Tranh Thiên Hạ

Chương 46: Chương 46: Liệt ngân




“Khi các ngươi phá vòng vây ra ngoài, dựa theo tốc độ của Mặc Vũ kỵ mà hành quân. Trải qua sự đả kích liên tục của chúng ta trong núi Lạc Anh, Cấm Vệ quân đã hao tổn một vạn đến hai vạn binh lực, hơn nữa bất kể là thể lực hay tinh thần đều suy yếu, sĩ khí xuống thấp. Sau khi hội hợp với Mặc Vũ kỵ, các ngươi lại tập hợp quân lực, đến lúc đó số binh sĩ của chúng ta đã vượt xa hắn, nhất định có thể tiêu diệt toàn bộ!”

Trong toàn bộ cuộc chiến, đây là bước thứ tư trong kế hoạch của Tích Vân, cũng là bước cuối cùng để thu được thắng lợi. Thế nhưng, trước khi Lâm Cơ rời khỏi, Tích Vân lại hạ một mệnh lệnh cho hắn: “Nếu giờ Sửu Mặc Vũ kỵ chưa đến, vậy thì các ngươi tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ, tất phải chờ tới giờ Dần canh ba mới được hành động!”

Phong Tích Vân, Phong Lan Tức, bọn họ là một trong ba vị vương thời loạn thế, một trong những nhân vật quan trọng nhất, mà hôn ước của bọn họ càng là một truyền kỳ được lưu truyền, hậu thế xưng tụng, được công nhận là sự kết hợp hoàn mỹ nhất trong thời loạn thế, so với anh hùng mỹ nhân là Hoàng Triều và Hoa Thuần Nhiên, bọn họ còn là tuyệt phối* nhân trung long phượng*!

*Tuyệt phối: cặp đôi trời định (đại khái thế)

*Nhân trung long phượng: rồng phượng trong biển người

Thế nhưng một đạo mệnh lệnh cuối cùng này, một đêm trên núi Lạc Anh này, đã tạo nên một vết đen trong sự hoàn mỹ của bọn họ! Hậu thế sùng bái bọn họ không gì sánh được, coi bọn họ là thần thánh bất khả xâm phạm, thế nhưng tất cả lại bỏ qua một điều. Các sử gia vô tình đưa ra một nghi vấn: Phong vương và Tức vương có thật sự tình nghĩa sâu nặng như trong truyền thuyết? Một đạo mệnh lệnh trên núi Lạc Anh, một trận chiến trên núi Lạc Anh ấy, giữa hai bên đều tồn tại một thứ gọi là “nghi kị” và “không tin tưởng”!

Đương nhiên, các sử gia sẽ không tốn thời gian để kiểm chứng tình cảm của Phong, Tức vương, bọn họ nhắc đến chỉ là sự cống hiến cho đời sau của hai người. Đây là một bí ẩn đen tối có chút lạnh lẽo âm hàn, thế nhưng điều này chẳng những không ảnh hưởng chút nào đến sự sùng bái của hậu thế với họ mà còn khiến cho bọn họ được phủ thêm một tấm màn thần bí. Các loại giả thuyết xinh đẹp sinh ra vây quanh sự kiện này, từ đó tạo ra một bộ “Long phượng truyền kỳ”!

Mặc dù Tích Vân đã sớm có đủ loại tính toán đối với trận chiến trên núi Lạc Anh, nhưng có một việc lại nằm ngoài toàn bộ kế hoạch của nàng, đó chính là thuộc hạ của nàng cùng sự kính yêu mà Phong Vân kỵ do chính tay nàng khai sáng dành cho nàng! Chính điều này đã khiến cho vô số anh linh táng thân trong núi Lạc Anh, khiến cho nàng phải hối hận suốt đời!

Binh sĩ trong Phong Vân kỵ đều được Tích Vân mang về từ các nơi gặp tai họa ở các quốc gia khác nhau, ôm về từ đầu đường lạnh lẽo hay ngôi miếu đổ nát, đoạt lại từ trong tay những kẻ hành hung… Bọn họ không có người thân, không có nhà, càng không có nước! Trong lòng bọn họ chỉ có một người, đó chính là Vương của bọn họ! Bọn họ không chiến đấu vì quốc gia, bọn họ không vì sinh linh thiên hạ mà chiến đấu, bọn họ chỉ vì một mình Phong Tích Vân mà chiến đấu!

Khi ánh lửa trên đỉnh Lạc Anh chiếu đến tận trời, Phong Vân kỵ đang đột phá vòng vây dưới chân núi không dám tin trừng mắt nhìn lại đỉnh núi, khi bọn họ phục hồi tinh thần lại, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Lâm Cơ, mà vẻ mặt của Lâm tướng quân xưa nay mẫn tiệp linh hoạt trong mắt bọn họ giờ phút này cũng đã tràn ngập khiếp sợ nhìn phía đỉnh núi, trường cung trong tay rơi xuống đất cũng không hề hay biết.

“Tướng quân…” Binh sĩ Phong Vân kỵ gọi tỉnh tướng quân của bọn họ.

Lâm Cơ hoàn hồn, ánh mắt nhìn trái phải, chạm đến những ánh mắt cực nóng và sáng ngời của tất cả binh sĩ xung quanh!

Tay hắn vung lên thật cao, thanh âm trầm thấp mà kiên quyết vang khắp tứ phương: “Các huynh đệ, chúng ta đi cứu Vương của chúng ta!”

“Được!” Mấy vạn thanh âm hào hùng hưởng ứng.

“Đi thôi!”

Vô số bóng dáng màu bạc dùng tốc độ người thường không thể theo kịp mà chạy lên cánh hoa của núi Lạc Anh!

Vương, xin tha thứ cho Lâm Cơ không thể phục tùng mệnh lệnh! Nhưng cho dù bị ngài trách phạt, cho dù dùng cả tính mạng mình, Lâm Cơ cũng muốn cứu ngài! Ở trong lòng Lâm Cơ, ở trong lòng tất cả binh sĩ Phong Vân kỵ chúng ta, ngài quan trọng hơn cái thiên hạ này!

“Giang sơn như họa, lang yên thất sắc.

Kim qua thiết mã, tranh chủ trầm phù.

Ỷ thiên vạn lý tu trường kiếm, trung tiêu vũ, thệ bổ thiên!

Thiên mã tây lai, đô vi phiên vân thủ.

Ác hổ phù hiệp ngọc long,

Vũ tiến xạ phá, thương mang sơn khuyết!

