Dư Thặng vừa vào đại sảnh đã thấy Cổ Thần Hoán, hắn đang ôm eo Thời Thiên, đầu hai người dựa vào nhau rất gần, từ ngoài nhìn vào vô cùng ám muội, tựa hồ đang nói gì đó rất vui vẻ, trên mặt luôn luôn phảng phất ý cười.
Nụ cười dịu dàng bên môi Cổ Thần Hoán làm Dư Thặng có chút bất ngờ, lòng một trận sáp đau, mấy ngày tước Cổ Thần Hoán đã đem toàn bộ kế hoạch nói cho Dư Thặng, nên y biết hắn sẽ làm gì, vì thế mới cảm thấy bất ngờ, chỉ là một màn kịch giả dối mà thôi, nụ cười sao có thể chân thật đến vậy.
Dư Thặng sống cùng Cổ Thần Hoán ba năm, từng có các loại tiếp xúc ám muội, nhưng y chưa từng được thấy nụ cười thư thái của hắn như đối với Thời Thiên lúc này, nụ cười sủng nịch ấy, biểu tình thương yêu ấy, chân thật biết nhường nào.
Kỳ thực Cổ Thần Hoán đối với Dư Thặng rất tốt, nhưng Dư Thặng luôn cảm hấy giữa họ có sự ngăn cách vô hình, trái tim Cổ Thần Hoán, y chạm không tới, còn hắn cũng chẳng bao giờ trò chuyện tâm sự với y.
Cổ Thần Hoán rất khiêm nhường, là người thích thao túng tất cả sau bức màn, danh tiếng của hắn thậm chí còn không vang xa bằng Nguyên Thường Diệu, nhưng Dư Thặng biết, Cổ Thần Hoán hoàn toàn có thể được xưng là chúa tể một phương, vô luận là quyền lực hay tài sản đều bằng mười mấy Nguyên Thường Diệu, thêm vào đó, Cổ Thần Hoán lại là người nhìn không thấu tâm cơ, tại K thị, thậm chí là cả thế giới cũng chưa chắc có người có thể cùng hắn đối đầu. Người muốn bắt giữ trái tim nam nhân này, chỉ dựa vào tướng mạo là không thể, vốn là người có thẻ nhận được Cổ Thần Hoán ân sủng cả đời, Dư Thặng hiểu rất rõ Cổ Thần Hoán thích là người thế nào, y không a dua nịnh hót hay tỏ ra kiều mị lấy lòng, mà là đem tất cả ôn nhu dành cho Cổ Thần Hoán, rất tự nhiên mà coi mình như người yêu của hắn, làm Cổ Thần Hoán quen với sự hiện hữu của y, làm người xung quanh cho là như thế.
Dư Thặng đến trước mặt Thời Thiên cùng Cổ Thần Hoán, đeo lên mặt nụ cười ôn văn nhĩ nhã, không kiêu ngạo, không điệu thấp, “Thần ca, anh tìm em sao?”
“Không có gì quan trọng, chỉ là muốn cậu giải thích một chút, có người vu hại hai chúng ta....”
“Được rồi, Cổ Thần Hoán.” Thời Thiên dùng khuỷu tay huých nhẹ vào ngực Cổ ThầnHoán, cắt lời hắn, biểu tình dở khóc dở cười, “Em căn bản không cần mấy lời giải thích này, không cần phiền phức như vậy.”
“Tôi chỉ sợ em không yên lòng.”
“Anh cả nghĩ quá rồi.” Thời Thiên nở nụ cười, “Hơn nữa, nếu như anh và trợ lý của mình thực sự có tư tình, em cũng đủ tự tin sau khi đính hôn sẽ đem mờ ám giữ hai người quăng sạch không còn một mảnh! Bởi vì có em, anh sẽ không còn tâm tư đi mê luyến kẻ nào.”
Cổ Thần Hoán bật cười, “Em vẫn tự tin kiêu ngạo như xưa.”
Thời Thiên cân nhắc, đuôi mày khẽ nhíu, “Em có bao nhiêu kiêu ngạo, thì có bấy nhiêu tốt đẹp, Cổ Thần Hoán, anh kháng cự không được, em cá là, anh sẽ bị em trói buộc cả đời.”
Vui đùa tùy ý, khẩu khí phong kinh vân đạm, nhưng lại làm bàn tay Cổ Thần Hoán đang vuốt ve bên hông Thời Thiên đột nhiên ngừng lại, hắn có chút không biết tại sao mình không tìm được gì để đáp lại cậu, cả đùa giỡn cũng không nói lên lời.
Trong lòng Dư Thặng có trào phúng, cũng có kinh ngạc, trào phúng là giễu cợt Thời Thiên không rõ chân tướng, tự cho mình là thông minh, kinh ngạc là Thời Thiên đứng trước mặt Cổ Thần Hoán không chút nào tồn tại cảm giác tự ti, rất tự nhiên đem mình sánh ngang hàng với hắn, thậm chí khi nói chuyện, cậu đều chiếm thế chủ động.
