Trao Anh Một Vì Sao

Chương 14: Chương 14




Về đến nhà, Ninh Tiểu Tinh vội báo kết quả với Phan Lâm, kể luôn cả chuyện Trịnh Gia Nhân phải gọi Thẩm Trầm là cậu.

“Chán thật, xuất chiêu thất bại, lần đầu tiên đã bị vùi dập vì ải vai vế rồi.”, Phan Lâm hối hận, “Tại chị tìm hiểu không kĩ, chọn sai người rồi. Giờ chị mới nhớ ra, đúng là bà chủ của bọn chị họ Thẩm thật.”

Thật ra Ninh Tiểu Tinh không nghĩ ngợi nhiều lắm, chỉ cảm thấy đúng là quá trùng hợp.

Cô kể sơ qua tình hình với Phan Lâm, cuối cùng còn nhắc tới lời tỏ tình của Thẩm Trầm.

“Lừa đảo! Rõ ràng là lừa đảo! Tiểu Tinh, em tuyệt đối đừng có tin đấy. Rõ ràng mấy hôm trước còn xa cách với em, bỗng nhiên lại nói yêu em, em tin được à?”

Tim Ninh Tiểu Tinh đập loạn nhịp.

Trên mặt tủ đầu giường bày bức ảnh gia đình chụp hồi cô còn học cấp Ba. Bố mẹ ngồi trên tấm thảm trắng trải dưới mặt cỏ, tay nắm tay, nở nụ cười hạnh phúc, cô đứng phía sau ôm lấy vai của cả hai người họ. Ánh mặt trời rực rỡ tỏa xuống gương mặt cô, chiếu rọi cả nụ cười tươi roi rói.

Khi ấy, thật quá hạnh phúc.

“Chị Lâm, em bây giờ, chẳng có gì để anh ấy lừa cả. Tiền, em không có, thân thể và trái tim, vốn đã cho anh ấy rồi, anh ấy còn có thể lừa gì em nữa?”, cô chậm rãi cười, “Từ năm mười lăm tuổi em đã yêu anh ấy, bao nhiêu năm rồi, bất kể là thời điểm nào, xảy ra chuyện gì, đều chưa từng thay đổi. Trước kia anh ấy cũng chưa bao giờ lừa gạt em. Thật sự, em ít nhiều hiểu anh ấy đôi chút, dù sao cũng đã nhiều năm như vậy mà. Thẩm Trầm không phải người xấu, anh ấy từng cứu em, giúp em, anh ấy của trước kia, chỉ tại không thích em nên mới lạnh nhạt với em thôi, không thể vì chuyện này mà gạt hết điểm tốt đi được. Cho dù anh ấy thật sự muốn lừa… thì ít ra anh ấy cũng phải tốn tâm sức để lừa em, đúng không?”

“Ảo giác” mà Thẩm Trầm nói, cho dù thật sự là ảo giác, cô cũng hi vọng có thể duy trì lâu một chút.

“Em hết thuốc chữa rồi!”, Phan Lâm thở dài, “Đây không phải là tình yêu thật sự, em hiểu không?”

Ninh Tiểu Tinh vẫn cười, nhưng gương mặt thoáng hiện vẻ lạc lõng.

“Em biết chứ, em đã từng chứng kiến một tình yêu đẹp nhất. Nhưng bản thân em, thì chưa bao giờ được tự trải qua cả…”

Có lẽ Thẩm Trầm không quen với việc cô bỗng nhiên rời đi, cũng có lẽ là anh thích cảm giác có người vẫn luôn thích mình, trường hợp tốt nhất là, anh lâu ngày nảy sinh tình cảm, có một chút cảm giác với cô. Nhưng với Ninh Tiểu Tinh mà nói, tất cả đều không quá quan trọng.

“Chị Lâm, nếu bây giờ em không thử một chút, sau này, nhất là lúc cuộc sống không được như ý, chắc chắn em sẽ hối hận, hối hận vì không cùng anh ấy thử một lần. Cho nên, bất kể kết cục là thế nào, em đều…”, Ninh Tiểu Tinh mím môi cười, “Không, phải là sẽ không còn tình huống nào tệ hơn nữa, chị hiểu không?”

Đã xuống tới đáy hang rồi, còn lùi bước thì cũng chỉ là giậm chân tại chỗ, không thể xuống thấp hơn được nữa.



Lần ấy, tỉnh lại trong bệnh viện, cô nhìn thấy Thẩm Trầm ngồi bên giường nói với mình: “Ninh Tiểu Tinh, cậu đừng làm chuyện điên rồ.”

