Hiển nhiên là Thẩm Trầm rất sửng sốt.
“Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Ninh Tiểu Tinh định quay đầu lại nhưng Thẩm Trầm đã nhanh hơn một bước, anh xoay người, nắm lấy cằm cô.
“Rốt cuộc là làm sao thế?”
Ninh Tiểu Tinh không tránh được, đành mặc kệ anh, nước mắt lưng tròng, cô thút thít, “Không sao cả, tôi sắp đến tháng. Cậu đừng quan tâm đến tôi, cứ đi ăn đi.”
Thẩm Trầm làm mặt lạnh, hơi buông lỏng tay, dùng ngón cái lau nước mắt cho cô.
“Nói thật nào.”
Ninh Tiểu Tinh bị giọng điệu ra lệnh của anh chọc tức. Cô hất tay anh ra.
“Tại sao tôi phải nói thật với cậu? Thẩm Trầm, cậu chưa bao giờ nói chuyện của cậu cho tôi biết, tại sao tôi lại phải nói chuyện của tôi với cậu? Cậu là gì của tôi chứ?”, liên tiếp mấy câu hỏi, Ninh Tiểu Tinh càng nói càng kích động, gần như sắp phát điên, “Tại sao tôi phải nghe theo cậu? Cậu nghĩ cậu là ai hả!”
Thẩm Trầm ngồi im, chỉ khẽ nhếch môi, không nói được lời nào.
Lúc nào anh cũng vậy.
Cảm giác bất lực nặng nề dội vào lòng cô, Ninh Tiểu Tinh dần tỉnh táo lại. Cô hít mũi, dùng sức lau mặt thật mạnh.
“Thẩm Trầm, chúng ta kết thúc đi.”
Rốt cuộc gương mặt Thẩm Trầm không chỉ còn vẻ lạnh lùng, có vẻ như anh đang cảm thấy khó hiểu.
Ninh Tiểu Tinh cắn chặt môi dưới, “Cậu đã từng giúp tôi, tôi rất cảm kích. Nhưng tôi không muốn làm bạn giường với cậu nữa. Hai chúng ta kết thúc thôi.”
Không yêu thì không yêu, cô chấp nhận.
Có vẻ Thẩm Trầm hiểu lời cô nói là có ý gì, anh cụp mắt trầm tư trong chốc lát, nhưng vẫn không nói một câu nào.
Như sợ Thẩm Trầm từ chối, Ninh Tiểu Tinh vội vàng lấy một lý do.
“Cậu nói trong lòng cậu có một người. Tôi không biết cậu thấy thế nào, nhưng tôi cảm thấy, nếu trong lòng đã có một người rồi, thì không nên lên giường với một người khác.”
Thật ra, đương nhiên là không chỉ có nguyên nhân này.
Là do có quá nhiều thứ nhắc nhở Ninh Tiểu Tinh phải buông tay.
Mấy năm nay, cô vẫn không ngừng tự cổ vũ mình, an ủi mình rằng, rồi tình hình sẽ ngày càng tốt lên thôi. Có điều, cô thấy rất rõ ràng, khoảng cách giữa cô và Thẩm Trầm ngày càng lớn.
Hồi cấp Ba, Ninh Tiểu Tinh thật sự không hiểu tại sao Thẩm Trầm lại không chấp nhận cô. Tuy thành tích học của cô không tốt, nhưng cô xinh đẹp, nhà lại có tiền, còn thích anh như vậy, rõ ràng là cực kỳ xứng đôi với anh. Nhưng hiện giờ, trước mặt Thẩm Trầm, cô chẳng còn gì để làm lợi thế nữa. Ngay cả thân thể đối với anh cũng chẳng còn cảm giác thần bí nữa.
Chủ động chấm dứt, ít ra còn có thể giữ cho mình chút thể diện. Chẳng lẽ còn chờ đến khi Thẩm Trầm đá bay mình đi hay sao?
Lúc này Thẩm Trầm có vẻ trầm mặc hơi lâu, sau cùng, anh gật đầu.
“Được, tôi tôn trọng quyết định của cậu. Những chuyện khác bọn mình sẽ nói sau, giờ xuống ăn chút gì đi đã.”
