“Thăng chức nhanh như vậy, chúc mừng a.” Thời Thiên cười thật lòng chúc phúc, nhưng trong lòng lại nổi lên một trận chua xót, không phải cậu đố kị, mà là nhìn Quan Lĩnh tự tin tiêu sái như vậy, nghĩ đến chính mình, Thời Thiên đột nhiên cảm thấy cuộc đời mình phi thường thất bại.
Trầm mặc nghĩ đến bốn năm sống trốn tránh như chuột, thời điểm ngẩng cao đầu xuất hiện trước mặt mọi người cũng chỉ là cáo mượn oai hùm núp dưới sự bảo hộ của người khác.
Cậu rõ ràng cho tới nay đều như vậy muốn cường (?)
“So với cậu tôi đâu tính là gì.” Quan Lĩnh bắt chéo hai chân, cười ha hả ôm vai Thời Thiên, “Tiểu tử thúi, làm gì còn ai không biết cậu là nhân vật sáng chói, còn là người yêu của Nguyên gia đại thiếu nữa, hai ngày nay tất cả mọi người đều đồn ầm lên rồi. Á, đúng rồi, trên TV nói nam nhân của cậu bị tai nạn xe... “
“Quan Lĩnh.” Thời Thiên cắt lời Quan Lĩnh, “Chúng ta nói chuyện khác đi.”
Quan Lĩnh thấy Thời Thiên sắc mặt có chút khó coi, liền nghĩ có lẽ Nguyên Hiên bị tai nạn nghiêm trọng nên tâm tình Thời Thiên mới không tốt, nên lập tức bồi thêm một khuôn mặt tươi cười, “Được được được, không nhắc đến nam nhân của cậu nữa, chúng ta đi uống rượu.”
Quan Lĩnh nói rất nhiều, bồi Thời Thiên uống rượu mấy phút, hắn nói về tình trạng công việc của mình, lời nói vạn phần kích động, gương mặt lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ.
Vẫn giống như trước kia, Quan Lĩnh thao thao bất tuyệt nói, Thời Thiên yên tĩnh lắng nghe, thỉnh thoảng lại thêm vào một câu, hoặc là nở nụ cười nhàn nhạt.
Quan Lĩnh nói đến hăng say thì một nhân viên phục vụ đi tới ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói gì đó, Quan Lĩnh gãi gãi đầu, sau đó bất đắc dĩ quay ra nhìn Thời Thiên, “Thật không tiện a người anh em, hôm nay đại lão bản của Ngôi sao tiếp đón bằng hữu, quản lý yêu cầu tất cả mọi người căng thẳng thần kinh không được thư giãn, tôi đây mới thả lỏng một cái đã bị quản lý thấy được, ha ha. Ngày hôm nay tán gẫu vậy thôi, sau này nếu có thời gian hai ta lại tập hợp.”
Quan Lĩnh đứng dậy chuẩn bị rời đi thì lại đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu nói với Thời Thiên, “Đúng rồi, mấy ngày nữa là sinh nhật tôi, tôi đã hẹn vài người bạn đi ăn cơm rồi, cậu cũng đi cho vui, không chỉ là mừng sinh nhật mà còn chúc mừng tôi lần thứ hai thăng chức nữa.”
“Gần đây tôi bận lắm.” Thời Thiên mất tự nhiên viện cớ.
“Chỉ là một bữa cơm thôi mà, không làm lỡ việc của cậu đâu.” Quan Lĩnh nghiêm túc nói, “Hai năm trước sinh nhật tôi chỉ có hai chúng ta rủ nhau ăn uống. Bây giờ lão tử thăng quan tiến chức cậu nhất định phải có mặt.”
Thời Thiên bất đắc dĩ nở nụ cười, “Thôi được rồi, tôi đi.”
Vừa mới đi được một bước Quan Lĩnh lại quay đầu nghi hoặc nhìn Thời Thiên, “Mà này, sao tôi chưa bao giờ thấy cậu tổ chức sinh nhật? Chúng ta quen biết nhau đã ba, bốn năm mà cậu chẳng nói với tôi cậu sinh nhật ngày nào.”
“Tôi quên rồi.” Thời Thiên uống một ngụm rượu, thuận miệng nói.
Nếu nghĩ kĩ lại thì cậu sẽ nhớ, nhưng cho dù có nhớ đi chăng nữa, cậu cũng không có ý định tổ chức sinh nhật, ngày đó ngoại trừ nhận được một cuộc điện thoại của cha chúc sinh nhật vui vẻ thì vẫn luôn vất vả mệt mỏi vượt qua.
Quan Lĩnh đi rồi, Thời Thiên cảm thấy dạ dày bị rượu thiêu đốt khó chịu, ngực cũng khó chịu liền đứng dậy rời khỏi Ngôi Sao.