Ninh Tiểu Tinh chưa bao giờ hỏi tại sao Thẩm Trầm lại xuất hiện ở đó, bởi chắc chắn không thể là vì cô. Ninh Tiểu Tinh coi như là Thẩm Trầm tình cờ có mặt, là ông trời sắp đặt, khiến anh bị dọa như vậy, cô cảm thấy vô cùng áy náy.

Cả người cô đau nhức, bải hoải rã rời, cổ họng khô khốc, gần như không thể nói nên lời, nhưng cô vẫn cố mở miệng.

“Tôi chỉ hơi mệt, muốn ngủ một chút thôi.”, không phải muốn làm chuyện điên rồ.

Hai mắt Thẩm Trầm ửng đỏ, vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh, anh nói: “Ninh Tiểu Tinh, sẽ không có tình huống tệ hơn nữa, cậu còn sống, thì sẽ ngày càng tốt hơn.”

Cô quá mệt mỏi, thật sự không muốn nói chuyện, chỉ có thể dùng hết sức nặn một nụ cười, “Được.”

Sau chuyện đó, cô chăm chỉ theo thầy học nấu ăn, hòa nhã sống cùng những người xung quanh, cũng sẽ vẽ ra kế hoạch cho tương lai. Nhìn thì có vẻ như hoàn toàn bình thường, nhưng Ninh Tiểu Tinh tự biết, trong lòng, cô đã mất đi hy vọng, gặp sao hay vậy, được ngày nào hay ngày ấy, thậm chí còn sợ giao tiếp với bên ngoài.

Cô không còn là Ninh Tiểu Tinh của ngày trước nữa rồi.



Điện thoại đổ chuông, là Thẩm Trầm gọi tới.

Trong chất giọng điềm tĩnh là sự dịu dàng hiển hiện, “Ngủ chưa?”

Ninh Tiểu Tinh nằm nghiêng, đặt điện thoại áp sát vào tai, “Vẫn chưa.”

Thật ra cũng chưa muộn lắm.

“Vừa nãy quên không nói, tối nay em đẹp lắm.”

Lòng cô xốn xang, một bàn tay không khỏi tóm chặt mép chăn.

Sau khi trở về, lúc xuống xe, khi vào thang máy, Thẩm Trầm vẫn nắm tay cô. Ninh Tiểu Tinh trộm soi gương, hai mắt cô khóc đến nỗi sưng vù, quá xấu.

Nhưng giờ được Thẩm Trầm khen một câu, cô lại cảm thấy vui quá chừng.

“Anh có việc gì à?”, cô bất giác mỉm cười.

“Ừm. Anh cảm thấy hẳn là phải chủ động để em hiểu về anh hơn. Ví dụ như, chuyện về mẹ anh, về Thẩm Tái Hậu nữa.”, dừng một lát, anh nhẹ giọng hỏi: “Có hứng nghe không?”

Ninh Tiểu Tinh cười, “Có tiện không?”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Trầm chủ động nói về chuyện của anh, lại là chuyện riêng tư như vậy, cô không dám chắc liệu Thẩm Trầm chỉ đang nhất thời xúc động, sau đó lại hối hận hay không.

“Tiện. Thế, em muốn nghe thế nào? Qua điện thoại, hay là mặt đối mặt?”, trong giọng nói anh loáng thoáng ý cười, “Nếu chọn mặt đối mặt, thì mở cửa đi.”

Lại là một điều bất ngờ.

Ninh Tiểu Tinh xuống giường, vừa đi được vài bước liền quay lại luôn. Cô xỏ dép lê, khoác thêm chiếc áo mỏng ở ngoài bộ váy ngủ, vuốt lại tóc, sau đó mới ra mở cửa.

Thẩm Trầm đang đứng ở ngoài, vẫn mặc nguyên bộ quần áo ban nãy.

“Đi ngủ rồi à?”, anh hỏi, “Quấy rầy em phải không?”

“Không. Vừa nói chuyện điện thoại với chị Lâm.”, cô lùi về phía sau mấy bước, nhường đường cho anh tiến vào, “Anh vẫn chưa tắm rửa nghỉ ngơi à?”

“Giải quyết một số chuyện, sau đấy lại muốn nói chuyện với em.”

Cô khẽ cười, không sao kiềm chế nổi, vì sự chủ động của Thẩm Trầm.

