Ý nghĩ của cuộc thi ma-ra-tông này là “Khởi xướng phong trào vận động, kêu gọi toàn dân tăng cường rèn luyện thân thể”, bởi vậy những người tham gia đến từ mọi lứa tuổi, mọi ngành nghề.
Ngoài hai vợ chồng họ tham gia chạy dẫn đoàn, còn có một nghệ sĩ nam nổi tiếng, hiệu trưởng của một trường Đại học, và các cán bộ đứng đầu thành phố.
Cánh truyền thông có mặt tại đường chạy từ sớm để chờ phỏng vấn, có cả fan của nam nghệ sĩ kia đang sẵn sàng giơ cao máy ảnh, và cả fan hâm mộ của Ninh Tiểu Tinh cùng một nhóm người qua đường. Quả thật là một sự kiện hoành tráng, cờ hoa bay phấp phới, không khí vô cùng náo nhiệt.
Hai vợ chồng ứng phó với cánh truyền thông xong mới có thể tạm thả lỏng.
Ninh Tiểu Tinh để ý thấy, trong số những người tham gia, có cả một ông cụ già đầu tóc bạc phơ và một anh bạn nhỏ chẳng biết đã vào Tiểu học hay chưa.
“Họ có chạy nổi không nhỉ?”, Ninh Tiểu Tinh tỏ ra khá lo lắng, “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Thẩm Trầm quay đầu sang.
Cách đó không xa, một cụ ông đầu tóc bạc phơ cởi áo khoác ra, chỉ mặc bộ đồ thể thao mỏng, đang thoải mái khởi động. Thoạt nhìn thật đúng với câu “càng già càng dẻo dai”.
“Quan trọng ở cái là có tham dự, chứ có nhất định phải chạy hết cả chặng đâu.”
Ninh Tiểu Tinh gật đầu mạnh một cái, “Đúng! Ông xã em thông minh thật, ông xã em nói chỉ có chuẩn!”
Thẩm Trầm: …
Sắp đến giờ, Ninh Tiểu Tinh cởi bỏ áo khoác ngoài, giao cho nhân viên hậu trường. Hôm nay cô mặc một bộ đồ thể thao trắng, còn Thẩm Trầm thì mặc màu đen yêu thích.
Ninh Tiểu Tinh nhảy một cái đến cạnh Thẩm Trầm.
“Chậc, vợ chồng mình đúng là – hắc bạch song sát!”
Đầu Thẩm Trầm như nổi đầy vạch đen.
“… Đổi câu khác dễ nghe chút xem nào.”
“Thế thì… trống mái phân tranh!”
Ninh Tiểu Tinh vặn người, hừng hực khí thế mà khởi động toàn thân.
Thẩm Trầm: “…Còn chẳng bằng câu trước.”
Ninh Tiểu Tinh cười sặc sụa. Cô giậm chân chạy tại chỗ, đuôi tóc không ngừng tung lên tung xuống.
“Thế thì…”, cô nhìn Thẩm Trầm, rồi nhấn nhá từng chữ một, “Thần…Tiên…Quyến…Lữ!”
Thẩm Trầm khẽ bật cười, nhào đến véo má cô.
Da mặt sao lại dày thế này cơ chứ?
Hoạt động sắp bắt đầu, mọi người đều vào vị trí của mình.
Sau màn khởi động, Ninh Tiểu Tinh cảm giác hiện giờ mình như một siêu nhân, lấy đà bừa hai bước là có thể bay lên được.
Một tiếng súng vang lên, đoàn người bắt đầu lao về phía trước như cơn thủy triều. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên những gương mặt rạng ngời.
Trước đó ban tổ chức đã lên chương trình, tốp dẫn đoàn chỉ cần chạy đến một điểm là có thể dừng lại.
Lúc gần đến nơi, Thẩm Trầm bỗng nghe thấy Ninh Tiểu Tinh kêu lên một tiếng.
Anh quay đầu lại.
Ninh Tiểu Tinh như con én nhỏ được thả về rừng, tiếng kêu vừa dứt liền nhào về phía anh.
Thẩm Trầm giật mình, giơ hai tay ra theo bản năng, vững vàng đón được cô. Ninh Tiểu Tinh vội vàng ôm chặt thắt lưng Thẩm Trầm, cười đến gập cả bụng.
Thẩm Trầm: …
Điên rồi!
Tiếng cười của Ninh Tiểu Tinh như có bùa chú, chỉ một lát sau, Thẩm Trầm cũng bị lây, không kiềm chế được phải phì cười.
