Tranh Tranh

Chương 30: Chương 30




Cho đến buổi sáng ngày hôm sau mới dọn sạch áp phích trên tường trong nhà vệ sinh, nhưng lời đồn cũng không dừng lại, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng giống như thác lũ dòng nước xiết, muốn triệt để đánh tan phòng tuyến tâm lý của Diệp Hàm Tranh, mới bằng lòng từ bỏ ý đồ.

Từ Sênh đã vận dụng nhiều lần đặc quyền ở trong lớp, công khai ngầm nhấn mạnh không cho phép thảo luận chuyện này, nhưng căn bản không chặn được miệng mồm mọi người, dù sao ngôn luận tự do, đều là tự mình truyền xem, lại không trái với kỷ luật nhà trường.

Cô sợ giờ ra chơi bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, bảo Diệp Hàm Tranh tới phòng làm việc, trong lúc nhất thời bầu không khí hơi ngưng đọng, mấy người bạn tốt đều ở đây, nhưng lại không biết nói gì.

Kiều Khả nghe nói chuyện này phản ứng đầu tiên đã cảm thấy là nói bậy, nhưng thái độ hôm qua dọn áp phích của Diệp Hàm Tranh, lại khiến cậu ta cảm thấy là thật, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.

“Đừng mặt mày ủ rũ nữa.” Diệp Hàm Tranh nói: “Thật sự không sao.”

“Sao lại không sao! Cả lớp đều đang nói mày cười nhạo mày.” Kiều Khả gãi tóc: “Rốt cuộc nên làm gì, không thì để lãnh đạo trường ra mặt đi.”

Từ Sênh nói: “Tôi đã tìm từ lâu rồi, nhưng ông có nghĩ tới không, bây giờ chỉ có người trong trường cấp ba biết, còn có vài người căn bản không hiểu tình huống, nếu như tìm lãnh đạo trường, chuyển lên mặt bàn để nói, đó không phải là nói rõ cho thiên hạ à? Vả lại cho dù lãnh đạo trường ra mặt, chuyện kiểu này cũng không có khả năng xử lý cứng rắn, chỉ có thể nói chuyện.”

Bốn mắt nói: “Vậy phải làm sao, không thể cứ để bọn họ nói chứ? Sắp lên lớp mười hai rồi, ai chịu nổi một đám người ở bên tai vo ve bay loạn!”

Diệp Hàm Tranh nhìn họ lo lắng cho mình, trong lòng cảm kích, nhưng chuyện này ngoại trừ yên lặng tiếp nhận, căn bản không có bất kỳ cách nào, dù sao Diệp Chi Lan đúng là mẹ của cậu, cũng thực sự diễn những bộ phim không ra hồn kia, cậu an ủi mình trong lòng, cùng lắm chỉ là bị người khác nói vài câu, nhịn một chút là qua, nghĩ đến còn hai ngày nữa là Lục Minh Tiêu có thể trở về, trong lòng lại vui vẻ trở lại.

Buổi tối về nhà, quản gia nhìn sắc mặt cậu không tốt lắm, chu đáo hỏi: “Cảm cúm đã đỡ hơn chưa?”

Diệp Hàm Tranh gật đầu nói: “Đỡ hơn nhiều rồi ạ.”

Quản gia vuốt vuốt tóc cậu: “Nhớ uống thuốc đúng giờ, nếu như việc học căng thẳng, trước tiên có thể gác lại công việc trong nhà.”

Diệp Hàm Tranh đáp lời, cậu cố gắng điều chỉnh tốt tâm tình của mình, nhưng nói cho cùng vẫn là con nít, cảm xúc không tự giác toát ra trong mắt, vẫn không giấu được quản gia.

Thời gian đợi Lục Minh Tiêu hơi dài dằng dặc, hình như mỗi phút mỗi giây đều bị kéo dài vô hạn, Diệp Hàm Tranh lấy bức thư tình kia ra nhìn một chút, cảm thấy có vài câu không tốt, sửa sửa đổi đổi, viết lại hai lần, mới bỏ vào bì thư, đặt ở dưới đáy cặp.