Đạo nam nhi chí tử tâm như thiết.

Huyết tẩy sơn hà, thảo yểm bạch hài,

Bất phạ trần yêm hôi, đan tâm ánh thanh minh!”

(Vũ: bài này tiểu Dạ đã dịch ở chương trước nên mình sẽ không giải thích lại nữa)

Tiếng ca hùng tráng vang lên trong núi Lạc Anh, hào khí lớn như vậy chấn động khoảng không, trong không trung tạo nên từng đợt tiếng vọng, thức tỉnh thiên địa vạn vật, khiến Cấm Vệ quân đang đứng đó cũng kinh ngạc.

“Đôi tay nữ tử của Phong Tích Vân, lại có thể viết ra bài ca hùng tráng như vậy! Đáng kính, nhưng cũng đáng tiếc!” Đông Thù Phóng nghe tiếng ca ngày càng gần, hai hàng lông mày nhướn lên, sự hào hùng toát ra trong lòng: “Ngươi không sợ ‘cỏ cây che lấp xương trắng’, vậy bản tướng phải ‘lòng son tựa ánh dương’!”

“Đại tướng quân, Phong Vân kỵ tấn công đến rồi!” Lặc Nguyên hốt hoảng chạy đến bẩm báo.

“Thật vất vả đột phá vòng vây, không mau chạy trốn bảo toàn tính mạng mà lại tấn công lên núi.” Đông Thù Phóng đứng trên đỉnh cánh hoa thứ hai, nhìn Phong Vân kỵ như một làn thủy triều màu bạc cấp tốc tiến lên đỉnh núi: “Chỉ vì cứu người trong lửa này sao? Thực sự là ngu ngốc!”

“Đại tướng quân, chúng ta…” Lúc này Lặc Nguyên đã sớm mất đi sĩ khí, luân phiên ngăn trở trong núi Lạc Anh đã khiến cho ý chí chiến đấu của hắn sớm biến mất, chỉ mong sớm rời khỏi đây: “Không bằng chúng ta tập trung ở hướng Tây Nam đánh xuống núi, khẳng định cũng có thể phá vòng vây thành công.”

“Lặc tướng quân, ngươi sợ sao?” Đông Thù Phóng liếc nhìn Lặc Nguyên, ánh mắt như lưỡi đao sắc bén nhìn khuôn mặt trắng bệch của hắn: “Phong Tích Vân liều chết cũng muốn lên núi cứu bộ hạ của nàng, lẽ nào bản tướng lại hèn yếu vô năng như vậy, sợ hãi ư? Ba vạn Phong Vân kỵ cũng dám toàn diện vây công, lẽ nào bảy vạn Cấm Vệ quân của chúng ta không có dũng khí tấn công chính diện sao?”

“Không… Không phải…” Lặc Nguyên lí nhí đáp.

“Truyền lệnh!” Đông Thù Phóng không nhìn hắn nữa, thanh hào hùng trên đỉnh vang lên, truyền khắp toàn bộ núi Lạc Anh: “Toàn quân nghênh chiến! Trên núi Lạc Anh, ta và Phong Vân kỵ, chỉ có một phía được tồn tại!”

“Dạ!”

Màu nâu như thủy triều lao xuống, nghênh thẳng hướng ngân triều đang xông lên, dưới ánh trăng mông lung, vô số những đóa hoa tường vi màu máu tràn ra từ trên bông hoa màu nâu đỏ, hóa thành những cơn mưa rực rỡ, lóe ra ánh sáng khiến người ta hoảng hồn trong ánh trăng!

Trên đỉnh, trên vách và giữa cánh hoa, vô số đao kiếm giao tranh, vô số trường kiếm tấn công, vô số khiên chắn ngăn lại…

Cấm Vệ quân lao xuống từ đỉnh cánh hoa, khi Đông Đại tướng quân ra mệnh lệnh là lúc bọn họ đã không còn đường lui, chỉ có thể toàn lực xông lên phía trước! Bọn họ muốn đột phá toàn bộ vòng vây thì phải tiêu diệt hết kẻ địch! Chỉ có giết hết kẻ địch trước mặt, chỉ có đạp lên biển máu cùng thân xác kẻ thù thì bọn họ mới có con đường sống!

Phong Vân kỵ chạy từ dưới chân núi lên, Vương của bọn họ còn đang trên núi, Vương của bọn họ còn đang trong đám lửa, bọn họ muốn cứu Vương của bọn họ! Đây là mục đích duy nhất của họ, đây là lý do chiến đấu duy nhất của họ, đây là động lực mà dù có ngã xuống cũng phải xung phong liều chết của họ! Ngọn lửa vẫn đang thiêu đốt, thời gian càng trôi qua thì chiến đao trong tay Phong Vân kỵ càng bổ mạnh mẽ về phía quân địch! Giết sạch toàn bộ địch nhân trước mặt, quét sạch mọi cản trở trên con đường phía trước, bọn họ muốn cứu Vương của bọn họ!

Bàn về sức chiến đấu, Phong Vân kỵ thắng Cấm Vệ quân, nhưng nhân số của Cấm Vệ quân lại hơn Phong Vân kỵ, đây là một trận chiến mà binh lực cách nhau quá xa! Chỉ là… Một bên muốn cầu sinh, một bên muốn cứu người, ý chỉ của hai bên đều đã bị đẩy đến tuyệt cảnh, cả hai bên đều liều lĩnh xông lên phía trước chém giết, bất kể ai đều dùng hết sức lực để chém đao xuống… Chân tay đứt đoạn vương đầy vách cánh hoa, đầu người lăn từ trên đỉnh xuống, thi thể chất đầy con đường, đây là một trận chiến vô cùng thê thảm mà bi tráng! Máu chảy thành sông, thành biển, vô số sinh mệnh trong tiếng gào khóc lạnh lẽo, bất kể là Cấm Vệ quân hay Phong Vân kỵ… Cơn sóng màu bạc cùng màu nâu giao nhau, hòa tan rồi hóa thành dòng nước xiết đỏ ngầu, vương đầy trên toàn bộ núi Lạc Anh…

“Đại… Đại tướng quân… việc này… việc này…” Lặc Nguyên trên đỉnh cánh hóa run rẩy nhìn trận chiến phía dưới, một kẻ chuyên bảo vệ đế đô như hắn lần đầu tiên thấy cảnh tượng này! Chỉ vừa chớp mắt một cái mà đã rất nhiều người ngã xuống, máu phun ra giống như sắp bay đến mặt hắn, làm hắn không tự chủ được mà nhắm mắt lại.

