Trong mắt Thẩm Trầm thoáng hiện vẻ nghi hoặc.
“Muốn à?”
Ninh Tiểu Tinh cắn môi dưới, khẽ mỉm cười: “Được không?”, ánh mắt thoáng đảo qua máy tính đặt trên bàn, “Không quấy rầy cậu làm việc đấy chứ?”
Thẩm Trầm không trả lời.
Anh hơi chần chừ, sau đó bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy Ninh Tiểu Tinh.
Cùng một loại dầu gội đầu và sữa tắm, nhưng dùng trên người Thẩm Trầm, Ninh Tiểu Tinh lại cảm nhận được mùi hương rất khác.
Thẩm Trầm vô cùng dịu dàng. Tuy không biết dựa vào đâu để so sánh, nhưng so với ngày thường, Ninh Tiểu Tinh cảm thấy vào những lúc như thế này, Thẩm Trầm dịu dàng hơn hẳn. Dịu dàng đến mức khiến người ta có ảo giác được anh yêu.
“Đèn…Tắt đèn đi…”
Thẩm Trầm duỗi tay ra, căn phòng chợt tối đen.
Không phải là hoàn toàn tối om, màn hình máy tính trên mặt bàn cách đó không xa là nguồn sáng duy nhất trong căn phòng.
Thẩm Trầm ngược chiều sáng, Ninh Tiểu Tinh hoàn toàn không nhìn thấy rõ vẻ mặt anh lúc này.
Cô mấp máy môi ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn nuốt lời muốn nói xuống.
Rất nhiều lần, trong lúc dâng trào cảm xúc, Ninh Tiểu Tinh thật sự muốn hỏi Thẩm Trầm: “Cậu có từng thích tôi không, dù chỉ một chút thôi?”
Nhưng cô không dám, sợ tự chuốc nhục vào thân.
…
Căn phòng yên tĩnh trở lại.
Thẩm Trầm vùi mặt vào bên tai cô thở hổn hển. Hai người đều đầm đìa mồ hôi, cơ thể vẫn còn dính lấy nhau. Ninh Tiểu Tinh lẳng lặng nằm yên, đại não vẫn còn chút trống rỗng sau phút cao trào, chờ đến khi hoàn hồn, cô lại rơi vào cảm giác ghét bỏ chính mình.
Cảm giác giống như một con thú bị dục vọng chi phối, biết rõ là không có tình yêu, nhưng lại vẫn khuất phục trước nhục dục.
Thẩm Trầm lật người nằm xuống.
Ninh Tiểu Tinh khép hờ hai mắt, cô nhẹ giọng hỏi: “Muốn tôi ở lại không?”
Thẩm Trầm đáp: “Tùy cậu.”
Ninh Tiểu Tinh nở nụ cười khổ khó thấy, “Mệt quá.”
“Vậy thì ngủ lại bên này đi.”
Ninh Tiểu Tinh nhắm mắt lại, “Ừm.”
Sợ cô đơn, không muốn ở một mình. Cho dù trái tim Thẩm Trầm lạnh lẽo, nhưng cơ thể thì vẫn ấm áp.
…
Nửa đêm, Ninh Tiểu Tinh tỉnh lại trong tiếng mưa rơi, phát hiện bên cạnh trống không. Thẩm Trầm đang ngồi trước bàn, đưa lưng về phía cô. Ánh sáng xanh dìu dịu từ màn hình hắt ra nhuộm lên bộ áo choàng tắm màu trắng của anh. Tiếng gõ bàn phím khe khẽ vang lên theo tiết tấu giữa đêm khuya tĩnh mịch.
Ninh Tiểu Tinh nghe được tiếng nhịp tim và tiếng thở của mình. Giữa những âm thanh khe khẽ đan xen, cô lại cảm thấy thật hiu quạnh.
Ninh Tiểu Tinh hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Giọng nói còn khàn hơn cả ban nãy.
“Hai giờ hai mươi ba.”, Thẩm Trầm xoay người lại, có lẽ vì đang là giữa đêm, nên anh dịu dàng hơn hẳn, “Làm ồn đến cậu à?”
“Không có. Cậu nhiều việc lắm à?”
