Tránh Xa Nam Chủ: Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng!

Chương 1: Chương 1: Xuyên Thành Nữ Phụ Đanh Đá




Trong một căn phòng với tông màu trắng đen tinh tế mà không kém phần sang trọng quý phái. Trên chiếc giường to rộng lớn có một thiếu nữ tuổi tầm hai mươi, làn da trắng trẻo giờ lại trở nên tái nhợt xanh xao, làn môi đày đặn cũng không còn chút huyết sắc. Trên cái trán bóng loãng lấm tấm mồ hôi. Đôi mắt thiếu nữ ngắm nghiền, mặc dù thiếu nữ bây giờ trông vô cùng dọa người nhưng ai ai cũng không thể không tấm tắc khen thiếu nữ này sở hữu một dung nhan như thiên sứ, trong sáng cũng không kém phần yêu mị, làm ai cũng phải ngẩn ngơ ngắm nhìn.

Thiếu nữ này bỗng mở mắt, nhưng vì ánh sáng chiếu vào mắt một cách đột ngột mà thiếu nữ này lại nhắm mắt rồi mới mở ra hoàn toàn. Nữ tử vươn tay ngáp dài một cái, xoa xoa thái dương mà nhẹ giọng than thở

"Thật đau đầu" Thanh âm như thiên sứ, trầm ấm nhưng lại du dương mà không kém phần trong trẻo, một giọng nói hiếm có mà bất cứ nữ tử nào cũng muốn sở hữu

Nữ tử bỗng giật mình nhìn vào bàn tay trắng nõn không chút tỳ vết, lại giở cái mền mà nhìn vào thân thể mình. Một thân hình bốc lửa ở dưới một bộ đồ ngủ bằng lụa màu trắng mỏng vô cùng dễ chịu với ba vòng chuẩn không cần chỉnh, chỗ nào cần lồi thì lồi, chỗ nào cần lõm thì lõm, nhất là bộ ngực cup D này.

Nhưng mà thiếu nữ lại như hốt hoảng, xoa nắn ngực mình mà miệng há ra không nói được gì. Nàng nhớ nàng cũng không có phải cup D, nàng cũng không có làn da trắng nõn và thân hình bốc lửa như vậy. Căn phòng này là ở đâu? Hảo sang trọng! Bất quá nàng vẫn là đang quan tâm nàng đang ở đâu nha!

Thiếu nữ bật dậy, nhào tới cái gương của bàn trang điểm, ngẩn ngơ nhìn những đồ mỹ phẩm hạng sang mà nàng trước giờ có mua cũng không nỡ dùng, nàng hình như không có nhiều như vậy.

Thiếu nữ lúc này ngẩng đầu nhìn vào gương, Khuôn mặt phúc hậu hiền lành của nàng đâu! Làn da nâu nâu của nàng đâu! Nàng chỉ thấy một thiếu nữ tầm 20 tuổi, khuôn mặt mỹ lệ mềm mại chọc người khác yêu thương, nữ tử da thịt trắng ngần như ngọc không chút tỳ vết. Hàng mày lá liễu với cái mũi cao ngần nhỏ xinh. Hai bên má có chút tái nhột nhưng vẫn ửng sắc hồng, khi cười liền lộ ra hai cái lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu. Cánh môi mềm đỏ mọng đã khôi phục một chút huyết sắc, đặc biệt nhất là đôi tử mâu nhu hòa, bi ai mà cũng ưu thương cô tịch, nhưng màu tím trong đôi mắt lại ẩn chứa sự kiều mị, thoang thoảng nét dịu dàng mà không phải ai cũng có được, nhưng mọi cảm xúc trong đôi mắt lại bị tầng sương trầm buồn che lấp đi.

Đây là ai? Đây không phải nàng! Nàng không có đẹp như vậy! Lại càng không có đôi mắt đẹp tới mức đến nàng nhìn cũng cảm thấy si mê, nàng chỉ là một nữ nhân bình thường có khuôn mặt hiền lành làm nghề bác sĩ mà thôi.

Bỗng một giọng nói mơ hồ không rõ vang từ sau lưng làm nàng quay ngắt lại, nhìn thấy được một bóng dáng rất mờ ảo nhưng có thể nhìn ra được dung mạo của người trong gương với người này có mấy phần tương tự, nhất là đôi mắt màu tím dịu dàng nhưng buồn bã này.

"Chị có phải là Lục An Nguyệt không?" Tôn Nguyệt Tuyết mỉm cười nhìn 'mình' vẫn còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra

"Phải, là tôi! Cô là ai?" Lục An Nguyệt nhướn mày hỏi vặn lại bóng dáng mơ hồ nhưng lại xinh đẹp đến đau lòng, vì đôi mắt này quá mức ưu thương, làm nàng cũng không nhịn được mà tâm sinh xót xa

"Em chính là linh hồn của thân thể mà chị đang chiếm giữ" Tôn Nguyệt Tuyết vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa, nhưng đôi mắt vẫn buồn bã mà cô độc

"Tôi chiếm giữ?" Lục An Nguyệt có chút rối mù, nàng chiếm giữ thân thể người khác. Trời ạ! Nàng đang chiếm giữ thân thể người khác!