Ninh Tiểu Tinh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Cậu đi đi, tôi không đói.”
Vài giây sau, cánh cửa bên ghế lái mở ra, Thẩm Trầm xuống xe, đóng cửa lại, rồi bỗng chốc lại xuất hiện trong tầm mắt cô.
Bóng dáng quá mơ hồ, giống như lẩn vào một vầng sáng dịu dàng.
Ninh Tiểu Tinh lau mặt, lòng bàn tay thấm đẫm cảm giác lạnh lẽo.
…
Lúc cách điểm đến chừng một tiếng đồng hồ đi đường, điện thoại của Thẩm Trầm chợt đổ chuông.
Thẩm Trầm nghe bằng tai nghe bluetooth, chỉ nói vài lời ít ỏi.
“Em đang đi trên đường.”
…
“Khoảng một tiếng nữa.”
…
“Được, em sẽ tăng tốc. Ở nhà hay ở bệnh viện?”
Ninh Tiểu Tinh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy hai chữ “bệnh viện”, cô thầm cảm thấy hoảng sợ.
Xe tăng tốc, theo quán tính, Ninh Tiểu Tinh giật ngược lại phía sau. Cô không khỏi ngoảnh đầu sang.
Ánh mắt Thẩm Trầm vô cùng tập trung, thần thái vẫn bình tĩnh như thường, nhìn không ra cảm xúc gì, nhưng Ninh Tiểu Tinh để ý thấy cằm anh nghiến rất chặt.
Ai ở bệnh viện?
Vào tới đường cao tốc, xe không thể không giảm tốc độ.
Đúng lúc này, Thẩm Trầm hỏi: “Về nhà, hay là đến thẳng chỗ thầy Phan?”
Anh hỏi đột ngột khiến Ninh Tiểu Tinh thoáng sửng sốt, cô vội nói: “Cậu có việc thì làm trước đi, tôi không vội.”, dừng lại một lát rồi cô nói tiếp: “Tôi có thể đợi cậu trong xe.”
Thẩm Trầm suy tư vài giây, “Cảm ơn.”
Chiếc xe không ngừng xuyên qua dòng xe tấp nập, Ninh Tiểu Tinh thầm đoán nơi họ sắp đến.
Đến bệnh viện nào đây?
Đột nhiên, Thẩm Trầm thấp giọng nói, “Thẩm Tái Hậu sắp không qua được rồi.”
Ninh Tiểu Tinh kinh hãi, mở to hai mắt.
…
Ninh Tiểu Tinh không hỏi về chuyện riêng tư của Thẩm Trầm, nhưng trên mạng từng có lời đồn, Thẩm Trầm là người nhà họ Thẩm. Anh từng xuất hiện ở sự kiện công khai với người nhà họ Thẩm, lại mang họ Thẩm, điều này khó tránh khỏi khiến người khác chú ý.
Càng kỳ lạ hơn là, thậm chí còn có người tung tin đồn, anh là con riêng của Thẩm Tái Hậu.
Với mấy tin đồn này, Thẩm Trầm chưa từng có phản ứng gì.
Sau này, Ninh Tiểu Tinh cũng không hỏi, nhưng cô từng chạm mặt con cả của Thẩm Tái Hậu – Thẩm Chí Lễ – ở nhà của Thẩm Trầm.
Hai người đều trầm mặc ít nói như nhau, nhìn thoáng qua thì cũng không phải là quá thân thiết, nhưng Thẩm Trầm rất không thích đãi khách ở nhà, mà Thẩm Chí Lễ lại đến lúc tối muộn, đủ để nhìn ra chút gì đó.
Hiện giờ, Thẩm Tái Hậu sắp qua đời, thế nên gọi Thẩm Trầm đến?
Chẳng lẽ…
Ninh Tiểu Tinh yên lặng liếc nhìn Thẩm Trầm, anh vẫn đang tập trung lái xe.
Hồi cấp Ba, ông nội Lương là người thân duy nhất của Thẩm Trầm, nhưng họ không có quan hệ huyết thống. Ông nội Lương từng nói với Ninh Tiểu Tinh, Thẩm Trầm không cha không mẹ, ngày xưa ông thấy anh lủi thủi một mình sống lay lắt, mà ông cũng chỉ có một mình, thế nên mới đưa anh về nuôi.
