Ninh Tiểu Tinh chưa từng trải qua công việc văn phòng, thế nên chưa có cơ hội được tham gia tiệc cuối năm của một công ty. Có điều, trước kia mỗi khi đến cuối năm, Phan Khánh Tường sẽ lại gọi mấy anh em cô đến cùng ăn một bữa cơm gia đình.
Đều là đầu bếp, không lý nào lại đi ăn cơm người khác nấu, mà Phan Khánh Tường cũng có ý mượn dịp này để kiểm tra tay nghề của họ.
Năm đầu tiên, Ninh Tiểu Tinh mới tới, còn đang trong giai đoạn chạy việc lặt vặt, vì thế cô không phải động tay, chỉ cần phụ giúp bưng đồ ăn ra mà thôi. Lúc ấy, Ninh Tiểu Tinh mười chín tuổi, trong mắt người khác, cô là một cô bé không thích trò chuyện, ai nấy đều thích trêu chọc cô. Có điều, bất kể ba anh trêu thế nào, Ninh Tiểu Tinh cũng chỉ mỉm cười một cái, rồi lại chẳng nói gì nữa. Nhưng Phan Lâm thì lại tỏ vẻ rất khó chịu, ra mặt bênh cô chằm chặp.
Đến bây giờ, nhớ lại khoảng thời gian đó, Ninh Tiểu Tinh cũng có thể nếm được vị ngọt ngào từ trong nỗi gian khổ.
Tuy nhiên, liên hoan gia đình dù sao cũng không giống với họp thường niên của công ty, lần đầu tiên tham gia, Ninh Tiểu Tinh ít nhiều cảm thấy hồi hộp.
Trước buổi họp thường niên mấy hôm, Ninh Tiểu Tinh đã bắt đầu căng thẳng. Không biết nên mặc quần áo gì, trang điểm thế nào, lại sợ thể hiện không tốt sẽ làm mất mặt Thẩm Trầm.
Công ty sản xuất game như Tinh Thần, nhân viên đa phần đều là người trẻ tuổi, bầu không khí trong công ty luôn rất thoải mái, nhất là sau khi Thẩm Trầm không tỏ ra quá lạnh lùng như trước thì lại càng đạt được độ hài hòa mà trước nay chưa từng có.
Dựa theo kinh nghiệm của mấy năm trước, trong buổi họp thường niên, mọi người thích mặc thế nào thì mặc, không phải quá chú trọng kiểu cách.
Quả nhiên, đến ngày đó, Ninh Tiểu Tinh mới thấy mọi người đều ăn vận vô cùng thoải mái, thậm chí còn có người mặc áo sơmi kẻ caro đúng chuẩn dân IT. Chương Việt Lĩnh và Kỳ Chân Chân thì chẳng khác mọi khi là mấy, ngay cả Thẩm Trầm cũng mặc âu phục, đi giày da như bình thường đến công ty. Ninh Tiểu Tinh thầm cảm thấy may mắn vì Thẩm Trầm đã chọn giúp cô một chiếc váy dáng thể thao màu hồng pastel, kết hợp với kiểu tóc búi gọn, thoạt nhìn vừa trẻ trung vừa thoải mái, phong cách không khác mọi người là bao.
Địa điểm tổ chức họp thường niên cuối năm là tại một khách sạn suối nước nóng ở vùng ngoại thành. Nhân viên của Tinh Thần không nhiều, một chiếc xe du lịch cỡ lớn là có thể chở được tất cả.
Lúc Thẩm Trầm dẫn Ninh Tiểu Tinh lên xe, mọi người đều đã có mặt, còn đang tán gẫu rôm rả.
Thẩm Trầm vừa bước lên, cả xe liền im phăng phắc. Cảnh tượng này hệt như hồi còn đi học, cả lũ đang buôn ầm ĩ thì bỗng nhiên chủ nhiệm lớp xuất hiện ngay bên khung cửa sổ.
Anh cười khẽ, “Làm sao thế? Hình như làm phiền mọi người rồi. Hay là, tôi tự lái xe đến đấy nhé?”