Đông Thù Phóng liếc nhìn Lặc Nguyên, ánh mắt mang theo xem thường cùng bi ai nặng nề.

“Lặc tướng quân, từ xưa đến nay trong mọi chiến trường, chiến thắng đều do máu tươi cùng sinh mệnh xây dựng thành!” Sau đó hắn rút trường đao, cổ tay vung lên: “Các huynh đệ, hãy theo bản tướng!”

Áo choàng đỏ thắm tung bay phía sau, trường đao hình trăng khuyết lấp loáng phía trước, người dẫn đầu của Cấm Vệ quân tự mình xung phong liều chết ra trận, tức khắc, một vạn thân tín sau lưng hắn gào thét xông lên, nhằm phía Phong Vân kỵ mà đánh tới…

Khi mà vô số Cấm Vệ quân lao xuống núi, trong biển lửa trên đỉnh núi Lạc Anh bỗng vang lên tiếng huýt dài, tiếng huýt gió trong trẻo, xuyên thấu tiếng chém giết như nước thủy triều trong núi, bay thẳng lên chín tầng mây!

Chính là Vương! Chính là Vương! Vương vẫn còn sống!”

Một tiếng huýt dài khiến Phong Vân kỵ đang khổ đấu mừng rỡ, lau đi vệt máu trên mặt, cầm chặt đại đao trong tay, “Các huynh đệ, chúng ta đi cứu Vương!”

Khi một tiếng huýt dài kết thúc, trong ngọn lửa trên núi bỗng bay ra một bóng dáng màu đỏ, giửa ánh lửa ngập trời, giống như phượng hoàng hóa ra từ lửa, toàn thân tràn đầy ánh sáng lóa mắt, lao qua biển lửa, bay lên trời cao, xẹt qua mặt hồ… Lúc Cấm Vệ quân đang trừng mắt há mồm mà nhìn bên hồ, một bóng dáng màu bạc ánh đỏ trong ngọn lửa rực rỡ vút lên trời… giống như một con rồng trắng càn rỡ gào thét trong không trung, cái đuôi quét qua, vô số kẻ bị văng lên không trung, sau đó không còn thở mà rơi xuống…

“Lộc cộc, lộc cộc…”

Tiếng vó ngựa dày đặc mà có nhịp điệu giống như vang đến từ trên trời, đạp qua tiếng hét hò rung trời, từng đợt từng đợt giống như tiếng sấm, thức tỉnh hai bên quân đang chiến đấu, tuy đại đao vẫn không ngừng vung lên, bước chân cũng không ngừng tiến đến nhưng trong đầu lại đồng thời suy nghĩ, chẳng lẽ là Mặc Vũ kỵ tới?

Ý nghĩ như vậy khiến cho khí thế của Phong Vân kỵ mạnh hơn, còn Cấm Vệ quân thì trở nên khiếp sợ!

Tiếng vó ngựa tiến gần, đó là âm thanh truyền đến từ bình nguyên hướng Tây Nam, trong sắc trời mông lung, kèm theo tiếng bước chân “rầm rập, rầm rập”, kỵ binh giáp bạc từ xa chạy đến, trong đêm tối áo giáp phản xạ ra ánh sáng chói mắt, tựa như một đám mây bạc lay động trong trời đêm… Đó là…đó là Phong Vân kì – biểu thị của Phong Vân kỵ! Như vậy… Như vậy đây là… đây là… Chẳng lẽ lại là Phong Vân kỵ? Thế nhưng…vì sao vẫn còn một đội Phong Vân kỵ khác. Đáng tiếc, bây giờ không phải là thời gian để suy xét vấn đề này!

Ở trên đỉnh của cánh hoa thứ nhất, hai quân đang đánh nhau không tự chủ được đều nhìn về phía kỵ binh đang chạy đến, cự ly ngày càng gần, ngay lúc có thể nhìn rõ người trước mặt, binh lính Phong Vân kỵ không nhịn được bật thốt lên: Là Tề tướng quân! Là Tề Thư tướng quân! Tề Thư tướng quân đến cứu viện cho chúng ta rồi!”

Tiếng hò hét trong nháy mắt truyền khắp núi Lạc Anh: “Tề Thư tướng quân đến cứu viện” giống như một lực lượng mạnh mẽ tràn vào cơ thể của Phong Vân kỵ, không chỉ khiến cho tinh thần của bọn họ thêm phấn chấn mà khí thế cũng càng hùng mạnh không thể chống đỡ! Đồng thời trong lòng Cấm Vệ quân đang khổ đấu cũng phát lạnh, thân thể run lên, chỉ chậm tay một chút thì đầu đã bị binh sĩ Phong quốc chém đứt!

Phía trước chính là đại tướng Tề Thư của Phong quốc, song song đứng cạnh hắn còn có bốn thiếu niên cưỡi ngựa tuổi tác và diện mạo tương đương nhau, đều mặc y phục ngân sắc. Lúc đến gần chân núi, bốn người kia lập tức bay về phía núi Lạc Anh, chỉ nhảy vài cái mà cả người đã trên đỉnh cánh hoa, chỉ nhìn vào chiêu thức ấy cũng có thể thấy võ công của bọn họ hơn hẳn đám nhất lưu cao thủ trên giang hồ, mà lúc này bọn họ không hề ngừng nghỉ mà bay về phía đỉnh núi Lạc Anh, trên đường đi những Cấm Vệ quân ra sức cản trở đều trở thành vong hồn dưới kiếm của họ!

Năm vạn quân Phong Vân kỵ mới đến theo sự chỉ huy của Tề Thư lao thẳng đến núi Lạc Anh, hai quân vốn giằng co không phân thắng bại bỗng xảy ra biến hóa lớn, Cấm Vệ quân rơi vào hiểm cảnh đau khổ giãy dụa, mà ý chí chiến đấu của Phong Vân kỵ thì càng sục sôi, thế tiến công càng mãnh liệt hơn! Số binh sĩ ngã xuống phần lớn là người của Cấm Vệ quân!