“Cũng không phải, chỉ là tự nhiên tỉnh lại, không ngủ được nữa.”
“Là tại… tôi ở đây à?”
“Không phải, đừng nghĩ lung tung.”
Rất khó để Ninh Tiểu Tinh không nghĩ ngợi lung tung. Họ tuy là bạn giường, nhưng số lần ở bên nhau trọn đêm lại không nhiều. Thẩm Trầm bị suy nhược thần kinh, rất dễ bị tỉnh ngủ, sau khi phát hiện ra, gần như lần nào làm xong Ninh Tiểu Tinh cũng về phòng mình.
“Thật sự không liên quan đến cậu đâu.”, Thẩm Trầm lặp lại một lần nữa.
Ninh Tiểu Tinh chỉ có thể giả vờ tin.
“Thế… cậu làm việc đi.”
“Ừ, cậu ngủ tiếp đi.”
Ninh Tiểu Tinh nhắm mắt lại, nhưng lúc này lại không tài nào ngủ được.
Có lẽ bởi màn đêm thăm thẳm, cũng có thể là bởi tiếng mưa rơi, lý trí con người thật sự dễ dàng tan vỡ.
Ninh Tiểu Tinh rất muốn trò chuyện với Thẩm Trầm.
“Hồi tôi còn nhỏ, tôi thích nhất là đêm mưa. Mỗi lần nằm trên giường nghe tiếng mưa rơi, tôi cảm thấy cực kỳ an tâm.”
Thẩm Trầm xoay người lại lần thứ hai, không hề có vẻ tức giận vì bị cô làm phiền, mà trái lại, cực kỳ ôn hòa.
“Có một kiểu giải thích, đấy là vì ở thời viễn cổ…”
Ninh Tiểu Tinh bật cười cắt lời anh: “Nửa đêm bắt tôi học bổ túc à, học sinh giỏi?”
Bỗng nhiên cả hai cùng sửng sốt.
Lời nói vừa rồi, giống như khi còn đang học cấp Ba.
Thẩm Trầm nở nụ cười hiếm thấy. Mà Ninh Tiểu Tinh lại bị nụ cười ấy mê hoặc.
“Thẩm Trầm, sao cậu vẫn không tìm bạn gái?”
Nụ cười trên mặt Thẩm Trầm biến mất.
Ninh Tiểu Tinh vô cùng hối hận, đang định gượng cười “ha ha” cho qua chuyện.
Thẩm Trầm nói: “Tạm thời chưa có kế hoạch này.”
Ninh Tiểu Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Đè nén cảm giác mất mát trong lòng xuống, cô vờ cười hỏi: “Thế cậu có thích ai không? Từ nhỏ đến lớn, chắc chắn đã từng có tình cảm với một cô gái nào chứ nhỉ?”
Thẩm Trầm chậm rãi xoay người.
Nhìn dáng vẻ này là không muốn trả lời rồi.
Ninh Tiểu Tinh bối rối, thầm mắng mình rảnh quá kiếm chuyện không đâu.
“Có.”, Thẩm Trầm thấp giọng nói, “Trong lòng tôi vẫn luôn có một người.”
Ninh Tiểu Tinh: …
Không hiểu đây là cảm giác gì, giống như thể đã vượt khỏi phạm vi lý giải của cô. Ninh Tiểu Tinh đờ đẫn, y như hồi nghe được tin bố mất.
“Sao không theo đuổi?”, hoàn toàn là câu hỏi xuất phát từ bản năng.
Thẩm Trầm không trả lời.
Trước kia, sau khi họ phát sinh quan hệ lần thứ hai, Ninh Tiểu Tinh từng hỏi Thẩm Trầm có người phụ nữ nào khác không, Thẩm Trầm trả lời là không có. Ninh Tiểu Tinh tin đó là sự thật, vì Thẩm Trầm không cần thiết phải nói dối cô.
Ninh Tiểu Tinh cũng biết, Thẩm Trầm chưa từng yêu đương. Vì anh quá bận, còn bởi vì, anh chưa bao giờ nhắc đến bất cứ người phụ nữ nào. Cuộc sống sinh hoạt của anh, cũng chẳng có dấu vết của phụ nữ.