Tâm trạng của cậu đã tốt hơn nhiều, nhưng có vài người cứ không muốn cậu thoải mái như vậy, sau khi tan học tách ra với Kiều Khả, mới chuẩn bị đến chỗ gửi xe lấy xe, đã bị một đám người chặn lại trong một con hẻm hẹp.

Hơn sáu giờ, trời vẫn sáng, Diệp Hàm Tranh thấy rõ người dẫn đầu, chính là Phùng Thịnh lớp mười hai đã bỏ học, bên cạnh còn có một người, nhuộm tóc màu vàng, nhìn hơi quen mặt.

“Đã lâu không gặp, ghép lớp.”

“Mày là…”

“Quên rồi?”

Diệp Hàm Tranh thực sự không nhớ nổi, nhưng gọi cậu là ghép lớp, chẳng lẽ là bạn hồi tiểu học?

“Hôm nay tao đến giải thích với mày.” Người kia nhắc nhở: “Hồi nhỏ, không nên dùng nước lạnh giội mày.”

Diệp Hàm Tranh nghĩ ngợi, không xác định hỏi: “Mày là, Hồ Triết?”

“Ha ha?” Trong tiếng cười của Hồ Triết tràn ngập châm chọc, túm lấy cổ áo cậu: “Mẹ kiếp mày thật sự quên rồi?”

“Hồ Triết?” Một chiếc xe con màu đen chạy trên đường cao tốc, quản gia mới đón được Lục Minh Tiêu vội vàng chạy về từ sân bay, may mà lần này đến thành phố lân cận, chỉ bay hơn một tiếng.

“Có lẽ cậu chủ không nhớ, hồi nhỏ đứa trẻ kia từng bắt nạt Hàm Tranh, đổ một chậu nước lạnh lên người nó, sau đó lại mượn danh nghĩa xin lỗi, mưu hại Hàm Tranh trước mặt mọi người đẩy cậu ta.” Quản gia xuyên qua gương chiếu hậu nhìn thoáng qua hai cha con ngồi ở ghế sau, Lục Minh Tiêu cau mày, Lục Hạo Đông một mặt bình tĩnh từ đầu tới cuối.

Lục Minh Tiêu nhớ lại: “Không phải tôi kêu chú xử lý rồi sao?”

Quản gia nói: “Phải, lúc đó tôi đã giúp nó sắp xếp chuyển trường, vừa khéo ba nó Hồ Thắng Kiệt cũng xảy ra vài vấn đề ở vị trí công tác, đã bị chuyển đi cùng nhau.”

Lục Minh Tiêu hỏi: “Ba nó tự có vấn đề?”

“Ừm, nghe nói là khiêu dâm nhân viên nữ, cho dù lúc ấy Hồ Triết không bắt nạt Hàm Tranh, cũng sẽ bị điều đi, nhưng hình như Hồ Triết đem hết thảy mọi thứ, ghi tạc lên người Hàm Tranh.”

Lục Minh Tiêu siết chặt nắm đấm, muốn lập tức chạy về, mấy ngày nay không biết Diệp Hàm Tranh làm thế nào chịu được, không thể hiện ra ngoài chút nào với hắn, buổi sáng quản gia đến trường một chuyến, hỏi thăm rõ ràng tất cả mọi chuyện, kể cả áp phích của Diệp Chi Lan, và những lời đồn chuyện nhảm đầy trường, “Tôi gọi điện thoại hỏi cấp trên hiện tại của Hồ Thắng Kiệt, sau khi ông ta bị chuyển đến nơi khác, thường xuyên say rượu, đối xử với vợ không đánh thì chửi, dẫn đến hai người ly hôn, Hồ Triết do ông ta nuôi, nhưng ông ta vẫn cảm thấy con trai không giữ gìn mối quan hệ với cậu chủ, cắt đứt tương lai của ông ta.”