Trận chiến trong núi vẫn kéo dài, binh sĩ giáp bạc cùng giáp nâu đều không có ý định dừng tay, tựa hồ ngay từ đầu bọn họ đã biết một điều ở trận chiến này, đó chính là …người có thể đứng đến cuối cùng chính là kẻ giành thắng lợi, mặc cho bao nhiêu đồng đội ngã xuống, bất kể chém giết ít hay nhiều kẻ địch, người còn sống chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, hoặc là lao ra ngoài vòng vây, hoặc là giết hết kẻ thù…

Không biết qua bao nhiêu lâu, ánh trăng đã mờ dần, trời đất đều chìm trong bóng tối, mà lúc này, từ hướng Tây Bắc cùng Đông Bắc đều truyền đến tiếng vó ngựa ngày càng gần, đó là… tất cả đều là những binh sĩ ngân giáp! Người dẫn đầu chính là Từ Uyên cùng Trình Tri!

“Đại tướng quân… Phong quân… Phong quân… có rất nhiều chi viện… Chúng ta… Chúng ta bị bao vây rồi!” Lặc Nguyên nhìn Đông Thù Phóng cả người đang đẫm máu, rồi lại nhìn số thi thể khắp núi, nhìn số Cấm Vệ quân còn thưa thớt, càng nhìn càng thấy nhiều Phong Vân kỵ, thanh âm khàn khàn mà ngắt quãng, chứng tỏ chủ nhân của nó đã sợ hãi đến cực điểm: “Đại… Đại tướng quân, chúng ta… Chúng ta trốn thôi!”

“Lặc tướng quân, ngươi sợ sao?” Đông Thù Phóng bình tĩnh nhìn Lặc Nguyên.

“Đúng vậy… Đúng vậy…” Lặc Nguyên nuốt nước miếng, lúc này cũng bất chấp mất mặt mà trả lời: “Ta… chúng ta căn bản không thể thảo phạt Phong vương, chúng ta căn bản không phải là đối thủ của Phong Vân kỵ! Đây là một quyết định sai lầm của Hoàng đế bệ hạ… Chúng ta…”

Đông Thù Phóng bình tĩnh nghe, trong tay nắm chặt trường đao hướng xuống mặt đất, ôn hòa mở miệng: “Ngươi đã sợ hãi như vậy thì bản tướng sẽ giúp ngươi một tay!”

Tiếng nói vừa dứt, ngay khi Lặc Nguyên còn chưa hiểu câu nói đó có ý gì, ánh đao thoáng hiện, hắn chỉ thấy gáy đau nhói một cái, sau đó thần trí mơ hồ nhìn thân thể của mình ngã xuống…

“Hoàng đế bệ hạ không cần loại thần tử như ngươi!” Đông Thù Phóng nhẹ nhàng nói ra những lời này.

Ông nắm chặt trường đao trong tay, mắt sáng như đuốc quét về Phong Vân kỵ ở phía trước, sải bước tiến lên, một binh sĩ Phong Vân kỵ vung kiếm chạy đến, cổ tay ông giơ lên, tức khắc, đầu cùng thân thể của tên binh sĩ kia mỗi thứ một nơi! Ông không thèm liếc mắt một cái, bất chấp là ai phía trước đều giết hết, lúc trường đao vung lên tất sẽ có một trận mưa máu phun ra, sau đó một thân thể ngã xuống!

Không biết đi bao xa, cũng không biết đã giết bao nhiêu người, chỉ biết là không ngừng bước đi, không ngừng quơ đao, sau đó tiếng động ở xung quanh dần nhỏ đi… Toàn bộ Phong Vân kỵ chết sạch rồi sao? Hay là phe mình đều bị Phong Vân kỵ giết sạch rồi? Điều này cũng không quan trọng nữa, ông chỉ tiến lên phía trước, giết hết những kẻ ngăn cản hắn, sau đó chặt đầu của Phong Tích Vân mang về đế đô.

Phía trước có gì đó lấp loáng, ánh sáng chói mắt trên không trung bay qua như chớp, gió bị cắt qua như phát ra tiếng gào thét lạnh lẽo, một khắc kia, trong thoáng chốc ông đã hiểu ra, một khắc kia, ông bỗng nhiên nở nụ cười… Thân là võ tướng, phải làm như thế! Cổ tay vung lên, trường đao hóa thành hình vòm bay đi… Sau đó, ý thức của ông bỗng nhiên thanh tỉnh, ông nhìn thấy trường đao cùng ngân tiễn bay qua nhau giữa không trung, tốc độ như ánh chớp….

“Phập!” Rõ ràng tai nghe được thanh âm nhưng thân thể ông lại mất đi cảm giác, mi tâm có cái gì đó chảy xuống lẫn cả vào trong mắt, ông giơ tay lên lau, lại chạm phải mũi tên đã cắm sâu vào!

Sau đó thân thể ông ngửa ra, mọi sức lực đều mất dần, mắt thấy bầu trời vô tận, rộng lớn như vậy, đen tối như vậy! Cảm giác dần mơ hồ, dường như phía trước cũng có ai đó ngã xuống, nhưng điều này đã không có quan hệ gì với ông nữa. Ông đưa tay lục lọi trong ngực, lấy ra một bức thư chiêu hàng, đó là thứ mà bệ hạ phân phó ông giao cho Phong vương, nhưng mà ông lại chưa hề có cơ hội nhìn thấy Phong vương, mang ân điển của bệ hạ ban tặng cho nàng, cho nàng biết bệ hạ là một đế vương nhân từ!

Ngón tay buông ra, một trận gió thổi tới, thổi bay cả thư chiêu hàng trên mặt đất khiến nó bị mở ra, trên tờ giấy trắng vuông lại chỉ có chữ “miễn xá” thật lớn!

Miễn xá? Khóe miệng ông vô lực nhếch lên, giờ khắc này, ông bỗng nhiên hiểu rõ, chỉ là… ông đã phụ sự khổ tâm của bệ hạ mất rồi!

Miễn xá! Bệ hạ, bất kể là thần đánh bại Phong Tích Vân hay có thể chiêu hàng Phong Tích Vân, ngài đều miễn xá cho thần vô tội!

Bệ hạ, đây là ý chỉ của ngài sao? Thế nhưng thần không cần! Ngài mới là quân vương duy nhất của thần!

“Nói nam nhi dù chết nhưng lòng như sắt. Máu nhuộm núi non, cỏ cây che lấp xương trắng, không sợ tan thành tro bụi, lòng son tựa ánh dương!”

Nỉ non khẽ đọc, thanh âm trầm thấp, cả núi Lạc Anh cũng yên lặng theo.

“Bệ hạ… Đào Dã…”

Đông Thù Phóng là một vị đại tướng quân cuối cùng của Đông Triều đế quốc, ông đã nhắm mắt buông xuôi vào giờ Dần ngày 26 tháng 10, câu nói cuối cùng là: “Bệ hạ, Đào Dã.”