Không ngờ, trong lòng anh có.
Bất chợt, Ninh Tiểu Tinh nghĩ đến một vấn đề: Lúc lên giường với cô, Thẩm Trầm nghĩ đến ai?
Ninh Tiểu Tinh chưa bao giờ có cảm giác nhục nhã bủa vây như thế này.
Rời khỏi nơi này!
Ngay lập tức!
Không muốn để Thẩm Trầm phát hiện ra, Ninh Tiểu Tinh cố gắng xuống giường thật nhẹ nhàng.
Tiếng động lúc bước xuống giường bị Thẩm Trầm nghe thấy, anh ngoảnh đầu lại.
“Sao thế?”
Ninh Tiểu Tinh vội vàng mặc áo choàng tắm, buộc chặt đai, sau đó mới khom lưng mặc quần lót.
“Ở bên này tôi không ngủ được, tôi về bên kia ngủ đây.”
Thẩm Trầm không giữ cô lại, “Ừm. Chú ý khóa cửa cẩn thận.”
“Ừ.”
Ninh Tiểu Tinh thẫn thờ đi ra khỏi phòng Thẩm Trầm.
Ngay lúc khép cửa lại cho anh, Ninh Tiểu Tinh đột nhiên có một nỗi kích động mãnh liệt.
“Thẩm Trầm.”
“…Ơi.”
“Bọn mình kết thúc đi!” – câu nói này gần như đã trào đến bờ môi, nhưng cuối cùng lại biến thành, “Ngày mai, khi nào cậu đi ăn sáng thì nhân thể gọi tôi dậy nhé. Tôi sợ tôi ngủ quên mất.”
Thẩm Trầm không nhìn cô, “Được.”
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, bóng dáng Thẩm Trầm bị che ở phía sau.
…
Sáng hôm sau, lúc điện thoại đổ chuông, Ninh Tiểu Tinh vẫn đang ngủ. Cô mơ mơ màng màng quờ lấy di động.
“A lô…”
“Vẫn chưa dậy à?”
Ninh Tiểu Tinh tốn mất mấy giây mới phản ứng lại được.
“À… À, đúng, ăn sáng. Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Ban ngày, Thẩm Trầm lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, cũng chẳng nói sẽ đợi cô.
Ninh Tiểu Tinh nở nụ cười tự giễu, kéo chăn tiếp tục ngủ.
Không có hứng.
Thật sự, rất không có hứng.
Vốn định sẽ ngủ một giấc quên trời quên đất, nhưng đến khi mơ màng vào giấc, cô lại bị chuông điện thoại đánh thức.
Giọng nói lãnh đạm của Thẩm Trầm vang lên: “Không thấy cậu đâu cả, vẫn chưa xong à?”
Ninh Tiểu Tinh nhắm mắt lại, “Không phải. Lười không muốn dậy nữa.”
“Có muốn tôi mang lên cho cậu một phần không?”
Ninh Tiểu Tinh hơi động lòng, nhưng lại đáp: “Thôi, chẳng muốn ăn gì cả.”
“Không thoải mái à?”
“Không phải, chỉ buồn ngủ thôi.”, cô ngáp một cái, “Nếu cậu không gọi điện thì tôi đã ngủ rồi.”
“À, thế thôi không quấy rầy cậu nữa.”
Cúp điện thoại, Ninh Tiểu Tinh hơi buồn tiểu, đành phải nhảy xuống đi vệ sinh, tiện thể đưa mắt nhìn ra ngoài trời.
Vẫn đang mưa, bên ngoài khung cửa sổ sát đất là cả một biển sương mù mênh mông.
Thời tiết vào dịp tết thanh minh vốn mưa nhiều như thế.
Tối hôm qua không được ngủ ngon, trời mưa lại càng có cớ để làm biếng, Ninh Tiểu Tinh quay lại giường, chẳng bao lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
Lúc này không có ai quấy rầy, Ninh Tiểu Tinh ngủ cực kỳ say sưa, mãi đến khi bụng sôi ùng ục mới tỉnh lại, cũng đã qua đầu giờ chiều.
Ngủ đẫy rồi, giờ thì đói bụng.