Thời Thiên biết người của Cổ Thần Hoán luôn núp trong chỗ tối theo dõi cậu, nếu cậu đi quá xa sẽ có người thông báo cho Cổ Thần Hoán nên cậu không đi đâu xa mà ngồi ngay trong tiệm cơm Tây gần Ngôi Sao.
Trong tiệm không có nhiều người, khác hẳn với tiếng nhạc điện tử nhộn nhịp huyên náo bên trong Ngôi Sao, tiệm cơm này mở một bài hát tiếng Anh du dương, giúp thả lỏng tâm trạng.
Thời Thiên chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, gọi một phần sườn bò.
Thời Thiên không đói, cậu chỉ muốn chờ Cổ Thần Hoán ở một nơi có thể giúp cậu thả lỏng tâm trạng, cho nên chỉ ăn vài miếng rồi nhắm mắt lại dựa hẳn người vào ghế.
Thân thể nghỉ ngơi, nhưng đại não thì giờ khắc nào cũng liên tục hoạt động.
Cậu không thể chờ năm năm hay mười năm.
Thậm chí cậu không biết mình có thể kiên trì sống chung với Cổ Thần Hoán đến khi nào, khi nào sẽ bị Cổ Thần Hoán vạch trần bộ mặt dối trá này, nhưng cho dù là vậy, đối với hậu quả sau khi bị Cổ Thần Hoán vạch trần cậu không hề sợ hãi.
Sớm đã không còn sợ.
Chỉ là những bước đi tiếp theo đều phải vô cùng tỉ mỉ thận trọng.
Thời Thiên đang nhập thần suy tính kế hoạch của mình thì đột nhiên cảm thấy ánh sáng xung quanh tối lại, cậu mở mắt ra liền nhìn thấy một nam nhân mặc đồ đen đứng trước mặt mình.
Nam nhân nói rất khách khí, “Thời tiên sinh, chủ nhân nhà tôi muốn gặp ngài.”
“Chủ nhân của anh là ai?” Thời Thiên vẫn ngồi yên không nhúc nhích, mặt không đổi sắc nhìn nam nhân, “Nếu người đó muốn gặp tôi trước thì sao tôi lại là người phải rời bước?”
Nam nhân còn chưa kịp mở miệng, một giọng nói mềm mại êm tai từ phía sau cậu truyền đến, “Thật là kiêu ngạo a, bất quá nói cũng đúng, nếu tôi muốn gặp cậu thì người rời bước là tôi mới phải.”
Thời Thiên không quay đầu lại, theo lời người kia nói liền biết đó chính là chủ nhân trong miệng nam nhân trước mặt.
Người đó chậm rãi lại gần, Thời Thiên ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt, rất dễ chịu.
Chỉ là, nam nhân xịt nước hoa khiến cậu cảm thấy có chút quái dị.
Người đó ngồi xuống đối diện Thời Thiên, phất phất tay với nam nhân đứng bên cạnh, “Ra ngoài chờ tôi.”
Thủ hạ đi rồi, người đó khoanh tay trước ngực dựa vào ghế ngồi, hai chân ưu nhã bắt chéo, mỉm cười nhìn Thời Thiên.
Cậu ta mặc một bộ quần áo màu lam nhạt, thân hình mảnh khảnh, ngũ quan tinh xảo mang theo chút mềm mại âm nhu, làn da bảo dưỡng cực kỳ tốt, trắng nõn bóng loáng, gương mặt nở nụ cười mị hoặc, nửa phần ngây thơ, nửa phần thâm độc.
“Tôi tên là Ly Giản, “lũ băng khắc thủy, phiếu giản ly ly“.” Ly Giản khẽ cười tự giới thiệu, “Nghe có hay không?”
“Tôi không quen cậu, tên của cậu chẳng liên quan gì đến tôi.” Thời Thiên rất bình tĩnh, thanh âm coi như ôn hòa, “Cho nên so với tên cậu, tôi muốn biết mục đích cậu tới tìm tôi là gì hơn.”
“Đi thẳng vào vấn đề chẳng ý tứ gì cả.” Ly Gỉan nhíu nhíu đôi lông mày xinh đẹp, dáng dấp động nhân, “Giống như khi làm tình trực tiếp xuyên thẳng vào trong vậy, chẳng có gì thú vị.”
Sắc mặt Thời Thiên trầm xuống, cậu không ngờ người này chẳng thèm suy nghĩ đã tuôn ra lời nói thô tục như vậy, trái ngược hẳn với khuôn mặt xinh đẹp hơn cả nữ nhân của cậu ta.
Ly Gỉan thả hai chân đang vắt chéo xuống, chống khuỷu tay lên bàn, gương mặt trắng trẻo híp mắt cười nhìn Thời Thiên, “Cái mặt đẹp thế này thảo nào nhiều người thích cậu như vậy. Bất quá tôi rất hiếu kì, cậu là tình nhân của Hoán ca à? Sao tôi không cảm thấy vậy nhỉ?”