“Nếu như không phải mày đột nhiên xuất hiện cướp vị trí của tao! Nhà tao làm sao lại biến thành như bây giờ?!” Đèn đường trong con hẻm đột nhiên sáng lên, hình như có một cái bị hỏng, lúc sáng lúc tối chiếu lên gương mặt u ám của Hồ Triết, Diệp Hàm Tranh căn bản không nghĩ tới là hắn ta, “Cho nên, áp phích của mẹ tao, cũng là mày dán hả?”

“Đúng đó.” Hồ Triết nói: “Đâu chỉ áp phích, còn mầm móng của bà ta, nhưng mầm móng của bà ta cũng không dễ tìm cho lắm, năm tháng lâu quá rồi, lãng phí không ít sức lực của tao.”

Diệp Hàm Tranh không thể nào hiểu được cách làm của hắn ta, trong mắt chứa phẫn nộ ít có.

Hồ Triết thấy cậu cuối cùng cũng bị chọn giận, ngược lại nở nụ cười, mấy ngày nay từ đầu đến cuối hắn ta đều ở trong bóng tối quan sát phản ứng của Diệp Hàm Tranh, thấy cậu không giận không buồn, không khóc lớn sụp đổ, sự thù hận càng sâu, ác độc nói: “Làm sao? Mẹ mày chụp cái thứ bẩn thỉu kia, không phải để cho người ta nhìn? Cùng lắm là tao giúp bà ta mở rộng tiếng tăm, thỏa mãn lòng hư vinh của bà ta, để càng nhiều người thấy được bà ta nằm dưới thân đàn ông phóng đãng…”

“Mày câm mồm ——!” Diệp Hàm Tranh đỏ mắt dùng sức tránh thoát kiềm chế của Hồ Triết, lại bổ nhào tới đánh nhau với hắn ta, cậu căn bản không biết đánh nhau, nhưng cậu không chịu được Hồ Triết nói như vậy, đối phương nhiều người, còn có Phùng Thịnh và một đám lưu manh, Diệp Hàm Tranh liều chết cắn khóe miệng, nện Hồ Triết hai đấm, liền bị Phùng Thịnh kéo dậy ném một lần, Diệp Hàm Tranh không biết mình chọc Phùng Thịnh ở đâu, Phùng Thịnh lại chủ động nói: “Lần trước để mày chạy, lần này xem mày còn dám chạy không?”

Hồ Triết vỗ vỗ đất trên người đứng lên, cười khẩy nói: “Anh Thịnh kiềm chế một chút, đừng đánh vào mặt nổi.”

Tiếng phanh xe chói tai ngắn ngủi vang lên từ đường cái đối diện, Lục Minh Tiêu đi ngang qua đây, nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa sổ nháy mắt tuôn ra tiếng gầm giận giữ, bảo quản gia dừng xe, hắn lờ mờ nhìn thấy Diệp Hàm Tranh cuộn lại trên mặt đất, bị Phùng Thịnh đạp liên tục mấy phát, như bị điên muốn xuống xe, lại nghe Lục Hạo Đông thản nhiên mở miệng, bảo quản gia khóa cửa xe lại.

“Ông làm gì vậy Lục Hạo Đông! Để tôi xuống!” Lục Minh Tiêu dùng sức móc khóa cửa, nhưng cửa xe không nhúc nhích tí nào, hắn nôn nóng tới nỗi dùng cơ thể đâm vào, xương cốt đập cửa kính, phát ra một tiếng vang trầm.

Đám người kia vẫn đang sử dụng bạo lực với Diệp Hàm Tranh, cùng lúc đó, gáy của Lục Minh Tiêu cũng bị Lục Hạo Đông kẹp lại, dán mặt hắn lên cửa sổ xe, ép buộc hắn mắt thấy mọi thứ đang xảy ra.