"Không phải lỗi của chị, là do em đã không còn cơ hội để làm lại từ đầu. Vì vậy nên chị phải thay em hoàn thành số mệnh này. Thật ra thì thế giới hiện tại này giống y chang thế giới của chị, nhưng có điều đặc biệt là những điều xảy ra trong tương lai theo nguyên tác là giống với bộ tiểu thuyết chị vừa đọc xong hôm qua. Và chị đã xuyên vào nữ phụ Tôn Nguyệt Tuyết" Tôn Nguyệt Tuyết cười vô cùng đoan trang vô tội, nhưng đáy mắt của nàng là một mảng đã bị tổn thương sâu sắc

Lục An Nguyệt im lặng, nhìn bóng dáng ngày càng mờ nhưng vẫn giữ một nụ cười hòa ái, chỉ là tại sao nàng càng nhìn lại càng có cảm giác đau đớn, nhất là đáy mắt với một lỗ hổng âm u tịch mịch đấy, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra mà trong tiểu thuyết không nói tới? Tại sao tim nàng lại phản ứng kịch liệt như vậy

"Khi em rời khỏi đây, chị sẽ được kế thừa trí nhớ của em, nhưng những thông tin về nam chủ trong nguyên tác sẽ không có, vì vậy nên chị chắc chắn sẽ không nhớ đến họ, chị chỉ có thể nhớ trong tiểu thuyết thôi. Và chị này, em muốn nhờ chị một chuyện trước khi em hoàn toàn rời khỏi đây. Chị không cần phải giúp em trả thù, nhưng em muốn chị hãy quan tâm đến những người mà em nợ, bởi vì em thật sự có lỗi với họ, là ai thì trong trí nhớ sẽ nói đến, vì chỉ có họ mới toàn tâm toàn ý tin tưởng và thương yêu em thật lòng" Tôn Nguyệt Tuyết mỉm cười một cái thật sâu, làm cho Lục An Nguyệt phải suy nghĩ lại về nữ phụ này. À mà nàng ngốc thật, hiện tại nàng chính là nữ phụ!

Bóng dáng Tôn Nguyệt Tuyết trở nên trong suốt rồi tan biến hẳn, Lục An Nguyệt bỗng cảm giác được có một cơn đau từ đầu tràn đến như muốn xé tâm can nàng, từng thước phim, từng đoạn cảnh cứ như một bộ phim chiếu chậm mà chiếu đi chiếu lại. Lục An Nguyệt bất giác đưa tay nằm lấy phần ngực trái nơi con tim đang rung động kịch liệt. Hóa ra nữ phụ trong nguyên tác không như nàng nghĩ, cũng đúng, làm gì có ai để ý tới nhân vật nữ phụ làm đá kê chân cho nữ chủ cơ chứ. Nhưng quá khứ này, so với sự cô đơn mà nàng đã trải qua trong suốt 27 năm cuộc đời cũng đau đớn không kém

Lục An Nguyệt khó khăn lê bước chân tới giường, nằm xuống mà mồ hôi trên người nhễ nhại. Trí nhớ và cảm xúc của nguyên chủ đang dần nhập vào làm một với linh hồn nàng. Nàng thoạt nhìn rất bình tĩnh nhưng thật ra trong thân tâm của nàng rất chấn động, nhưng nếu đã xuyên đến đây thì nàng phải chấp nhận nó. Cuộc sống không người thân, phải tự bươn chải cuộc sống đã tôi luyện cho nàng một cái ý chí kiên định bất khuất và bình tĩnh thích ứng trong mọi trường hợp rồi.

Nàng vừa xem lại kí ức, vừa suy nghĩ một chút. Kì thật nàng cũng từng nói rằng chắc chắn nữ phụ không ngu ngốc như vậy. Nhưng nàng cũng không quá tin tưởng vào lời nói đó. Giờ thì nàng tin rồi. Nữ phụ là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành chứ không phải xú nữ, nữ phụ là một người tài sắc vẹn toàn chứ không phải phế vật, nữ phụ là người tình tính dịu dàng ôn hòa chứ không phải đanh đá kiêu ngạo, tất cả hóa ra chỉ là Tôn Nguyệt Tuyết diễn, diễn để che mắt người đời

Nữ chủ là chị gái cùng cha mẹ với Tôn Nguyệt Tuyết, tên là Tôn Nguyệt Như, một người với vẻ đẹp mong manh. Nàng ta dịu dàng bao nhiêu thì Tôn Nguyệt Tuyết liền đóng làm một người ngu ngốc kiêu ngạo bấy nhiêu. Lí do thì chỉ đơn giản vì Tôn Nguyệt Tuyết muốn ai cũng nhớ tới mình...Dù chỉ là ấn tượng xấu

Nàng cũng vô cùng ngạc nhiên khi cư nhiên nữ phụ che đi dung nhan như họa của mình, che giấu đi sự ôn nhu làm người khác an tĩnh của mình, toàn tâm toàn ý yêu một người nhưng lại vô vọng. Nhưng nàng còn có một cặp sinh đôi nhà họ Bạch là thật tâm thương nàng, chỉ là họ hiện giờ đang ở rất xa. Tôn Nguyệt Tuyết chính là muốn Lục An Nguyệt quan tâm quý trọng họ, để có thể bù đắp cho những việc họ đã làm, vì trong nguyên tác, khi nữ phụ Tôn Nguyệt Tuyết chết thảm thì họ vì nàng mà trả thù, làm nữ chủ sống đi chết lại, rồi cũng chết thảm, nhưng lại làm cho Lục An Nguyệt ấn tượng rất nhiều.

Tôn Nguyệt Tuyết, hiện giờ tôi là cô! Tôi sẽ giúp cô hoàn thành tâm nguyện, và sẽ cố gắng sống tốt, để cho tất cả những người có ý định hại tôi phải biết rằng, Tôn Nguyệt Tuyết này cũng không phải quả hồng mềm mà có thể tùy ý khi dễ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.