Thời Thiên biến sắc, bởi vì người con trai này không e dè phun ra những câu thô tục, cũng bởi vì cậu ta biết quan hệ giữa cậu và Cổ Thần Hoán.
Tuy rằng cậu ta chưng ra vẻ mặt tươi cười, nhưng chắc chắn đây không phải là nhân vật đơn giản, cho nên Thời Thiên cũng không muốn giả bộ hồ đồ, “Cậu là thủ hạ của Cổ Thần Hoán?”
“Không.” Ly Giản dựng thẳng ngón tay nhẹ nhàng quơ quơ, “Quan hệ giữa tôi và Hoán ca không đơn giản vậy đâu.”
“Sao cũng được, tôi cũng chẳng muốn biết. Rốt cuộc cậu đã khởi động xong chưa? Khi nào mới nói vào vấn đề chính?”
“Cậu cảm thấy tôi thế nào?” Cơ thể Ly Giản nghiêng về phía trước, đột nhiên hỏi.
Thời Thiên lạnh lùng nhìn Ly Giản, không nói gì.
“Chỉ cần là gay đều không thể cự tuyệt tôi.” Giọng Ly Giản càng lúc càng nhẹ, “Muốn làm tình với tôi không? Những người từng lên giường với tôi không ai là không khen kỹ thuật của tôi tốt. Cậu rất có hương vị, là loại tôi thích... “
Thời Thiên xen ngang lời Ly Giản, “Nếu Ly tiên sinh không có chuyện gì thì mong cậu rời khỏi đây, dạo này thân thể tôi không khỏe, thị giác hoặc thính giác mà bị ô nhiễm liền rất dễ buồn nôn.”
Nụ cười Ly Giản nhất thời cứng đờ, cậu ta không chút hoang mang khôi phục lại khuôn mặt tươi cười vén những sợi tóc rối trên trán, động tác ưu mỹ, giọng nói vẫn mang sắc thái bỡn cợt, “Cậu thú vị hơn tôi tưởng, xem ra những ngày ở lại K thị sẽ không hề nhàm chán.”
Không muốn hao tổn tâm tư với một người xa lạ, Thời Thiên vừa đứng dậy khỏi ghế Ly Giản lại nói, “Cậu có biết rõ ràng về vụ việc của Thời gia năm đó không?”
“Cuối cùng cũng nói vấn đề chính.” Thời Thiên dừng bước chậm rãi ngồi xuống ghế, cười lạnh, “Đáp án này đối với tôi có ý nghĩa sao? Tôi không có hứng thú tìm ra hung thủ.”
Ly Giản khẽ cười, “Ha ha, đó là bởi vì cậu tưởng lý do khiến cậu tan cửa nát nhà đến từ nhiều phương diện.”
“Chuyện này tôi hiểu rõ hơn cậu nhiều, không cần cậu phải nói.”
Năm đó cha Thời Thiên làm nhiều chuyện ác, trong giới kinh doanh Thời gia nằm trong trạng thái bị vây công.
Thời Thiên biết những chuyện xấu cha gây ra, cũng biết mối hận của mọi người đối với cha, cho nên khi Thời gia lụn bại, cậu không căm hận bất cứ ai mà không nói một lời mang theo cha biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
“Tôi chỉ nhắc nhở cậu mà thôi, tôi không có can đảm nói ra chân tướng thực sự, nếu không sẽ bị hai người kia lột da mất.” Ly Giản làm động tác cắt cổ, “ Thực ra hôm nay tôi tìm cậu cũng không có mục đích gì, chỉ đơn giản muốn nhắn nhủ cậu hãy tới gặp tôi, nhưng nghĩ đến Thần ca vẫn luôn phái người theo dõi cậu cho nên tôi đành phải đích thân đến, chứ không phải tôi muốn cấp mặt mũi cho cậu đâu.”
Ly Giản đứng dậy, “Cậu đúng là không làm tôi thất vọng, không phải một con rối mặc người đùa bỡn, chúng ta khá hợp nhau đấy, sau này sẽ còn nhiều trò hay diễn ra.” Mà vai diễn chính... là cậu.
Ly Giản trước khi đi còn lưu lại cho Thời Thiên một tờ giấy ghi số điện thoại của mình, cuối cùng hướng Thời Thiên làm động tác hôn chụt một cái, nháy nháy mắt, “Muốn tìm người lên giường có thể gọi điện cho tôi, SM tôi cũng chơi.”
Ly Giản ra khỏi tiệm ăn, ngồi trên xe hỏi thủ hạ, “Ngũ thúc đang ở đâu?”
“Ở Ngôi Sao.”