Thế nên, không phải Thẩm Trầm là con của Thẩm Tái Hậu thật đấy chứ?
…
Xe tiến vào một viện điều dưỡng. Nhìn khung cảnh bên trong, hẳn là chuyên phục vụ cho người có tiền.
Thẩm Trầm đỗ xe, cởi bỏ dây an toàn.
Ninh Tiểu Tinh nói: “Tôi đợi cậu ở trong xe.”
Thẩm Trầm gật đầu, mở cửa xe, vừa xoay người sang thì lại bất chợt đóng cửa lại.
“Cậu lên cùng tôi đi.”
Ninh Tiểu Tinh ngẩn ra, chỉ vào mũi mình, “Tôi á? Tôi lên làm gì?”
Ánh mắt Thẩm Trầm u tối như hồ nước sâu hun hút, khiến cả người Ninh Tiểu Tinh rét lạnh.
“Lên với tôi đi.”, giọng điệu lạnh lùng, như không cho phép đối phương nghi hoặc.
Ninh Tiểu Tinh như bị ma xui quỷ khiến mà bước vào thang máy. Tới tầng cao nhất, cửa thang máy mở ra, cô nghe thấy Thẩm Trầm thản nhiên nói một câu.
“Ninh Tiểu Tinh, nhớ kĩ ngày hôm nay.”
“Gì cơ?”
Thẩm Trầm không trả lời. Lần đầu tiên anh không nhường cô, tự mình ra khỏi thang máy trước.
Bên ngoài thang máy là một sảnh rộng lớn, lúc này đang có không ít người tập trung. Đàn ông, phụ nữ, trẻ con, còn có rất nhiều người cao lớn mặc vest đen, trông như là vệ sĩ.
Có một người phụ nữ trung niên đang xô đẩy một người mặc âu phục, giọng khàn đặc, điên cuồng la hét.
“Dựa vào đâu mà không cho bọn tao vào? Chúng mày biết bọn tao là ai không hả? Đây cũng là con trai con gái của Thẩm Tái Hậu đấy… Dựa vào đâu mà không cho bọn tao vào? Thẩm Chí Lễ! Thẩm Chí Lễ, mày ra đây!”
Người đàn ông mặc âu phục không nói một câu nào, chỉ giống một bức tường ngăn cho người phụ nữ đó xông vào trong.
Người phụ nữ có dung mạo xinh đẹp, nhưng lúc này đầu tóc rối tung, vì tức giận nên khuôn mặt trông hơi dữ tợn.
Cô gái trẻ bên cạnh liên tục kéo bà ta lại khuyên: “Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút đi, bình tĩnh đã. Anh con đang gọi điện thoại cho Thẩm Chí Lễ rồi.”
Người đàn ông bên cạnh đang bế một đứa bé, thỉnh thoảng lại sẵng giọng quát mắng đứa bé đang chạy nhảy loạn xạ khắp sảnh.
Trong một góc sảnh, người đàn ông đang gọi điện bỗng đạp một phát vào tường.
“Thẩm Chí Lễ, mẹ nhà mày!”
Đúng là hỗn loạn kinh khủng.
Ninh Tiểu Tinh đã từng đọc tin đồn về nhà họ Thẩm.
Thẩm Tái Hậu cả đời phong lưu, phụ nữ nhiều vô kể, ngoài bà vợ chính thức sinh cho ông ta hai con trai một con gái, còn có một người đàn bà khá được ông ta cưng chiều, tên là Trần Di Thái, sinh cho ông ta một con trai và một con gái.
Chính là mấy người trước mặt đây.
Có tin đồn, hai đứa con của Trần Di Thái đều là lũ bất tài. Thằng con trai qua lại với vô số nghệ sĩ mới nổi hoặc hotgirl mạng, đã hơn ba mươi rồi mà vẫn chẳng có kế hoạch ổn định, lại còn chơi bời đến mức có một đứa con riêng. Còn đứa con gái thì chỉ thích mua sắm, tiêu tiền, làm quen với trai trẻ, cuối cùng thì kết hôn với một nghệ sĩ nam, sinh hai cậu con trai, mới đây còn có tin đồn ngoại tình.