Rất rõ ràng, chưa người nào dám tùy ý trò chuyện với Cổ Thần Hoán như vậy.
Điện thoại Cổ Thần Hoán đổ chuông, thuộc hạ muốn bàn ít việc làm ăn với hắn, hắn không thể làm gì khác hơn là rời đi, trước khi đi còn nói với Thời Thiên mình mười phút nữa sẽ trở về.
Cổ Thần Hoán vừa khuất bóng, Thời Thiên vừa chuẩn bị lên lầu xem một chút liền nghe thấy thanh âm Dư Thặng như nóng như lạnh, đều đều vang lên, “Thiếu gia, cậu còn nhớ tôi không?”
Thời Thiên giật mình sững sờ, cậu quay đầu nghi hoặc nhìn Dư Thặng.
Thời Thiên không nghĩ nam nhân này biết mình, bốn năm tựa hồ đã cách quá xa, không có bao nhiêu người vừa nhìn thấy cậu đã ngay lập tức nhận ra cậu là thiếu gia của Thời gia năm đó.
“Bốn năm trước anh từng làm việc ở Thời gia?” Thời Thiên cảm thấy chỉ có thể là khả năng này, dù sao nam nhân này cũng gọi cậu là thiếu gia.
“Tôi từng là người hầu ở Thời gia, thiếu gia cậu lẽ ra phải nhớ tôi mới đúng, tôi là Dư Thặng.” Nụ cười trên mặt Dư Thặng từ từ tỏa ra hàn ý, nhưng âm thanh vẫn ôn hòa như cũ, “Cậu đã từng oan uổng tôi trộm một cái dây chuyền của cậu, sau đó lệnh Thần ca đánh tôi một trăm bạt tai.”
Thời Thiên rốt cục không còn là một mặt thản nhiên, qua vài giây ngắn ngủi, cậu câu lên khóe môi, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, “Nguyên lai là anh a? “
Phản ứng của Thời Thiên làm Dư Thặng có chút bất ngờ, “Xem ra thiếu gia nhớ rồi.”
Thời Thiên nhún nhún vai, tùy ý khẽ cười, “Nhớ, sao có thể không nhớ đây? Chỉ là anh hiện tại da dẻ bảo dưỡng quả thực quá tốt, khuôn mặt so với trước đây tuấn tú hơn, bây giờ âu phục giày da, một thân hàng hiệu, khí chất so với bốn năm trước cũng tao nhã lên không ít, tôi nhất thời chẳng thể nhận ra.”
Kỳ thực, lời mà Thời Thiên chân chính muốn nói là, người hoặc vật vô dụng đối với cậu, cậu rất ít nhọc lòng đặt vào trong mắt, huống chi bắt cậu đặt đến bốn năm!
Thời Thiên rất dễ dàng nhận thấy nụ cười của Dư Thặng ẩn giấu địch ý đối với mình, bất quá cậu cũng chẳng việc gì phải ảo não, bởi vì cậu thực sự không thích nam nhân này! Bất luận là hiện tại hay là bốn năm trước! Về phần lý do, thực sự quá nhiều!
“Tôi bây giờ là trợ lý thân cận của Thần ca, so với bốn năm trước làm người hầu quả thật tốt hơn rất nhiều, dù sao lấy thân phận của tôi hiện giờ, không một ai dám oan uổng tôi.” Thanh âm êm ái nhẹ nhàng, nhưng sự trào phúng lẫn khiêu khích lại không hề che dấu, Dư Thặng mỉm cười nhìn Thời Thiên.
“Xác thực, có quyền quả là rất tốt, có thể đi khiêu khích bất luận người nào, thậm chí trong lúc vô tình còn đổi trắng thay đen.” Thời Thiên miễn cưỡng.
“Tôi không hiểu rõ ý tứ thiếu gia.” Dư Thặng như trước duy trì nụ cười trên mặt, nhưng âm thanh rõ ràng là đang nén giận.
“Không hiểu? “ Thời Thiên cười âm hiểm, hai mắt nheo lại, “Dư Thặng, bốn năm trước anh có thể lừa gạt tất cả mọi người rằng mình vô tội, nhưng không thể qua mặt được tôi, thái độ đối đãi người hầu của Thời Thien tôi vô cùng ác liệt, nhưng chưa bao giờ oan uổng bất luận người nào.”
Dư Thặng biến sắc, rất nhanh liền khôi phục vẻ ôn hòa, cười nói, “Tôi vẫn chưa rõ ý cậu là gì.”
“Vậy để tôi nói rõ ràng một chút.” Thanh âm Thời Thiên biến cực kỳ âm trầm, “Tôi chưa từng oan uổng anh, kẻ trộm dây chuyền của tôi bốn năm trước, chính là anh.”