Một câu hỏi đậm chất Thẩm Trầm, đơn giản, thẳng thắn, giọng điệu cứng ngắc, nhưng lại ẩn chứa khí thế theo kiểu “Cậu nên trả lời như thế mới đúng!”.
Ninh Tiểu Tinh chần chừ một lúc rồi mới hỏi: “Cậu uống rượu à?”
Thẩm Trầm mặc sơ mi đen, mái tóc không chải gọn gàng như ngày thường, ánh mắt thì vẫn lạnh lùng như trước, nhưng đáy mắt thì giăng đầy tơ máu.
Thẩm Trầm gật đầu, “Uống một chút.”
Ninh Tiểu Tinh bèn giơ hai ngón tay lên quơ quơ qua lại, “Mấy đây?”
Như thế này là biến anh thành con ma men rồi ư? Thẩm Trầm nhếch khóe miệng, không nhịn được phải cười.
“Không đến mức đấy, thật sự chỉ uống một chút thôi.”, anh thu tay lại, đút vào túi quần, dáng vẻ thoải mái nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc, “Tôi sẽ không nói những lời đó với cậu vào lúc say.”
Ninh Tiểu Tinh không nói gì. Thẩm Trầm với cô, phần lớn đều là vẻ lạnh lùng nghiêm túc như vậy, nhưng đúng là anh chưa từng lừa gạt cô chuyện gì.
“Thế nên, bây giờ cậu còn thích tôi không?”, Thẩm Trầm quyết không buông tha.
Lòng Ninh Tiểu Tinh rối bời, trong lúc nhất thời, cô có rất nhiều điều muốn nói, đến cuối cùng lại run giọng hỏi: “Cậu có ý gì?”
Thẩm Trầm đáp: “Ra ngoài nói.”
Con người anh vẫn vậy, không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại còn ra lệnh cho cô nữa. Giọng điệu của anh không có lấy một chút vẻ khiêm tốn.
Ninh Tiểu Tinh thầm nghĩ trong lòng “Chúng ta đã kết thúc rồi, tại sao tôi phải nghe lời cậu?”, nhưng lời nói ra lại là: “Cậu đợi tôi một chút.”
Cô phải mặc thêm áo. Tắm xong, cô chỉ mặc bộ váy hai dây, không mặc áo lót, chung quy vẫn là hơi khiếm nhã.
Cô cầm chiếc áo len khoác ở bên ngoài.
Trong phòng khách, Thẩm Trầm đang ngồi trên sô pha, hai chân bắt chéo, ánh mắt nhìn vào khoảng không, chẳng biết đang nghĩ gì.
Ninh Tiểu Tinh ngồi xuống sô pha. Âm thanh lúc cô ngồi xuống khiến Thẩm Trầm hoàn hồn, anh quay đầu lại.
“Gần một chút. Cách xa thế không tiện nói chuyện.”
Ninh Tiểu Tinh bất đắc dĩ phải ngồi dịch vào gần anh.
Thẩm Trầm đẩy chùm chìa khóa trên mặt bàn đến trước mặt Ninh Tiểu Tinh. Hình như là chìa khóa nhà.
Thẩm Trầm muốn làm gì?
Quà chia tay ư?
Nhưng họ chẳng được tính là từng yêu nhau.
“Hôm đó cậu bảo… chia tay, tôi nghĩ có thể cậu sẽ thấy ở chung chỗ này với tôi không tiện. Đây là chìa khóa của căn hộ ở tầng dưới, tôi mua lại rồi.”
Như vậy là bảo cô chuyển nhà sao?
“Nhưng mà, Ninh Tiểu Tinh, tôi vẫn còn có chuyện muốn nói với cậu.”
Tay anh còn đang dừng trên chùm chìa khóa, ngón tay khẽ ngoắc một cái, chùm chìa khóa lại chuyển đến trước mặt anh.
“Có điều, căn hộ đó là nhà cũ có người ở rồi. Nếu cậu không thích, cậu cứ ở đây đi, tôi dọn xuống dưới.
Ninh Tiểu Tinh vẫn còn mơ hồ. Hồi trước, cô ở lại đây, không chỉ vì hai người là bạn giường, mà còn vì cô phải làm bữa sáng cho Thẩm Trầm, thường xuyên phải dậy rất sớm, ở chung nhà sẽ tiện hơn. Hiện giờ chấm dứt rồi, sợ gặp nhau bối rối, bảo cô dọn xuống dưới, Thẩm Trầm quả là rất chu đáo. Nhưng anh dọn xuống… là như thế nào?