Hai kẻ điên.
Tốc độ chạy của mọi người không nhanh. Chạy đến đây, ai nấy đều biết ý tránh họ ra, còn có người quay đầu lại nhìn họ, rồi vẫy tay với họ nữa.
Một người rồi lại một người nữa chạy lướt qua họ, cùng hướng về vạch đích của cuộc chạy ma-ra-tông. Chỉ có họ vẫn đứng lại đó, được ánh mặt trời ôm ấp, được làn gió dịu vuốt ve.
Tiếng cười khanh khách vẫn văng vẳng bên tai, Thẩm Trầm cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Ninh Tiểu Tinh.
Cuộc chạy ma-ra-tông của đời này, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng tiến về phía trước.
…
Về đến nhà vừa hay có thời sự, trên tivi, lãnh đạo thành phố đang nói về ý nghĩa của hoạt động lần này, sau đó là ông cụ già vỗ ngực nói quan trọng là tinh thần tham dự, sẽ lượng sức mình mà chạy, rồi đến anh bạn nhỏ giơ cánh tay gầy nhẳng và nói, “Cháu có thể!”. Một người đàn ông có vẻ là bố của cậu bé nói mình dẫn con trai đến để trải nghiệm, thế nên sẽ không để thằng bé chạy hết chặng. Người nghệ sĩ nổi tiếng phát biểu mình rất vui khi được tham dự hoạt động như thế này, còn cả một cô nàng nào đó cười tủm tỉm nói, ông xã tôi đến nên tôi cũng đến.
Sau đó, hai vợ chồng họ cực kỳ “không biết xấu hổ” mà ôm nhau một cái.
Ninh Tiểu Tinh ngồi khoanh chân trên sô pha, vừa xem thời sự vừa mở tài khoản Weibo.
Fan của cô đang lũ lượt kêu gào vì cô khoe ân ái quá đáng.
Ninh Tiểu Tinh gãi cằm, gương mặt hiện nụ cười tươi rói.
Khách sáo rồi, kiểu khoe ân ái như thế này vẫn thường thôi, từ hồi cấp Ba cô đã nằm lòng cả đống bí kíp… Tuy rằng đến giờ mới có đất dụng võ.
…
Gần đến cuối năm, Thẩm Trầm bận tối mặt tối mũi, mà Ninh Tiểu Tinh cũng chẳng hề nhàn rỗi. Ghi hình cho một chương trình talk show rồi lại được mời đến tham dự chương trình giải trí của một đài truyền hình.
Chẳng mấy chốc đã đến cuối năm, kỳ họp thường niên của Tinh Thần cũng lại tới.
Trước kia Thẩm Trầm từng nói, nhân viên có thể đưa cả người nhà đi cùng, toàn bộ chi phí sẽ do công ty đài thọ. Đáng tiếc, đúng như lời của phó tổng giám đốc Chương đã nói vào năm ngoái, trong công ty hầu hết là FA, giữa cuộc sống tươi đẹp này, quả thật chỉ như những bóng hồn cô đơn.
Đám FA bị dồn ép quá đáng, cuối cùng lại nghĩ đến bà chủ. Mấy người giỏi ăn nói rủ nhau đến trước mặt phó tổng giám đốc Chương, giật dây xui anh ta đến đề nghị với bà chủ, để có thể được giao lưu hữu nghị với đám bạn học xinh đẹp của cô ấy.
Đáng tiếc, phó tổng giám đốc Chương cũng đã thoát ế, thế nên vô cùng hưởng thụ cảm giác “nắm tay bạn gái, cười hô hô nhìn đám FA.”
“Giao lưu hữu nghị thì thôi đi, ngộ nhỡ sau này mấy người cãi nhau rồi chia tay, bà chủ đứng giữa lại khó xử. Có điều…”, Chương Việt Lĩnh mỉm cười, “Ông chủ bảo, sang năm có thể sẽ tuyển thêm nhân viên nữ… xinh đẹp sẽ được ưu tiên.”
Mọi người đều vô cùng kích động, phấn khích hô ông chủ anh minh, ông chủ vạn tuế.
Chương Việt Lĩnh nhìn đám người đang hớn hở như thể đồng nghiệp nữ xinh đẹp vừa đến là có thể cưa đổ được, từ đó về sau “vợ chồng cùng nhau đi làm” vậy.
Quá là ngây thơ!
Thế giới của nhà tư bản đâu thể đơn giản như thế được.