Ninh Tiểu Tinh nhanh chóng xuống giường, đánh răng rửa mặt, chuẩn bị đi ra ngoài kiếm đồ ăn.
Vừa ra đến cửa đã nghe thấy tiếng mở cửa ở phòng bên cạnh.
“Lạch cạch” một tiếng, Thẩm Trầm đi ra.
Cả hai liếc nhau, Thẩm Trầm hỏi: “Dậy rồi à?”
“Ừm. Đói quá, đang định đi ăn.”
“Tôi cũng chưa ăn.”
Bình thường ở tình huống này, Ninh Tiểu Tinh hoàn toàn có thể nói một câu “Vậy đi cùng nhau đi.”, nhưng cô lại không muốn bị Thẩm Trầm từ chối.
Cô cười.
Thẩm Trầm đóng cửa lại, bước tới, vô cùng thoải mái nói: “Thế thì đi cùng nhau đi.”
Ninh Tiểu Tinh không từ chối.
Cô lại một lần nữa ý thức được sự chênh lệch giữa hai người: Thẩm Trầm nói chuyện hay làm việc đều vô cùng thoải mái, mà cô thì lại hay đắn đo suy nghĩ nhiều.
Hai người cùng nhau xuống lầu.
Trong thang máy, Thẩm Trầm hỏi: “Muốn ăn gì?”
Câu này thường xuyên là do cô hỏi, ví dụ như “Sáng mai muốn ăn gì?”, hay là “Tối nay có về ăn cơm không? Muốn ăn gì nào?”.
Ninh Tiểu Tinh cười, cô nói: “Hoành thánh. Quán ở cổng trường ngày trước ấy. Nhưng mà… Thôi, xa quá.”
Đinh!
Cửa thang máy mở ra, Ninh Tiểu Tinh bước ra trước, Thẩm Trầm theo ra sau.
“Cứ đến đấy đi.”
…
Từ lúc tốt nghiệp đến giờ, đã gần sáu năm rồi, nhưng tiệm hoành thánh đó hầu như chẳng thay đổi gì cả.
Chủ tiệm hoành thánh này chủ yếu phục vụ cho học sinh, tầm tan học mới là giờ cao điểm, lúc này chỉ có hai cô cậu học sinh ngồi trong góc, nhìn dáng vẻ thì có lẽ là một đôi.
Hai người vào cửa, mùi dầu mỡ xộc thẳng lên mũi. Không muốn ngồi quá gần cặp đôi kia, nên hai người bèn chọn chỗ ở gần cửa.
“Hai bát hoành thánh, một bát to một bát nhỏ, thêm hai quả trứng luộc nước trà nữa ạ.”
Ninh Tiểu Tinh gọi món cực kỳ thành thạo.
Hồi cấp Ba đã đến đây rất nhiều lần, lần nào cũng là cô gọi món, sau đó cũng là cô thanh toán. Khi đó Thẩm Trầm đúng như một ông lớn, “ăn bám” đến mức không biết xấu hổ.
Hoành thánh được bưng lên nhanh chóng, mùi vị rất thơm, nhưng ăn vào miệng mới phát hiện nhân hơi lổn nhổn, còn hơi có cảm giác… không tươi cho lắm.
Thật ra không phải là bị ôi thiu, chỉ là không tươi mà thôi. Làm đầu bếp đã lâu, Ninh Tiểu Tinh có thể phân biệt được độ tươi mới của nguyên liệu nấu ăn, và biết cả sự khác biệt giữa nhân làm thủ công với nhân làm bằng máy.
“Đừng ăn nữa.”, cô hạ giọng, “Nhân này, không tươi.”
Thẩm Trầm đưa mắt lên nhìn sau làn khói mờ, như thể không tin vào phán đoán của cô, “Hả?”
Ninh Tiểu Tinh bất chợt muốn cười, lại có phần đắc ý, “Cậu cũng kém thật đấy, thế mà cũng không nếm ra. Tin tôi đi, tôi là dân chuyên nghiệp mà.”
Thẩm Trầm trầm tư một lát rồi gật đầu.
“Đổi quán khác đi.”
Rầm!