Mà khi đó, Kỳ đế vẫn ngồi thức trắng đêm trong Định Thao cung, còn Đông Đào Dã thì đang chiến đấu với Hoàng Triều!

Đối với vị tướng quân cuối cùng này, hậu thế đã đưa ra lời nhận xét như sau: “Ánh mắt thiển cận, không biết thức thời, chẳng biết tiến lui, không để ý đến đại cục”, nhưng khi sử gia lưu lại cho ông một chữ “Trung”, không người nào mở miệng phản bác!

Chiến đấu gần đến lúc kết thúc, số lượng Cấm Vệ quân còn trong núi Lạc Anh đã rất ít ỏi, thế nhưng Tề Thư, Từ Uyên, Trình Tri thật vất vả gặp nhau lại không có chút vui vẻ nào, ánh mắt nhìn nhau đều mang theo vẻ lo lắng bất an, những vị đại tướng đối mặt kẻ địch bao nhiêu lần cũng trấn định ung dung mà lúc này làm thế nào cũng không che lấp được sự sợ hãi trong lòng!

Lửa trên đỉnh núi Lạc Anh cũng nhỏ đi, dần dần tắt… Thế nhưng Vương đâu? Cửu Dung đâu? Lâm Cơ đâu? Vì sao không thấy một ai? Dời mắt nhìn chung quanh, trên mặt đất khắp nơi đều là thi thể, trong này còn có rất nhiều binh sĩ của Phong Vân kỵ!

“Dù có phải san bằng ngọn núi này, cũng phải tìm ra bọn họ!” Thanh âm của Trình Tri vừa thô vừa khàn, ánh mắt lảng tránh hai người còn lại rồi nhìn về phía trước, chỉ là núi thây biển máu lại khiến cho hắn không dám nhìn thẳng mà phải nhắm chặt mắt!

Bỗng nhiên ánh mắt Từ Uyên lóe lên, sau đó hắn bước nhanh tới, nhưng chỉ đi đến phân nửa đoạn đường thì hắn dừng lại, giống như phía trước có thứ gì đó làm hắn sợ hãi, khiến hắn không dám bước thêm dù chỉ nửa bước!

Tề Thư, Trình Tri ở phía sau lung hắn, bước chân vốn muốn tiến lên lại rút về, bỗng nhiên không dám đến gần hắn, sau một lúc lâu, hai người cố nhấc bước chân nặng tựa ngàn cân tiến lên phía trước, dường như đi chậm một chút thì thứ đáng sợ phía trước sẽ biến mất! Thế nhưng giờ khắc con đường lại giống như là rất gần, mặc cho bọn họ cố kéo dài thời gian nhưng rốt cục vẫn phải đối mặt!

“Lâm… Lâm Cơ…” Thanh âm đứt đoạn của Trình Tri vang lên, hơi thở cũng bỗng nhiên nặng nề, vai không chịu khống chế mà kịch liệt run rẩy, sau đó hắn gập người, quỳ rạp trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu, ôm chặt lấy đầu…

“A!!!…”

Âm thanh thê lương, bi tráng vang khắp đỉnh núi Lạc Anh, tạo nên từng đợt tiếng vang chói tai…

Tề Thư và Từ Uyên không lên tiếng, chỉ là thân thể không thể khống chế được nữa, ngã quỵ trên mặt đất.

“Đây không phải là Lâm Cơ, sao Lâm Cơ có thể chết dễ dàng như vậy? Thư, đây không phải là Lâm Cơ đúng không?” Từ Uyên trước nay luôn lý trí tỉnh táo nhưng lúc này chỉ có thể lẩm bẩm nhìn đồng đội để kiểm chứng, hi vọng có thể nghe được đáp án mà hắn mong muốn.

Thế nhưng không có ai trả lời hắn, Tề Thư chỉ máy móc di chuyển hai đầu gối, khi đến cạnh thân thể kia, nam tử xưa nay luôn ổn trọng bình tĩnh cũng không chịu được mà ngã nhào xuống đất, mười ngón tay nắm thật chặt, mặc cho đất đá sắc bén khiến tay bị cắt nát!

Người này sao có thể không phải là Lâm Cơ đây?! Mặc dù… Mặc dù toàn thân đều là máu, mặc dù… đầu bị chém thành hai nửa… mặc dù là cả người toàn là vết thương máu thịt lẫn lộn… Nhưng sao bọn họ có thể không nhận ra người này! Bọn họ đều là những huynh đệ đã gắn bó hơn mười năm! Lâm Cơ…

Thần tiễn của Phong Vân kỵ, lúc này lẳng lặng nằm trên mặt đất, nằm trong máu tươi của chính mình, tay vẫn nắm chặt trường cung như cũ, thế nhưng hắn sẽ không bao giờ… giương cung bắn tên được nữa! Một thanh trường đao chém vào đầu hắn! Mà cách đó không xa, Đông Thù Phóng đại tướng quân nằm trên mặt đất, một chiếc ngân tiễn xuyên thủng mi tâm của gã!

“Lộc cộc, lộc cộc…” tiếng vó ngựa lần thứ hai truyền đến, chỉ sau khoảng nửa khắc, đại quân màu đen như chiếc lông chim bay vút đến, trong thế gian có được tốc độ này chỉ có thể là Mặc Vũ kỵ! Chỉ là trong Phong Vân kỵ lại không có ai vui mừng.

Cuộc chiến đã kết thúc, đồng đội khắp núi, thi thể mọi nơi… Trong lòng chỉ còn sự thất lạc cùng tràn ngập bi thống… Núi Lạc Anh bỗng nhiên trở nên vô cùng an tĩnh, không có âm thanh đao kiếm, không có tiếng kêu, cũng có giọng nói của ai… Hơn mấy vạn người mà bao trùm chỉ là sự yên lặng đáng sợ!

Binh sĩ của Mặc Vũ kỵ há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt, bọn họ cũng là những binh sĩ trải qua bao cuộc chiến, nhưng cảnh bi thương trước mắt lại khiến đầu óc của họ trống rộng! Cảnh tượng như vậy, là trận đấu kịch liệt đến cớ nào đây!

“Vương… Chúng ta đã đến muộn!”

Đoan Mộc Văn Thanh và Hạ Khí Thù nhìn Vương của bọn họ, sau đó dời mắt đến Phong Vân kỵ đang đứng sừng sừng trên núi Lạc Anh, một khắc kia, chẳng biết tại sao trong lòng họ có một loại hàn khí, khiến toàn thân họ run lên!