“Ninh Tiểu Tinh, hôm đó tôi nói tôi tôn trọng quyết định của cậu, nhưng mà, tôi đổi ý rồi.”
Ninh Tiểu Tinh khẽ “hả” một tiếng, càng lơ mơ hơn.
“Thẩm Trầm… rốt cuộc, cậu muốn làm gì?”
Chóp mũi cô ê ẩm, vì mấy năm dây dưa với anh, cũng vì cảm giác mình hèn mọn trước mặt anh.
“Thẩm Trầm, tôi luôn không dám đoán suy nghĩ của cậu. Cậu có gì muốn nói, cứ nói thẳng một mạch có được không?”
Cô khoanh hai tay lại trước ngực, kiểu tư thế phòng ngự. Mặc dù bức tường thành của cô vẫn không thể chịu nổi một cú tấn công trước hai chữ “Thẩm Trầm”.
“Được. Tôi muốn nói là, tôi không đồng ý chia tay, chúng ta tiếp tục ở bên nhau.”, Thẩm Trầm nói một cách dõng dạc, “Tất cả sẽ bắt đầu lại từ đầu. Thế nên, chúng ta phân ra ở riêng trước, nếu cậu quen ở đây thì tôi sẽ dọn xuống. Tóm lại là…”
Thẩm Trầm nhíu mày, trong giọng nói có rất ít vẻ do dự.
“Tôi chưa từng yêu đương hẹn hò, không biết trình tự như thế này có đúng hay không, nhưng tôi cảm thấy có lẽ trình tự sẽ là nắm tay trước, sau đó ôm, rồi hôn, rồi tiến thêm một bước nữa, đúng không? Hay là, cậu còn cần một khoảng thời gian mập mờ?”
Ninh Tiểu Tinh trợn mắt sững sờ. Thẩm Trầm đang định viết trình tự yêu đương ra sao? Lại còn thời kỳ mập mờ nữa ư? Mập mờ như thế nào được?
“Cậu cảm thấy thế nào?”, Thẩm Trầm hỏi.
Đêm khuya yên tĩnh, Ninh Tiểu Tinh như nghe thấy nhịp đập của trái tim mình, thình thịch, thình thịch, nhảy loạn lên trong lồng ngực.
Trong nháy mắt, rất nhiều sự việc như lướt qua trong đầu.
Lần gặp đầu tiên đáng nhớ; hai năm theo đuổi gian khổ; gia đình gặp biến cố, rời quê đi kiếm sống; gặp lại nhau giữa chốn trụy lạc; được anh ra tay cứu giúp khi bị gài gẫy; sau đó là lần đầu tiên của cả hai; anh giới thiệu thầy cho cô, cho cô cơ hội sống lại một lần nữa; học nghề thành thạo, cô cảm ơn anh, cố ý mời rượu, sau đó mượn cơ hội quyến rũ anh; cho đến ngày đó, anh nói trong lòng anh có một người.
Ninh Tiểu Tinh cúi đầu, nhắm chặt hai mắt.
Thật muốn đồng ý, sau này sẽ là bạn gái thật sự của anh rồi. Gần mười năm trời, gian nan vất vả, cuối cùng cũng nở hoa.
Cô ngẩng mặt, khẽ lắc đầu.
“Cậu có người trong lòng mà.”, đoán là anh có so với việc anh tự thừa nhận có, dù sao cũng không giống nhau, “Tôi nói rồi…”
“Không phải như cậu tưởng tượng đâu.”, Thẩm Trầm ngắt lời cô. Anh mím môi, sau đó khẽ thở dài một tiếng, “Không phải như cậu nghĩ đâu, nhưng tôi không thể giải thích được. Cho dù hiện giờ cậu muốn tôi miễn cưỡng cho cậu một đáp án, chắc chắn sẽ là lừa gạt cậu.”
Trên người Thẩm Trầm thoang thoảng mùi rượu, nhưng Ninh Tiểu Tinh tin là anh không say. Thẩm Trầm nói chuyện rất mạch lạc, ngay cả lời nói vừa rồi cũng cực kỳ ăn khớp.
Không thể giải thích ư?
Loại chuyện này chẳng phải nên nói đúng là đúng, không đúng là không đúng sao, còn cần giải thích thế nào nữa?