“Con xuống có thể làm được gì?” Lục Hạo Đông nói: “Để bị đánh cùng nhau hả?”

“Ông thả tôi ra! Thả tôi ra!” Lục Minh Tiêu không ngừng giãy giụa, dường như quay về cấp hai năm ấy, hắn bị ép xem hết một màn biểu diễn ăn người trong trường đấu thú, bây giờ lại bị ép, nhìn Diệp Hàm Tranh bị thương.

Lục Hạo Đông trầm giọng nói: “Nếu như con có cách dẹp loạn trận ác đấu này, có cách giúp đứa trẻ kia xóa đi tất cả vết tích khi còn sống của mẹ nó, để nó yên tâm tốt nghiệp, để đời này của nó không còn gặp phải phiền toái như thế.”

“Vậy ba để con xuống, nếu như con làm được hết, không cần bất kỳ ai giúp đỡ.”

Lục Minh Tiêu trơ mắt nhìn ngoài cửa sổ, mỗi một chân của những người kia rơi trên người Diệp Hàm Tranh, đều giống như khoét thịt trong lòng hắn, đau tới nỗi toàn thân hắn run rẩy.

Hắn biết hắn không làm được, dựa vào năng lực của hắn, hắn cũng không thể làm được.

“Minh Tiêu.” Lục Hạo Đông buông gáy hắn ra, để quản gia báo cảnh sát, “Ba đã sớm dạy con cá lớn nuốt cá bé.” Ánh mắt của ông ta nhìn hơi xa, giống như đang nói với Lục Minh Tiêu, cũng giống như nói một mình: “Nếu như không bảo vệ được người mình thích, thì phải trơ mắt nhìn người đó bị bắt nạt, thậm chí nhìn người đó chết.”

Quản gia nghe đối thoại giữa hai cha con họ, hơi hơi thở dài. Cảnh sát đối diện tới rất nhanh, Diệp Hàm Tranh khó khăn bò dậy khỏi mặt đất, nhặt sách rơi rớt đầy đất, cậu không để ý những cái khác, mà trước tiên nhặt lên một lá thư bị giẫm nhăn nhúm, lau sạch đất ở bên trên, cảnh sát muốn dẫn cậu đi, cậu lại liếc nhìn thời gian, lắc đầu.

Lục Minh Tiêu biết tại sao, bình thường vào giờ này hắn sẽ gọi điện thoại, cũng có thể sẽ gọi video, quả nhiên, Diệp Hàm Tranh đợi người đi rồi, nhìn màn hình điện thoại soi soi, phát hiện trên mặt không bị thương, lại ngốc nghếch cười lên, hình như đang diễn tập gì đó.

“Ba có thể xóa sạch những thứ mẹ cậu ấy đã từng chụp không?” Lục Minh Tiêu nói.

“Có thể.”

“Cũng sẽ không xuất hiện trên máy vi tính của mọi người.”

“Có thể.”

“Ba có thể lắng lại lời đồn trong trường không? Giống như chưa từng xảy ra gì cả.”

“Có thể.”

“Ba có thể làm cho Hồ Triết kia hoàn toàn biến mất, làm cho những người hôm nay đụng vào người cậu ấy đều bị trừng phạt gấp đôi không?”

“Có thể.”

“Ba có thể…”

“Minh Tiêu, chúng ta đều là thương nhân, chỉ hiểu giao dịch, không có trả giá.”

Lục Minh Tiêu nói: “Ba muốn con làm gì?”

“Làm chuyện con nên làm, trước khi chưa đủ năng lực, không được nghĩ đến chuyện dư thừa nữa.”

Lục Minh Tiêu nhìn bóng lưng của Diệp Hàm Tranh im lặng lại, Lục Hạo Đông nói: “Để Phó Diễn đi nói đi.”

“Con đi nói.” Lục Minh Tiêu nhắm mắt lại, tựa vào lưng ghế: “Con tự đi nói với cậu ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.