùng đem tức giận tràn ngập phát tiết trên người Thời Thiên, luôn cảm thấy khiến cậu đau khổ mới là đền bù cho cha.
Nhưng bây giờ, Cổ Thần Hoán đột nhiên hối hận, hối hận đã đào một cái hố sâu đẩy Thời Thiên ra xa khỏi mình.
Kỳ thực, hắn mãi mãi không thể nhẫn tâm đối xử với cậu.
“Chỉ cần sau này em ngoan ngoãn ở bên tôi, tôi sẽ không làm những việc khiến em khó chịu.” Cổ Thần Hoán nhẹ giọng nói.
Kỳ thực Cổ Thần Hoán rất vui, vui vì vô luận lúc này Thời Thiên có bao nhiêu hận hắn, hắn đều có biện pháp vững vàng giữ cậu bên người.
Cổ Thần Hoán nghiêng người hôn lên môi Thời Thiên, thấy Thời Thiên không có phản ứng gì, bàn tay liền ôn nhu dò vào trong chăn, nhẹ nhàng vỗ về cậu.
“Thiếu gia, hãy giúp tôi xóa bỏ tâm trạng hỗn loạn này.” Giọng Cổ Thần Hoán khàn khàn, chậm rãi đè Thời Thiên xuống giường, “Để tôi lại giống như trước đây.”
Thẳng đến hơn bảy giờ tối, Cổ Thần Hoán mới vì một ít công sự cần phải xử lý mà một mình lái xe rời khỏi khách sạn, còn Thời Thiên thân thể hư nhược thì mệt mỏi thiếp đi.
________
Cách khách sạn không xa, một chiếc xe tư nhân đậu trên con đường cái đối diện, nam nhân ngồi ở ghế tài xế đặt ống nhòm xuống, ngẩng đầu thông qua gương chiếu hậu nhìn nam nhân đang nghỉ ngơi ở chỗ ngồi phía sau.
“Ngũ thúc, Cổ Thần Hoán đã đi rồi, ngài có muốn vào không?”