Tránh Sủng

Chương 93: Chương 93: Vai chính!




Bốn năm mưa gió mài giũa đúc ra một Cổ Thần Hoán gặp biến không sợ cùng năng lực bình tĩnh tỉnh táo trước mọi chuyện, nhưng khi Cổ Thần Hoán nhận được điện thoại của thủ hạ, biết cha Thời Thiên bằng cách nào đó đã trốn thoát khỏi bệnh viện, gương mặt thâm trầm trong nháy mắt lóe lên một tia kinh ngạc cùng bất an, chiếc xe đang đi trên đường cũng lập tức dừng lại.

Cảm giác kiên định đã nắm được Thời Thiên ở trong lòng bàn tay từ khi rời khỏi khách sạn cũng nứt toác chỉ trong khoảnh khắc.

Sau khi dùng tên giả để sắp xếp cho Thời Việt Nam vào bệnh viện tốt nhất tại K thị, Cổ Thần Hoán vẫn luôn phái người bí mật giám sát Thời Việt Nam, nói là muốn bảo hộ Thời Việt Nam trong quá trình trị liệu, kỳ thực đó chính là một loại giam lỏng.

Gía trị của Thời Việt Nam đối với Cổ Thần Hoán, chỉ là giúp hắn vững vàng khống chế Thời Thiên.

Cổ Thần Hoán tự mình biết mình, hắn biết rõ những nhục nhã mà hắn gây ra cho Thời Thiên, nếu để cho Thời Thiên được lựa chọn, cậu chắc chắn sẽ không chút do dự rời khỏi hắn, thậm chí rất có thể cậu sẽ bất thình lình đâm cho hắn một nhát, trước khi mối quan hệ giữa hai người có tiến triển, bằng không hắn luôn cần có một thứ giúp hắn khống chế Thời Thiên một cách dễ dàng.

Hiện tại Thời Việt Nam đột nhiên mất tích, chuyện này đối Cổ Thần Hoán mà nói, giống như sợi dây thừng hắn dùng để trói buộc Thời Thiên đột ngột đứt đoạn.

Trong lòng bây giờ, ngoài bất an, còn có cả căng thẳng.

“Tìm bằng mọi giá, ông ta hiện giờ sống dở chết dở, nếu không phải bị cừu gia bắt đi, thì rất có thể ông ta được ai đó giúp đỡ chuyển sang bệnh viện khác.” Cổ Thần Hoán trầm giọng, gằn từng chữ, “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

Cúp điện thoại, Cổ Thần Hoán siết chặt nắm tay một lúc lâu, cuối cùng ném mạnh điện thoại xuống dưới đất, sau đó lấy tay xoa trán, sắc mặt buồn bực xen lẫn phẫn nộ.

Nếu người kia biết Thời Việt Nam đã thoát khỏi sự khống chế của hắn, ôn hòa như sáng nay sợ là sẽ không còn tồn tại nữa.

Mọi chuyện vốn nên diễn ra một cách thuận lợi suôn sẻ, rốt cuộc là kẻ nào gây rối?

Từng lo lắng kẻ thù của Thời Việt Nam sẽ bám theo Thời Thiên rồi tìm ra Thời Việt Nam, cho nên ngay sau khi chuyển Thời Việt Nam ra khỏi bệnh viện ban đầu, Cổ Thần Hoán đã lập tức tiêu hủy toàn bộ manh mối có thể dùng để tra ra tung tích Thời Việt Nam, cũng đã bàn giao với thủ hạ, vô luận là người phương nào, dùng bất kỳ lý do nào để đưa Thời Việt Nam đi, đều phải lập tức ngăn cản!

Thời Việt Nam tuyệt đối không phải là lén lút tự trốn đi, ông ta vẫn chưa biết tí gì về quan hệ giữa mình và Thời Thiên, không có lý do gì rời khỏi bệnh viện.

Thời Thiên càng không thể, nếu cậu biết sáng nay Thời Việt Nam đã được đưa đi thì chắc chắn sẽ không chủ động đến lấy lòng hắn, huống chi dựa vào những “đe dọa” của hắn mấy ngày gần đây, cậu bây giờ sẽ không đủ cam đảm đối kháng với hắn.