Ngược lại, ba người con của bà vợ chính thức, người nào cũng thông minh giỏi giang, có thể nói là như rồng phượng sống giữa người phàm.
Có người nói, trước kia, Trần Di Thái từng khiêu khích rất nặng lời với bà Thẩm lúc bà ấy đang lâm bệnh nặng, bởi thế, ba người con của bà ấy cực kỳ ghét Trần Di Thái.
Nhìn tình hình hiện tại, tin đồn kia hẳn là thật.
Đến mức Trần Di Thái và con bà ta bị tước luôn tư cách gặp Thẩm Tái Hậu một lần cuối cùng.
Ninh Tiểu Tinh theo Thẩm Trầm tiến đến, lập tức có một người mặc âu phục ra đón.
“Anh Thẩm, mời đi theo tôi.”
Thẩm Trầm lãnh đạm gật đầu.
Mãi mới chịu im lặng được vài giây, Trần Di Thái vừa trông thấy Thẩm Trầm liền hùng hổ xông lên.
“Sao nó lại ở đây? Nó dựa vào cái gì mà được vào hả? Cái loại con hoang này mà cũng được vào á? Thẩm Tái Hậu… có phải ông chết rồi không? Tôi sẽ tìm người hành ông đến chết đấy ông biết không hả?”
Thời gian không đợi người, Trần Di Thái đã hoàn toàn mất đi phong độ trước kia phô bày ra với giới truyền thông.
Thẩm Trầm lạnh lùng đi về phía trước, Trần Di Thái muốn tóm lấy anh nhưng lại bị người đàn ông mặc âu phục ngăn cản.
Bà ta gần như phát điên, vừa quay đầu liền vồ lấy Ninh Tiểu Tinh.
“Mày là đứa nào? Có phải mày cũng là con hoang như nó không?”
Trần Di Thái để móng tay rất dài, bàn tay như móng quỷ nhắm thẳng vào mặt Ninh Tiểu Tinh.
Ninh Tiểu Tinh bị bất ngờ, đứng như trời trồng, quên luôn cả việc né tránh.
Vai trái của cô bỗng bị kéo lại, Thẩm Trẩm hơi dùng sức, một tay ôm cô vào lòng, đồng thời quay người lại, dùng lưng ngăn cản Trần Di Thái.
Trong lúc nhốn nháo, Ninh Tiểu Tinh nghe thấy Thẩm Trầm khẽ rên lên một tiếng.
Trần Di Thái nhanh chóng bị một người mặc âu phục khác ngăn lại, nhưng vẫn không ngừng chửi mắng họ.
Ninh Tiểu Tinh chưa hết hoảng sợ, nhưng lại chợt nhớ ra Thẩm Trầm.
“Thẩm Trầm, cậu có bị thương không?”
Thẩm Trầm lắc đầu, đồng thời khẽ nhíu mày.
Ninh Tiểu Tinh hơi lo, vội đưa tay vạch cổ áo Thẩm Trầm ra. Sau gáy có một vệt máu dài, vẫn đang không ngừng rỉ máu.
“Cậu… Cậu bị thương rồi!”
Máu rịn ra, một màu đỏ thẫm. Cô muốn kiểm tra nhưng lại không dám.
Trần Di Thái này phát điên đến mức nào mới có thể khỏe như vậy chứ? Nếu cào vào mặt anh…
“Không sao đâu.”, Thẩm Trầm thản nhiên như vết thương không ở trên người mình vậy.
“Nhưng mà…”
Ninh Tiểu Tinh sốt ruột vô cùng. Nếu không vì cô tò mò liếc nhìn Trần Di Thái mấy lần, thì sẽ không đi tụt lại phía sau, lại còn phản ứng chậm chạp, không biết tránh đi kịp thời, bằng không Thẩm Trầm đã chẳng bị thương.
“Không sao thật mà, đừng lo.”, Thẩm Trầm khẽ xoa má cô trấn an, “Không kịp nữa, mình vào trước đã, về nhà xử lý vết thương sau.”
Ninh Tiểu Tinh mếu máo, “Tôi xin lỗi.”
Cô hối hận rồi.
Hối hận vì đã nói kết thúc với Thẩm Trầm.