Lời ông chủ Thẩm nói lúc trước là: “Tuyển thêm nhân viên nữ xinh đẹp, nam nữ phối hợp, làm việc không bị chán, có thể nâng cao hiệu suất làm việc của mọi người, nhân thể giúp mọi người thoát ế.”
Nghe thấy chưa, thoát ế chỉ là “nhân thể” thôi.
Thế mới nói, lọc lõi là thứ không thể mua nổi, nhân viên không thể có được sự lọc lõi của ông chủ đâu.
…
Ông chủ Thẩm không hề biết phó tổng giám đốc Chương đang oán thầm mình. Lúc này, anh đang bận cùng Đậu Nhỏ bò trên tấm thảm trải sàn.
Ngoài bãi biển gió lớn, không dám để Đậu Nhỏ ra, thế nên hai người lớn đành phải vừa thưởng thức cảnh trời biển mênh mông qua khung cửa kính sát đất, vừa phải nhìn Đậu Nhỏ biểu diễn.
Có vẻ như Đậu Nhỏ được di truyền phong cách trước kia của mẹ, vô cùng hoạt bát hiếu động. Từ sau khi biết bò, dường như con bé ôm giấc mơ giật giải quán quân bộ môn bò, ngày nào cũng ngoáy mông bò qua bò lại vô cùng sung sướng.
Thẩm Trầm xắn tay áo lên đến khuỷu tay, cởi hai cúc áo trên cùng, để chân trần, sóng vai cùng Đậu Nhỏ bò về phía Ninh Tiểu Tinh.
Cơ thể anh cao lớn, cái chân ngắn tũn và vóc người bé xíu của Đậu Nhỏ hoàn toàn chìm nghỉm bên cạnh bố. Thẩm Trầm có cảm giác, mình vốn chưa hề nhúc nhích mà Đậu Nhỏ thì đã thở hổn hển rồi.
Ninh Tiểu Tinh ngồi ở vạch đích cổ vũ con bé, “Đậu Nhỏ cố lên, Đậu Nhỏ cố lên nào, bố đang đuổi theo kìa! Nhanh lên nào, bố đang đuổi theo kìa!”
Đậu Nhỏ vẫn bò hăng say, cái miệng hếch lên, nhe mấy cái răng sữa trắng tinh ra, làm chảy cả một vệt nước miếng dài thều lều.
Thẩm Trầm khống chế tốc độ, giữ nguyên vị trí con bé vừa vượt qua, lại giả vờ như sắp vượt qua con bé.
“Đậu Nhỏ nhanh lên nào, bố lại đuổi kịp rồi kìa!”
Đậu Nhỏ mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn mẹ, rồi lại nhìn bố, bỗng nhiên cái miệng xinh xắn há ra, “Bố… bố…”
Thẩm Trầm sửng sốt vô cùng.
Đậu Nhỏ như học được một thứ mới lạ, cái mông ngoáy ngoáy, cái đầu dụi vào Thẩm Trầm.
“Bố…”
Bảo bối nhỏ gọi bố ư?
Ôi trái tim ông bố già của Thẩm Trầm…
Anh nằm vật ra sàn, nhấc Đậu Nhỏ ngồi lên bụng mình, “Gọi thêm lần nữa nào, bảo bối nhỏ.”
Con bé khua khoắng hai chân, lắc lắc thân mình nhỏ nhắn, đúng thật như đang coi bố là con ngựa.
“Bố…”
Hai mắt Thẩm Trầm vừa nóng vừa cay. Tuy đã làm bố từ lâu, nhưng mãi đến tận vừa rồi, khi Đậu Nhỏ gọi anh, dường như anh mới chính thức cảm nhận được ý nghĩa của từ “bố” này.
Trong kế hoạch tương lai của Thẩm Trầm năm mười sáu tuổi, không hề có Ninh Tiểu Tinh, mặc dù anh thích cô đến vậy. Chẳng ngờ, loanh quanh một vòng rộng lớn, họ lại có thể ở bên nhau, còn kết hôn, có con gái. Hiện giờ, bảo bối nhỏ đã biết gọi anh là “bố” rồi.
Trời cao quá ưu ái cho anh.
Thẩm Trầm còn đang xúc động đến rơi nước mắt, Ninh Tiểu Tinh lại lẳng lặng liếc mắt khinh thường.
Hừ, có gì ghê gớm chứ, Đậu Nhỏ biết gọi mẹ từ lâu rồi.
Có điều…
Giọng Đậu Nhỏ lúc gọi bố nghe hay thật đấy.