Nếu cậu có được sự hiểu biết nhất định về hắn, thì nên biết cần xin người khác giúp đỡ chính là đem người đó đẩy ra trước họng súng của hắn.

Đứng bên cạnh Cổ Thần Hoán chính là trợ lý của hắn - Dư Thặng, y cúi xuống nhặt chiếc điện thoại bị Cổ Thần Hoán ném lên, lắp lại rồi khởi động máy, sau đó không nhanh không chậm đi đến bên cạnh Cổ Thần Hoán, vừa tự nhiên nhẹ nhàng thả chiếc điện thoại vào túi Cổ Thần Hoán vừa ôn nhu nói.

“Thần ca, đã xảy ra chuyện gì sao?” Dư Thặng nhẹ giọng mở miệng, kì thực trong lòng y biết rõ.

Chỉ là Dư Thặng quả thực có chút giật mình, y không ngờ hành động của Nguyên gia thiếu gia lại nhanh như vậy, có thể điều động người thần không biết quỷ không hay đưa Thời Việt Nam rời khỏi bệnh viện chỉ trong một đêm.

Bất quá như vậy càng tốt, cũng chứng tỏ chấp nhất của thiếu gia Nguyên gia đối với Thời Thiên phi thường sâu đậm.

Nếu là người có chút lý tính, sẽ không dám lớn mật đối nghịch với Cổ Thần Hoán như vậy.

Chỉ có mấy tên quý tử nhà giàu táo bạo lỗ mãng, luôn tự cho mình là đúng mới làm việc không suy tính trước sau.

Tuy rằng hậu quả của những việc làm bốc đồng ấy có thể sẽ rất thảm.

“Dư Thặng, thông báo với mọi người, hủy bỏ hội nghị.” Sắc mặt Cổ Thần Hoán âm trầm, hắn bước nhanh ra cửa, hiện tại, hắn phải đi tìm Thời Thiên.

Vô luận cậu có biết chuyện này hay không, trước khi tìm ra Thời Việt Nam, cậu luôn phải ở bên cạnh hắn.

Cổ Thần Hoán đột nhiên cảm thấy phiền chán cực kỳ, bởi vì lúc này, hắn phải chấp nhận một sự thật.

Không còn Thời Việt Nam, hắn không có bất kỳ lợi thế hoặc tự tin nào để giữ Thời Thiên lại.

Thời Thiên hận hắn, hận không thể khiến hắn chết đi!

Cậu ở bên hắn, làm tình với hắn, đều là vì hắn nắm giữ tính mạng của Thời Việt Nam!

Nếu cậu biết Thời Việt Nam đã không còn nằm trong tay hắn, sự ôn hòa sáng nay, cùng với khoái cảm mê luyến triền miên mà cậu đem lại đều không còn tồn tại nữa.

____

Thời Thiên gấp gọn quần áo đồ đạc của mình xếp vào vali, hơn một giờ chiều cậu kéo vali lên một chiếc taxi, đại khái khoảng hai giờ chiều, Thời Thiên đặt chân xuống căn biệt thự ở Tĩnh An.

Vừa xuống xe, Thời Thiên liền nhận được điện thoại của Cổ Thần Hoán hỏi cậu đang ở đâu, Thời Thiên thành thật trả lời.

Chỉ chốc lát sau, Cổ Thần Hoán lái xe dừng lại trước cổng biệt thự, hắn vừa xuống xe liền lập tức đi vào trong, lúc này Thời Thiên đang đứng trong phòng ngủ sắp xếp đồ đạc, biết Cổ Thần Hoán đã đẩy cửa vào, cậu cũng không quay đầu lại.

Thời Thiên chuyển đến căn biệt thự này dựa theo yêu cầu của Cổ Thần Hoán đã cho thấy cậu chưa biết chuyện gì xảy ra, nghĩ tới đây, Cổ Thần Hoán thở phào nhẹ nhõm.

“Những việc này sao không để người hầu làm?” Cổ Thần Hoán bước tới phía sau Thời Thiên, vòng tay ôm siết lấy cậu.

So với người bình thường, Thời Thiên không hề thấp, thân hình thon dài, khung xương tỉ lệ vừa phải, bất quá bị Cổ Thần Hoán ôm như vậy, cậu vẫn là có chút nhỏ gầy.