“Kết thúc…” Thanh âm của Lan Tức vô ý thức bật ra.

Kết thúc… Kết thúc là cái gì? Cuộc chiến kết thúc, hay là kết thúc thứ gì khác?

Tiếng vó ngựa thưa thớt truyền đến, mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy phía xa xa có một con ngựa chạy đến, trên lưng nó là một nam tử thanh y đang ngồi nghiêng lệch.

“Tức vương, Tịch nhi đâu?” Cửu Vi vụng về nhảy xuống ngựa, thở hổn hển hỏi Lan Tức, hắn không biết võ công, cưỡi ngựa cũng không thạo nên bây giờ mới tới nơi.

Lan Tức nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt biến đổi, con ngươi như u hải chợt dâng lên sóng lớn, thân thể bay vút lên phía đỉnh núi, thoáng như một tia chớp màu đen lóe lên rồi biến mất!

Đoan Mộc Văn Thanh và Hạ Khí Thù vội vàng đuổi theo, Cửu Vi cũng chạy lên núi, chỉ tiếc là không biết khinh công nên khoảng cách với đám đi trước rất xa.

Nhưng khi bọn họ chạy đến cánh hoa thứ nhất, bóng dáng trước mắt lại nhất thời khiến bọn họ dừng lại.

Tề Thư, Từ Uyên, Trình Tri ba người quỳ rạp trên mặt đất, trước mặt bọn họ là một người không còn thở nữa đang nằm!

Lẽ nào… Khoảnh khắc kia, một thứ lạnh lẽo đánh úp về phía Lan Tức, khiến thân hắn run lên một cái, đứng không vững.

“Lạo xạo, lạo xạo…” Trong núi vô cùng yên tĩnh bống truyền đến tiếng bước chân, mỗi bước chân đều dẫm lên một khối đá, rất có tiết tấu từ trên xuống dưới, từ xa đến gần…

Ánh mặt trời mọc lên từ phía Đông, cảnh tượng trong núi Lạc Anh dần dần rõ ràng, bóng dáng chậm rãi đi từ đỉnh của cánh hoa thứ hai dần đến gần, từng chút một thấy rõ, trong khoảnh khắc kia, mọi người bị chấn động đến mực không thở nổi!

Người kia… là một huyết nhân! Từ đầu đến chân, từ mỗi một sợi tóc cho đến từng tấc da thịt đều là màu đỏ tươi của máu, đôi mắt kia cũng bị máu nhuộm lên, phát ra quang mang như băng diễm, đỏ sẫm mà lạnh lẽo, cứ nhìn về phía trước, tựa hồ ở đó là một nơi hư vô! Bên phải tay cầm một thanh trường kiếm, kiếm cũng đã hóa thành huyết kiếm, máu tươi còn đang từng giọt từng giọt nhỏ xuống, tay trái cầm trường lăng*, trên đó cũng toàn là máu, kéo thật dài ở phía sau người… tiếp đó là bốn gã võ sĩ ngân y bước theo.

*Huyết nhân: người máu

*Trường lăng: dải lụa dài

Trong ánh nắng sớm nhàn nhạt, bởi vì một khoảnh khắc này, người nữ tử như đi ra từ trong hồ máu đã được xưng là “Huyết Phượng Hoàng”!

“Vương!”

Ba người Tề Thư, Từ Uyên, Trình Tri không rõ buồn vui hô một tiếng, đứng dậy tiến ra đón, một khắc kia, nước mắt không khống chế được mà tuôn ra. Bọn họ muốn nói điều gì đó, nhưng lời nói lại bị tắc nghẹn ở cổ họng, chỉ có thể chảy nước mắt nhìn Vương của bọn họ, nhìn Vương của bọn họ đã trở về bình an!

Rốt cục ánh mắt của Tích Vân dừng trên người bọn họ, sau đó thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng không hề có cảm xúc vang lên: “Các ngươi đều tới rồi.”

“Vương, thật may là ngài không có chuyện gì!” Trình Tri lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nói.

“Ừ, ta không sao.” Tích Vân gật đầu, tựa hồ hơi cười nhưng khuôn mặt toàn máu khiến cho mọi người không nhìn rõ được vẻ mặt của nàng: “Chỉ là ta có chút mệt mỏi, rất muốn ngủ một giấc.”

“Vương…” Tề Thư và Từ Uyên tiến lên, nhưng vừa định mở miệng lại không có cách nào lên tiếng.

Tích Vân chuyển ánh mắt nhìn về phía bọn họ, sau đó lại nhìn thấy Lâm Cơ đang nằm trên đất, thản nhiên gật đầu: “Lâm Cơ cũng mệt mỏi rồi, cứ như vậy mà ngủ.”

Ánh mắt lại chuyển, nhìn vào Cửu Vi, nhẹ nhàng mở miệng: “Cửu Vi, Cửu Dung đang ngủ trong sơn động, huynh mang hắn về được không?”

“Tịch nhi…”

Tích Vân không đợi hắn nói xong, nhìn về phía Trình Tri, “Trình Tri, ta sợ người khác quấy rối Cửu Dung nên dùng một tảng đá chặn cửa sơn động, ngươi giúp Cửu Vi mở nó ra, được không?”

“Vương…” Trình Tri khiếp sợ nhìn nàng.

“Kì thực Cửu Dung rất thích sạch sẽ, không thích bị người khác động vào một cách tùy tiện.” Tích Vân giống như đang tự lẩm bẩm: “Nhưng mà Cửu Vi mang hắn xuống, Trình Tri xử lý tảng đá, vậy nhất định hắn sẽ đồng ý.”

Dứt lời nàng tự mình xuống núi, từ đầu đến cuối nàng không hề nhìn Lan Tức, cũng không từng liếc mắt một cái đến Mặc Vũ kỵ đang đứng sừng sững phía trước.

Một trận chiến này trên núi Lạc Anh, người thắng cuối cùng chính là Phong vương, thế nhưng, cái giá để đổi lấy việc này cũng cực kì lớn, một trận này nàng không chỉ mất hai ái tướng, mà ba vạn Phong Vân kỵ có tận một vạn hai nghìn người chôn thân trên núi! Đây cũng là một trận chiến gian khổ nhất của Phong Vân kỵ từ hồi được lập ra đến nay, cũng là một trận chiến phải gánh chịu thương vong lớn nhất từ lúc có thể chiến đấu đến bây giờ! Mà Cấm Vệ quân thì TOÀN QUÂN BỊ DIỆT!