Mọi người nhịn cười, Chương Việt Lĩnh ngồi ngay hàng ghế đầu liền tiếp lời: “Thôi được rồi, còn giả vờ giả vịt nữa, đang chờ cậu đấy, còn không mau ngồi xuống đi.”
Thẩm Trầm cười, “Được, tôi nghe lời phó tổng Chương. À phải rồi, giới thiệu với mọi người một chút…”, anh giang tay ôm vai Ninh Tiểu Tinh, “Vợ tôi, Ninh Tiểu Tinh.”
Mọi người cùng đồng thanh hô: “Chào bà chủ ạ.”
Trên mạng thì tiên khí ngút ngàn, lần trước gặp ở công ty thì thanh tú dịu dàng, giờ lại hóa thành nàng Loli trẻ trung đáng yêu, bà chủ đúng là thay đổi phong cách liên xoành xoạch.
Bị nhiều ánh mắt đổ dồn về mình, Ninh Tiểu Tinh hơi bối rối, vội mỉm cười với mọi người thay cho lời đáp.
Hai ghế sau ghế lái được bỏ trống, Thẩm Trầm để Ninh Tiểu Tinh ngồi vào trong, còn mình vẫn đứng yên.
“Phó tổng Chương sắp xếp đi nhé, sang năm nếu ai muốn thì có thể dẫn người nhà đi cùng.”
Lời này vừa được nói ra ngay lập tức khiến mọi người hưởng ứng nhiệt liệt, vỗ tay rào rào, có người còn huýt sáo một tiếng đến to.
Mà Chương Việt Lĩnh lại một lần nữa phát huy bản sắc trai thẳng chính hiệu của mình, “Cậu đề nghị như thế này làm tôi hoài nghi cậu đang thầm khoe khoang đấy. Cậu xem, cả cái xe này, có mấy người thoát ế hả?”
Trời ạ, phó tổng Chương này đúng là, mở mồm ra nói toàn câu chán đời.
Sắp đến Tết, đại hội giục xem mặt giục cưới chuẩn bị tới, mọi người còn đang phát sầu vì không biết nên ứng phó với bố mẹ thế nào, mà Chương Việt Lĩnh thở ra một câu bắn trúng tử huyệt của họ, khiến cả đám FA ỉu xìu trong nháy mắt.
Cuối cùng, ông chủ của họ còn không nể tình mà bồi thêm một dao, “Thế nên mọi người phải nhanh chóng tìm đối tượng đi.”, nói xong, anh liền mỉm cười, “Dù sao thì tôi cũng tìm được rồi.”
Mọi người: …
Ha ha!
Từ sau khi ông chủ có bà chủ, sao lại thay đổi như thành một người khác thế này?
Ninh Tiểu Tinh ngồi ở dãy ghế đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lẳng lặng nín cười.
Rốt cuộc Thẩm Trầm cũng ngồi xuống, anh cầm một bàn tay cô, “Cười cái gì?”
Ninh Tiểu Tinh ghé lại gần, nhỏ giọng thì thầm vào tai anh, “Cười anh không biết xấu hổ.”
Thẩm Trầm lại tỏ ra vô cùng nghiêm túc, “Câu này không đúng rồi, anh chỉ ăn ngay nói thật thôi.”
Ninh Tiểu Tinh: …
Nhưng dù thế nào đi nữa, câu nói của Thẩm Trầm cũng khiến cho bầu không khí trong xe trở nên thoải mái hơn hẳn, mọi người lại bắt đầu bàn tán rôm rả.
Ninh Tiểu Tinh từ từ nhắm hai mắt, tựa đầu vào vai Thẩm Trầm. Ngay lập tức, Thẩm Trầm liền quàng tay ra sau lưng cô, ôm cô vào lòng.
Xe lắc lư chao đảo, trên xe râm ran tiếng nói chuyện, trong lúc mơ màng, Ninh Tiểu Tinh có cảm giác như được trở về hồi Trung học.
Học kỳ hai năm lớp Mười, vì chuẩn bị phải phân ban nên chủ nhiệm lớp đặc biệt tổ chức một buổi du xuân làm hoạt động kỉ niệm.