“Không có chuyện gì làm, giết thời gian thôi.” Tùy ý để Cổ Thần Hoán ôm, Thời Thiên máy móc tả lời.

Cổ Thần Hoán tựa hồ cũng không để ý đến khẩu khí của Thời Thiên, hắn nhắm mắt nhẹ nhàng hít ngửi mùi hương trên tóc Thời Thiên, thanh âm nhẹ nhàng, “Dù có bao nhiêu hận thù muốn lôi em ra phát tiết, nhưng chỉ cần ôm em như vậy tất cả đều biến mất, sau này chúng ta nên thường xuyên ôm nhau như thế này.”

Cổ Thần Hoán ôm Thời Thiên thật chặt, Thời Thiên không thể tự do cử động, bất đắc dĩ, đành phải đứng yên.

“Đêm nay tôi có tiệc xã giao, đi với tôi đi.” Đôi môi liên tục mơn trớn vành tai Thời Thiên, hồi lâu sau, Cổ Thần Hoán mới nhẹ giọng mở miệng.

“Tối nay tôi có buổi tụ tập với bạn, không thể... “ Nói được nửa câu, Thời Thiên nhẹ thở ra một hơi, nhàn nhạt nói, “Được.”

“ Chuyện hợp tác đã được quyết định, tiệc xã giao tối nay chỉ là một bữa cơm đơn giản mà thôi, em chỉ cần ngồi yên bên cạnh tôi là được.”

“Anh đã kết hôn, đưa tôi đi cùng như vậy, không sợ tổn hại đến hình tượng của anh hay sao?”

“Còn nhớ tôi đã từng nói sẽ cho em một bất ngờ không?”

“Nhớ.” Thời Thiên nhàn nhạt đáp lời, kỳ thực điều mà cậu thực sự muốn nói là: Tại anh luôn nói mà không giữ lời nên tôi quên rồi.

Cổ Thần Hoán cười khẽ, “Bắt đầu từ bây giờ, em chính là trợ lý của Cổ Thần Hoán tôi.” Hôn một cái lên khóe môi Thời Thiên, tiếp tục nói, “Tôi sẽ không giấu em sau người nữa, em có thể quang minh chính đại cùng tôi tham gia các loại xã giao hoặc yến tiệc.”

“Vậy chẳng phải là tôi sẽ ngang hàng với người yêu chưa kết hôn của anh hay sao?” Thời Thiên cười lạnh trong lòng, đây là bất ngờ đó hả?! Chức trách chủ yếu của người trợ lý là cậu, sợ là chỉ có phục vụ ăn phục vụ ngủ mà thôi.

Tay Cổ Thần Hoán luồn vào áo Thời Thiên, cắn cắn tai cậu, giọng điệu mê đắm, “Nếu em có thể chăm sóc tôi như Dư Thặng thì tốt rồi.”

___

Tập đoàn Xán Dạ cao chọc trời, trong văn phòng chủ tịch...

“Con muốn đi?” Nguyên Thường Diệu có chút giật mình nhìn con trai ngồi trước mặt, cách ông một cái bàn, “Bình thường chẳng phải con chán ghét nhất là yến tiệc xã giao kiểu này hay sao?”

“Là cực kỳ chán ghét mới đúng, toàn những kẻ dối trá.” Nguyên Hiên vắt chân, thản nhiên đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai, mạn bất kinh tâm thốt ra một câu, nét mặt già nua của Nguyên Thường Diệu nhất thời tức giận đến tối sầm.

“Hỗn trướng, con mắng ai dối trá?” Nguyên Thường Diệu vỗ bàn, tức giận mắng.

“Cha à, con đâu có nói cha, cha đừng tự nhận như vậy được không?”

“...”

Nguyên Thường Diệu tức muốn thổ huyết, hồi lâu sau mới đè nén phẫn nộ lạnh lùng nói, “Con có suy nghĩ này là chuyện tốt, bất quá tối nay con thành thật một chút, đừng làm cha mất mặt.”

“Mất mặt? Sao có thể?” Gương mặt tuấn tú liên tục cười tà, “Đêm nay, con là nhân vật chính.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.