Một trận chiến này trong mắt các Sử gia về sau là điều chứng mình tài dùng binh kiệt xuất của Phong vương! Dùng ba vạn binh sĩ dụ bảy vạn kẻ địch vào núi, nhiều lần dùng kế làm hạ nhuệ khí, giảm binh lực của địch, lại ẩn giấu năm vạn quân tinh nhuệ! Có thể nói chiến lược tương đối hoàn mỹ, cách sử dụng chiến thuật cũng tinh diệu bất phàm, thực không hổ với danh xưng “Hoàng* vương”!

*Ở đây từ “hoàng” có nghĩa là phượng hoàng.

Sử gia chỉ tính toán đến kết quả cuối cùng, ở trong mắt bọn họ, hơn một vạn binh sĩ Phong Vân kỵ tử trận bất quá chỉ là cái giá phải trả cho sự thắng lợi. Bọn họ lại không biết, hơn một vạn sinh mạng này lại là sự đả kích nặng nề với Phong Tích Vân! Bọn họ không biết, hơn một vạn sinh mạng này rạch lên người Tích Vân một vạn vết tương, khiến cho máu chảy đầm đìa, vết thương nhập cốt!

Giờ Thân, ngày 26 tháng 10.

“Lục Vận, Vương có khỏe không?”

Trong vương trướng của Phong vương, một trong số các nữ quan là Ngũ Mị hỏi nữ quan Lục Vận.

Lục Vận nhíu mày nói: “Vương vừa trở về thì lập tức tắm rửa, nhưng ngài ấy ngâm mình trong thùng gỗ cũng đã gần hai canh giờ, mặc dù ta có lặng lẽ thay nước nóng để ngài ấy không bị cảm lạnh, thế nhưng ngâm mình trong nước lâu như vậy cũng không tốt cho thân thể!”

“Cái gì?” Ngũ Mị kêu lên sợ hãi, nhưng rồi vội vàng che miệng mình lại, “Vẫn còn ngâm mình trong nước, sao có thể, ta còn tưởng rằng Vương đã ngủ rồi cơ!”

“Hình như Vương đang ngủ trong thùng gỗ.” Lục Vận đáp. Bởi vì chính nàng cũng không thể khẳng định Vương có thực sự đang ngủ hay không, tuy rằng mỗi lần nàng vào thay nước thì Vương đều nhắm mắt, thế nhưng… Vương…

Bỗng nhiên tiếng nước róc rách vang lên, hai người run một cái.

“Vương tỉnh?!” Lục Vận, Ngũ Mị vội vàng đi vào.

“Vương, ngài tỉnh rồi!”

“Ừ.” Tích Vân hờ hững gật đầu.

Lục Vận và Ngũ Mị nhanh chóng giúp nàng lau thân thể, mặc xong quần áo, chỉ là đang mặc dở y phục thì ánh mắt Tích Vân nhìn lại cái áo, đây là một bộ y phục thêu tơ chìm, tính chất mềm nhẹ, màu trắng như tuyết, trắng đến mức gai mắt!

“Y phục?” Tích Vân đột nhiên hỏi.

“Dạ?” Ngũ Mị ngẩn ra, bộ y phục này có gì không đúng sao?

“Y phục của ta đâu?” Tích Vân hỏi lần nữa, ánh mắt vô cùng sắc bén.

“Vương hỏi xiêm y lúc đầu sao?” Vẫn là Lục Vận phản ứng kịp, “Vừa giao cho Thiều Nhan mang đi giặt…”

Còn chưa nói xong, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo như kiếm quét đến, khiến cho toàn bộ lời nói của nàng nghẹn trong cổ họng.

“Ai bảo ngươi giặt?!” Lời nói lạnh như băng vang lên, khiến hai người sợ hãi không kịp trả lời thì bóng dáng người phía trước đã lóe lên rồi biến mất.

“A? Vương… Vương, ngài còn chưa mặc xong y phục!” Lục Vận cuống quít chạy ra ngoài, trong tay đang cầm Vương phục màu trắng, nhưng chạy ra cửa thì đâu còn thấy bóng dáng Tích Vân.

Ngày hôm đó, rất nhiều Phong Vân kỵ và Mặc Vũ kỵ sĩ, chính mắt nhìn thấy Phong vương chỉ mặc một chiếc áo mỏng từ trong doanh trướng bay vút ra, nhanh như vậy, cấp thiết như vậy khiến người khác sợ hãi, ai cũng cho là có chuyện gì lớn xảy ra, vì vậy Phong Vân kỵ vội vàng bẩm báo Tề, Từ, Trình ba vị tướng quân, Mặc Vũ kỵ thì nhanh chóng bẩm báo với Tức vương.

Bờ sông, Thiều Nhan nhìn bộ y phục dính máu, rồi lại nhìn nước sông lạnh như băng, không khỏi nhăn lại cặp mày đẹp, thở dài một hơi.

Theo nàng thì y phục này không cần thiết phải giặt sạch, dính nhiều máu như vậy sao có thể giặt sạch sẽ, Vương cũng không thiếu y phục để mặc, không bằng bỏ đi để nàng đỡ phải mệt! Nhưng hết lần này đến lần khác Lục Vận đại nhân lại không đồng ý, nói Vương nhất định sẽ giữ lại bộ xiêm y này. Nhưng nàng không tin, nhất định Lục Vận đại nhân cố ý trừng phạt nàng vì tội nhìn lén Tức vương!

Đành chấp nhận ôm bộ y phục định ngâm vào nước sông, nhưng còn chưa chạm đến nước đã thấy lạnh cả người, khiến nàng rụt tay lại.

“Dừng tay!”

Bỗng một tiếng kêu chói tai truyền đến, khiến nàng run lên một cái, bộ y phục cứ thế rơi xuống sông, nàng còn không kịp kinh hô thì thấy bên tai có cuồng phong tạt qua, làm cho da thịt đau nhức, thấy hoa mắt, sau đó có cái gì “Ào!” rơi vào trong nước, khiến một đám nước văng lên che đi tầm nhìn của nàng.