Thẩm Trầm nói tiếp: “Nhưng tôi có thể đồng ý với cậu, sẽ toàn tâm toàn ý với cậu, cùng cậu đi hết cuộc đời.”
Ninh Tiểu Tinh bỗng trợn tròn hai mắt, sau đó đứng bật dậy khỏi sô pha.
“Thẩm Trầm, cậu say rồi. Đợi ngày mai cậu tỉnh rượu rồi nói chuyện sau.”
Cô hốt hoảng quay về phòng ngủ.
Hiện giờ cô chỉ có thể kết luận, Thẩm Trầm say rồi.
Bốn chữ “toàn tâm toàn ý” dùng cho cô và Thẩm Trầm, đã là vô cùng kỳ lạ rồi… Lại còn thêm “đi hết cuộc đời”?
Xem ra, Thẩm Trầm say không hề nhẹ rồi.
…
Ninh Tiểu Tinh chạy trốn nhanh như bay. Thẩm Trầm nghiêng người tựa vào sô pha, nhìn theo bóng dáng cô mà chỉ biết cười khổ.
Thẩm Tái Hậu nói đúng, anh quá mâu thuẫn, thế nên vẫn cứ mãi không được sống thoải mái. Khiến người khác đau khổ, mà mình cho tới tận bây giờ vẫn chẳng được dễ chịu.
Trước kia, muốn quan tâm, lại quan tâm chẳng rõ ràng; muốn giải thích, lại chẳng biết bắt đầu từ đâu; chọn lừa gạt, lại phải nói dối hết lần này đến lần khác. Vậy nên, biện pháp tốt nhất là chặt đứt nó, dứt bỏ, bắt đầu lại từ đầu.
Lời Thẩm Tái Hậu nói lúc lâm chung vẫn còn văng vẳng bên tai … Giấu, cả đời.
Đúng, che giấu.
Che giấu đi hết tất cả, giấu cả một đời.
Giả sử nếu muốn một người phải chịu tội, anh thà rằng chỉ có mình bị cắn rứt lương tâm cả đời.
…
Ninh Tiểu Tinh cảm thấy, cứ cho là tối qua Thẩm Trầm không uống nhiều, nhưng hẳn là anh đã bị điều gì đó kích thích. Thế nên, những lời nói kia tuyệt đối không thể coi là thật.
Cũng giống như việc công ty anh tên là “Tinh Thần”, cô sẽ chẳng tự suy diễn mà cho rằng chữ “Tinh” đó là chữ “Tinh” trong Ninh Tiểu Tinh.
Năm giờ sáng, Ninh Tiểu Tinh rời giường, đánh răng rửa mặt rồi chuẩn bị nấu cơm.
Trước kia Thẩm Trầm ăn uống, làm việc và nghỉ ngơi rất không có quy luật, hơn nữa giấc ngủ lại kém, thần kinh suy nhược suốt một thời gian dài, còn trẻ mà đã liên tục ốm vặt. Đây cũng là nguyên nhân cô ở lại đây làm đầu bếp riêng.
Tiếc là, anh vừa liền sẹo đã quên đau, còn chưa khỏe hẳn đã bắt đầu tùy hứng. Mấy hôm nay bận chuyện lễ tang của Thẩm Tái Hậu, lại nhiều việc linh tinh, anh chẳng có hơi sức mà chăm lo cho chính mình.
Vậy nên, hôm nay ninh chút cháo hoa để anh ăn cho nhẹ bụng nhỉ?
Vừa mở cửa ra đã thấy Thẩm Trầm đứng ở ngoài, bàn tay hẵng còn giơ lên chuẩn bị gõ cửa, Ninh Tiểu Tinh thoáng sửng sốt, sau lại chủ động chào: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”, Thẩm Trầm thu tay lại.
Gương mặt anh vẫn mang theo vẻ mệt mỏi, nhưng tóc đã chải gọn gàng, áo sơ mi trắng cắm thùng trong quần âu, trông như sắp ra ngoài.
Ninh Tiểu Tinh hơi ngạc nhiên, “Cậu…”, lời đến bên miệng, câu “Cậu định ra ngoài à?” đổi thành, “Cậu tìm tôi có việc à?”
Thẩm Trầm gật đầu, “Muốn bảo với cậu là, không phải nấu đồ ăn sáng cho tôi đâu, tôi ra ngoài ngay đây, tối ngày kia mới về.”
Nói cách khác, hai ngày này, cô có thể tự do thoải mái.