“Vậy, vào ngồi nói chuyện đi.”, cô hất cằm ý bảo anh ra sô pha.

Thẩm Trầm nói: “Được.”, nhưng vẫn không nhúc nhích. Cô vừa định xoay người thì anh đã nắm chặt lấy cổ tay cô.

“Có vài chuyện muốn xác nhận một chút.”

Ninh Tiểu Tinh hơi ngơ ngác, “Hả?”

Bàn tay Thẩm Trầm lướt từ cổ tay qua mu bàn tay cô, cuối cùng áp vào lòng bàn tay cô, nắm chặt lại.

“Anh muốn hỏi là, em muốn yêu trước, hay là cưới luôn?”

Ninh Tiểu Tinh trợn tròn hai mắt, môi hé mở, sững sờ nhìn anh.

Dường như Thẩm Trầm cảm thấy biểu cảm này của cô thú vị, anh khẽ bật cười, rồi khom lưng hôn một cái lên trán cô.

“Choáng quá à? Anh muốn hỏi là, bọn mình sẽ làm như đã nói dạo trước, bắt đầu từ nắm tay, yêu đương hẹn hò từng bước một, hay em muốn nhanh hơn một chút, nhảy qua mấy giai đoạn đấy để cưới luôn? Thẩm Tái Hậu mới mất không lâu, bây giờ anh sẽ chuẩn bị trước, cuối năm chắc là có thể. Ừm, có thể tính trước đến chuyện sinh con … Em có muốn sinh luôn bây giờ không?”

Ninh Tiểu Tinh ngây ra như người mất hồn.

Vấn đề không phải là muốn hay không muốn, mà vấn đề là cô vẫn còn đang ôm tâm lý chờ ngày ảo giác tan biến, ngày cô bị dập cho hết u mê. Kết quả là Thẩm Trầm đã bắt đầu nghĩ đến chuyện con cái rồi.

Con của cô và Thẩm Trầm…?

Hơi thở của Ninh Tiểu Tinh bất giác trở nên dồn dập. Cô thầm nói với mình, Ninh Tiểu Tinh, mày phải bình tĩnh. Nhưng giọng nói phát ra lại không giấu nổi sự run rẩy, “Anh thì sao? Anh nghĩ thế nào?”

Hai mắt Thẩm Trầm hiện rõ sự vui vẻ, “Anh không sợ hôn nhân, cũng không sợ trẻ con. Cả hai đứa mình đều đã qua tuổi pháp luật cho cưới rồi.”

Có lẽ nhìn Thẩm Trầm lãnh đạm thành quen, thế nên Thẩm Trầm của bây giờ khiến Ninh Tiểu Tinh có chút sợ.

Cô lắc đầu trong vô thức, chẳng hiểu là mình đang sợ gì nữa.

Có lẽ, nếu Thẩm Trầm tỏ ra đồng ý tiếp nhận cô một chút thôi, thì sẽ chân thực hơn nhiều.

Như bây giờ…

Thẩm Trầm vẫn vô cùng ôn hòa, “Không sao, nếu em không muốn có con sớm như thế thì cũng tùy em thôi.”

Ninh Tiểu Tinh vẫn lắc đầu.

Nụ cười của Thẩm Trầm điểm thêm chút vẻ bất đắc dĩ, “Vừa nãy không phải là cầu hôn đâu, bằng không thì quá tùy tiện đi. Hay là, em muốn tiến từng bước một?”

Rốt cuộc Ninh Tiểu Tinh cũng hoàn hồn, “Em… em chưa yêu đương bao giờ.”, cô cũng không biết mình muốn nói gì nữa.

Nhưng có vẻ Thẩm Trầm nghe hiểu.

“Anh cũng chưa.”, giọng Thẩm Trầm vừa thấp vừa dịu dàng, “Bọn mình đi từng bước một vậy. Ừm, anh sẽ cố gắng, hi vọng sau này, những gì em nhớ lại, đều là những điều tốt đẹp.”

Rõ ràng đã từng có quan hệ thân mật, vậy mà giờ lại quay về từ lúc bắt đầu nắm tay, Ninh Tiểu Tinh cảm thấy có chút quái dị.

Về phần Thẩm Trầm, có vẻ khả năng tiếp nhận của anh khá tốt, thậm chí còn rất biết cách thực hiện quyết định một cách nhanh chóng, dứt khoát.

“Kể cho em nghe chút chuyện về anh trước kia nhé.”, anh nói, “Bắt đầu từ chuyện của mẹ anh đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.