“Người nào giả thần giả quỷ đây!” Thiều Nhan lấy tay áo lau bọt nước trên mặt, thì thào mắng, nhưng vừa nhìn rõ phía trước, nhất thời nàng líu lưỡi, “Vương… Vương…”

Tích Vân đứng ở giữa sông, hơi thở dồn dập, giống như nàng chạy cả ngàn dặm trong chốc lát, tóc dài, xiêm y đều bị bọt nước nhiễm ướt, nước sông lạnh như băng ngập đến đầu gối, nhưng nàng giống như không cảm thấy, chỉ lạnh lùng thậm chí là phẫn hận trừng mắt nhìn Thiều Nhan, mà bộ y phục dính máu đang hoàn hảo được nàng ôm trong lòng!

“Vương… Vương… Nô tì… Nô tì…” Thiều Nhan quỳ rạp xuống đất, toàn thân run rẩy. Ánh mắt Vương lãnh khốc như vậy, tựa hồ nàng đã phạm vào tội ác tày trời, thế nhưng rốt cục nàng vẫn không biết mình xúc phạm Vương chỗ nào?

“Đứng lên.”

Thanh âm lạnh nhạt truyền đến, Thiều Nhân ngẩng đầu, đã thấy Vương cất bước đến bờ sông, một đôi chân trần bước trên mặt đất, lựu lại vết máu ẩm ướt!

“Vương, chân của ngài của bị thương!” Thiều Nhan la hoảng lên.

Thế nhưng Tích Vân không chú ý đến lời nàng ta, phía trước đã có tướng sĩ Phong Vân kỵ, Mặc Vũ kỵ chạy đến, khi thấy nàng bình yên đứng ở bờ sông thì đều dừng bước, phía trước nhất là một bóng dáng màu đen đang đứng sừng sững.

Tích Vân dời bước, từng bước từng bước đi tới gần, hai người rốt cục mặt đối mặt.

Nhìn khuôn mặt trước mắt tuấn mỹ như cũ, ung dung như cũ, bình tĩnh như cũ, khuôn mặt của Tích Vân bỗng ửng hồng, đôi mắt bình tĩnh nhìn lại, lấp lánh như từng giọt nước nhỏ xuống, sáng rực giống như có thể phát ra lửa, nhưng ánh mắt phát ra lại băng lãnh, sắc bén như vậy! Môi không ngừng run rẩy, trong con ngươi có các loại quang mang biến ảo… đó là nộ! Đó là oán! Đó là hối! Đó là khổ! Đó là đau đớn! Đó là ai! Đó là hận… trong nháy mắt, thậm chí Lan Tức cảm thấy sát khí bén nhọn, chỗ cổ giống như có thanh kiếm kề vào đó…

Nhưng lại trong một khoảnh khắc, tất cả đều biến mất, chỉ thấy hai tay Tích Vân đang ôm lấy bộ quần áo trong lòng, toàn thân run rẩy kịch liệt, răng cắn chặt vào môi khiến nó bật máu, tay trái giữ chặt lấy tay phải!

Một khắc kia, hai tay của nàng giống như bị hai linh hồn khống chế, một bên muốn toàn lực đánh ra một chưởng, một bên lại cố ý ngăn cản, Vì vậy tay phải run lên, còn tay trái thì giữ chặt tay phải, móng tay đâm sâu vào da thịt, từng giọt máu chảy ra…

Tích Vân… Lan Tức vươn tay, muốn ôm ở người trước mắt vào lòng.

Áo đơn chân trần, những giọt nước không ngừng chảy xuống từ trên người nàng, trong gió rét, nàng đứng sừng sững, ôm lấy bộ y phục dính máu vào lòng… Lúc này người trước mắt đơn bạc như vậy, yếu đuối như vậy, đơn độc như vậy, đau thương như vậy, thê mỹ tuyệt diễm như thế! Tích Vân… Trong trái tim có điều gì đó rung động, nhưng đôi tay đang đưa ra giữa không trung bỗng dừng lại.

Người trước mắt bỗng nhiên đứng thẳng, cả người bình thường trở lại, tất cả tâm tình đều biến mất toàn bộ, tay phải rũ xuống, tay trái cầm bộ y phục dính máu, cặp mắt không chút gợn sóng nhìn thẳng.

Trong nháy mắt, Lan Tức cảm thấy có thứ gì trong lòng bay vụt đi, nhanh chóng và đột nhiên như vậy, rồi lập tức như bị có thứ gì đó khoét sâu vào làm hắn đau đớn đến toàn thân run rẩy!

Một khắc này, giữa hai người chỉ cách nhau có một bước, nhưng Lan Tức lại cảm thấy hai người ở rất xa. Không phải chỉ là khoảng cách chân trời góc bể hay xa như thương hải tang điền… Mà lúc này giống như người kia trở nên hoàn toàn xa lạ, không còn là Tích Vân mà hắn quen biết mười mấy năm nữa! Khuôn mặt trước mắt hoàn toàn bình tĩnh, bĩnh tĩnh một cách tuyệt đối! Một đôi mắt kia, bên trong hoàn toàn trống rỗng! Căm hận, đau thương, tuyệt vọng….đã biến mất toàn bộ! Giống như một pho tượng đã đóng băng vạn năm trên đỉnh núi tuyết, giấu đi tất cả suy nghĩ, tất cả tình cảm, nếu có thể thì có lẽ ngay cả sinh mệnh cũng sẽ đông cứng lại!

Đối diện thật lâu, lẳng lặng đối lập, gió lạnh thổi qua bốn phía, thổi tung mái tóc đen, cát vàng tung bay khắp trời, giờ khắc này giống như trời đất phát ra những tiếng cuồng vọng, rồi lại cực kì tĩnh lặng, trong khoảng không vô tận, vạn vật biến mất, mọi âm thanh không còn, chỉ có gió thổi cát chảy!

Nàng ——muốn giết hắn! Một khắc vừa rồi kia, nàng hận không thể giết chết hắn!

“Khí trời rất lạnh, Phong… Phong vương đừng để bị cảm lạnh.”

Âm thanh cực kỳ thong thả, cực kỳ rõ ràng nhẹ nhàng vang lên trong thiên địa trống trải.

“Ừ, đa tạ sự quan tâm của Tức vương.” Tích Vân gật đầu, thanh âm nhẹ nhàng giống như dòng nước chảy, không chút gợn sóng, ôm chặt y phục dính máu trong lòng, xoay người rời đi.

“Dường như mùa đông giá rét đến sớm hơn rồi…”

Nhìn bóng lưng nàng tuyệt đang rời đi, Lan Tức nói khẽ, ánh mắt nhìn về tay của mình, hình như nó bị cóng đến phát run. Mùa đông này, cõ lẽ còn lạnh hơn cái năm mà mẫu hậu ra đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.