Hồi ấy, đương nhiên là Ninh Tiểu Tinh mặt dày lân la ngồi cạnh Thẩm Trầm. Khi đó, bầu không khí trong xe cũng không khác hiện tại là mấy. Xe chuyển bánh chưa được bao lâu, cô liền giả vờ mơ màng ngủ, tựa đầu vào vai Thẩm Trầm. Mà Thẩm Trầm liền lạnh lùng đẩy cho cô tỉnh thì thôi.
Ninh Tiểu Tinh lập tức tỏ vẻ đáng thương, nhỏ giọng cầu xin, “Tôi bị say xe, cho tôi dựa một lát thôi, được không?”
Thẩm Trầm im lặng trong chốc lát rồi quay đầu đi.
Ngay lúc ấy, Ninh Tiểu Tinh còn tưởng là mình cao tay nên đã lừa được Thẩm Trầm. Giờ nghĩ lại, cô đoán, chẳng qua hồi đó Thẩm Trầm không đành lòng vạch trần cô, không thèm chấp nhặt với cô mà thôi.
Một lát sau, trong xe dần yên tĩnh lại, mọi người đều nhắm mắt nghỉ ngơi. Ninh Tiểu Tinh dựa vào lòng Thẩm Trầm, càng ngủ càng say.
Đang ngủ say, cô chợt nghe thấy Thẩm Trầm gọi tên mình. Ninh Tiểu Tinh cau mày, uể oải mở mắt ra, “Đến nơi rồi à?”
“Đến rồi.”
Cô nhìn trái nhìn phải, cảm giác như đã đi vào trong núi.
Xe dừng tại bãi đỗ của khách sạn, mọi người đã đi xuống hết rồi. Ninh Tiểu Tinh mặc chiếc áo lông dài tay vào rồi mơ màng theo Thẩm Trầm xuống xe. Vừa bước ra khỏi cửa, cô liền bị cái lạnh ở bên ngoài làm cho rùng mình.
Giờ thì đã hoàn toàn tỉnh táo.
Khách sạn được ôm trọn trong lòng rặng núi, thoạt nhìn trông rất nguy nga tráng lệ.
Nhiệt độ trong núi thấp, mỗi một hơi hít vào đều lạnh đến tê tái.
Ninh Tiểu Tinh được Thẩm Trầm nắm tay, đi qua mười bậc thềm, hướng về phía cửa lớn của khách sạn.
Gió hây hây thổi qua lọn tóc bên thái dương, lất phất vào mặt đến ngưa ngứa. Ninh Tiểu Tinh chợt hỏi, “Thẩm Trầm, anh có nhớ lần bọn mình đi thăm quan năm lớp Mười không? Hồi đấy em cũng ngồi cạnh anh.”
Thẩm Trầm vẫn đi nhanh hơn cô một bậc thềm, dắt Ninh Tiểu Tinh như dắt cún theo sau. Nghe thấy thế, anh liền quay đầu lại, “Nhớ. Nhưng mà có lần nào em không ngồi cạnh anh không?”
Ninh Tiểu Tinh: …
Hình như có lý.
“Anh còn nhớ, em giả vờ say xe nữa cơ đấy.”
Ninh Tiểu Tinh không nhịn được cười. Quả nhiên là giả vờ.
Cô dồn sức sải dài bước chân, đi vượt lên trên Thẩm Trầm, “Hồi đấy anh nghĩ gì hả? Trong lòng anh, có phải cực kỳ sung sướng vì được em dựa vào không? Có phải là muốn ôm em không?”
Thẩm Trầm híp mắt quan sát cô, ỷ vào chân dài, anh bước một bước qua hai bậc thềm, quẳng lại cô ở phía sau.
“Này, đừng xấu hổ mà, nói xem nào. Hồi đấy anh nghĩ thế nào?”
Đột nhiên Thẩm Trầm dừng lại, kéo Ninh Tiểu Tinh lại sát bên mình. Anh tủm tỉm cười, ghé vào tai cô nói thầm.
Hai mắt Ninh Tiểu Tinh trợn trừng, hai vành tai đỏ ửng lên trong tức khắc.
“Anh… anh…”
Vô liêm sỉ!
Không biết xấu hổ!