Một tiếng vang lớn, như là có người vừa đập mạnh xuống mặt bàn.
Nhìn theo tiếng động mới thấy, cậu nam sinh ở đằng kia vừa đứng bật dậy.
“Xong chưa hả? Không tin tôi thì chia tay đi!”
Cô nữ sinh quay mặt ra phía cửa, lúc này đang ngẩng đầu, hai mắt đã ngân ngấn nước mắt. Nhưng giọng nói lại nhỏ nhẹ, “Anh dữ dằn thế làm gì? Em mới hỏi một chút thôi mà…”
Cậu nam sinh mất kiên nhẫn đá văng chiếc ghế nhựa đỏ, “Hỏi cái gì mà hỏi! Thế mà cô bảo là hỏi một chút à? Tôi sống trong không khí à mà nói chuyện với đứa con gái khác một câu cũng không được?”.
Cậu ta xoay người định đi, cô gái liền nức nở ôm chặt lấy cậu ta. Hai người giằng co, mà sức con trai khỏe hơn, chẳng mấy chốc đã gần ra đến cửa, nhưng cô gái kia lại càng ôm chặt cậu ta hơn.
“Bỏ tay ra!”
Cô gái nhất quyết không buông.
Hai người họ đứng ngay bên cạnh bàn Ninh Tiểu Tinh, cô muốn nhìn nhưng lại ngại, chỉ đành nhìn Thẩm Trầm ở phía đối diện.
Thẩm Trầm vẫn bình tĩnh như thể không có chút hứng thú nào với chuyện này cả.
Con người này, đúng là vẫn chẳng thay đổi.
Cậu học sinh kia hét to thêm một câu “Buông ra!”, sau đó dùng sức cậy tay cô gái ra, ngay lúc cô bé lại định nhào tới, cậu ta liền vung cánh tay lên.
Con trai đang trong độ tuổi hiếu thắng, chẳng thèm bận tâm đến hoàn cảnh xung quanh, vì thế cánh tay cậu ta hất thẳng vào bát hoành thánh của Ninh Tiểu Tinh.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt.
Trong đầu Ninh Tiểu Tinh vừa kịp hiện lên ý nghĩ “Thảm rồi!”, thì cánh tay bất chợt có cảm giác đau buốt, sau đó bị kéo sang một bên, suýt chút nữa bị đập đầu vào tường. Chiếc ghế bên chân bị cô đá đổ xuống đất.
Choang!
Cái bát rơi xuống sàn nhà vỡ thành năm sáu mảnh, nước canh và hoành thánh vương vãi khắp nơi.
Cặp đôi trẻ im bặt trong tích tắc, ngây ra như phỗng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nước canh vãi ra trên bàn nhỏ xuống từng giọt tí tách.
“Cậu không sao chứ?”, sắc mặt Thẩm Trầm lạnh đến đáng sợ, bàn tay anh vẫn còn nắm chặt lấy cánh tay Ninh Tiểu Tinh.
Ninh Tiểu Tinh vội lắc đầu.
Cô vẫn chưa hoàn hồn, cảm giác tim sắp vọt ra khỏi lồng ngực.
Thẩm Trầm phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn có một ít nước canh bắn lên người cô. Đoạn eo của chiếc áo len hở cổ thẫm một mảng, nóng hầm hập dán vào người cô, có điều không đến mức bỏng rát.
Để so sánh, thì cánh tay bị anh nắm lấy còn đau hơn, cảm giác như sắp đứt lìa đến nơi.
Nghe thấy Ninh Tiểu Tinh nói không sao, cậu học sinh kia thở phào nhẹ nhõm, rồi lại quay sang quát cô bạn gái: “Giờ cô vừa lòng chưa? Mẹ nó chứ, cô có thể đừng gây chuyện nữa không?!”
Cô gái lại trào nước mắt, sợ hãi nhìn cậu ta.
“Cậu làm người thế à? Làm sai rồi lại chỉ biết đổ lên đầu người khác?”
Cậu học sinh sửng sốt.
Thẩm Trầm liếc Ninh Tiểu Tinh, sau đó nhìn thẳng vào mắt cậu ta: “Xin lỗi mau!”