Ninh Tiểu Tinh đáp: “Ừm.”
Thẩm Trầm nói tiếp: “Vẫn còn sớm, cậu ngủ thêm một lúc nữa đi.”
Ninh Tiểu Tinh lắc đầu, “Dậy rồi, chẳng muốn ngủ lại nữa.”
Thẩm Trầm nâng tay nhìn đồng hồ, “Vẫn còn chút thời gian, tôi đưa cậu xuống nhà dưới thăm quan.”
Ninh Tiểu Tinh không ngờ, lúc Thẩm Trầm đi xuống lại mang theo cả áo vest và vali. Xem ra là anh đang vội.
“Nếu cậu vội thì tôi tự xuống xem là được rồi.”
“Không sao, đằng nào chả phải đi xuống.”
Chỉ kịp nói hai câu đó, thang máy đã xuống đến nơi.
Căn hộ trống không, còn lưu lại vài dấu vết của người ở trước, nhưng nhìn chỉnh thể thì vẫn khá mới và sạch sẽ.
“Hơi gấp, muốn chuyển vào ngay nên chỉ có căn này là thích hợp nhất.”
Ninh Tiểu Tinh gật đầu. Dù sao cũng không phải là nhà của mình, không có cảm giác sở hữu, vậy nên thế nào cũng được.
“Hai ngày này cậu cứ xem xem muốn mua gì, đợi tôi về rồi sẽ cho người mang đến. Hay là, cậu thích ở căn bên trên không?”
Ninh Tiểu Tinh vội lắc đầu, “Không cần đâu, ở đây là được rồi.”, dù sao cũng là ở tạm thời, không cần phải bắt bẻ quá.
Thẩm Trầm gật đầu, “Ừm, vậy tôi đi đây.”
Hai người cùng đi ra. Tới cạnh cửa, Ninh Tiểu Tinh tiện tay tắt đèn.
Bỗng Thẩm Trầm đứng lại.
“Hôm đó cậu nói, cậu chưa từng hỏi về chuyện của tôi. Thật ra, cậu có thể hỏi mà. Ví dụ như hỏi lần này tôi đi ra ngoài làm gì chẳng hạn.”
Ninh Tiểu Tinh: …
“Đi tham gia một hội thảo về khám bệnh trực tuyến.”, Thẩm Trầm tự hỏi tự trả lời, “Nhà họ Thẩm có tham gia vào mảng y tế, sau này tôi sẽ phụ trách, tôi cũng muốn làm về cái này. Phải rồi, còn chuyện gì muốn hỏi không?”
Ninh Tiểu Tinh hơi mơ hồ, cô lắc đầu trong vô thức.
Thẩm Trầm khẽ cười, “Thật không? Chẳng hạn, cậu không tò mò, tại sao Thẩm Tái Hậu lại thành bố tôi à?”
Mặt Ninh Tiểu Tinh bỗng nóng lên, đúng là cô cực kỳ tò mò.
“Chuyện này hơi dài, đợi tôi về rồi sẽ kể cho cậu nghe.”
Ninh Tiểu Tinh không kiềm chế được bèn đáp, “Được.”
Thẩm Trầm đứng giữa khung cửa, mặt hướng vào trong. Căn nhà tối om, ánh sáng bên ngoài cũng lờ mờ, biểu cảm trên khuôn mặt anh quá mơ hồ, chỉ riêng hai mắt là sáng ngời.
“Những lời vừa rồi, là tôi thật lòng đấy. Tối qua tôi không hề say, mỗi một câu nói ra tôi đều nhớ rõ.”
Ninh Tiểu Tinh ngỡ ngàng, nói không nên lời được nỗi bồn chồn trong lòng.
Vừa rồi anh không nhắc đến, cô còn tưởng anh đã tỉnh táo nên định lờ đi.
“Tối qua cậu chưa cho tôi đáp án. Đương nhiên, cậu có quyền từ chối. Nhưng mà…”, giọng Thẩm Trầm bỗng trở nên rất ôn hòa, ôn hòa đến mức gần biến thành dịu dàng, “Ninh Ninh, anh hy vọng em đừng từ chối.”
Trái tim như bị bóp nghẹt, như khi đang ngủ bị đánh thức đột ngột, hoảng sợ đến mức cả cơ thể tê liệt.
Ninh Ninh?
Vậy mà… anh lại nhớ rõ lời cô nói trước kia?!