Trao Đổi Yêu Đương Với Thầy Giáo

Chương 4: Chương 4: Cùng đường




Chuyển ngữ: Minh Minh

Biên tập: Iris

Sau khi cảnh sát lấy lời khai của Nghiêm Thanh xong thì để cô về nhà đợi tin tức, bây giờ cô không còn đồng nào trên người, đứng ở cổng đồn công an bực bội. Quả thực hôm này đúng là một ngày xui xẻo.

Mặt trời dần lặn về phía Tây, phía đường chân trời hiện lên màu vàng quýt chín tuyệt đẹp, điểm xuyết vài đám mây trắng bồng bềnh. Cố Thanh Châu lặng yên đứng bên cạnh cô một lúc, thấy cô cứ một mực cúi đầu không lên tiếng, chậm rãi khom lưng xuống nói chuyện: “Để tôi đưa cô về nhé?!”

Nghiêm Thanh ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đen như mực của anh, có thể nói là cô đã lãng phí gần như một buổi chiều với người xa lạ, đã thế giờ còn phải đưa anh ta về nhà.

Vẫn là vẻ mặt không biểu hiện gì cả, nhưng Nghiêm Thanh cảm thấy dường như mình có thể nhìn thấu anh.

“Đến bệnh viện trước đi.” Cô chỉ chỉ tay anh, sợ nói: “Lỡ như trên dao có độc.”

Cố Thanh Châu bật cười, thực sự là đang cười, gương mặt anh không cười đã đẹp lắm rồi, giờ cười lên lại càng không có từ ngữ để diễn tả. Nghiêm Thanh sửng sốt, trong đầu nghĩ bảo sao người này không hay cười, mỗi ngày đều cười như thế không khéo sinh viên đại học Dương Thành khốn khổ vì tình không tăng thêm mới lạ.

Trong phòng cấp cứu bác sĩ nhìn vết thương rồi nói, bây giờ trời nóng, khâu hai mũi sẽ mau lành, còn phải tiêm thêm mũi phòng uốn ván. Cố Thanh Châu gật đầu rồi ngồi xuống, đưa tay ra để bác sĩ xử lý vết thương. Nghiêm Thanh đứng bên cạnh anh, nhìn bác sĩ cầm bông gòn khử trùng, dứt khoát mở miệng vết thương máu thịt lẫn lộn ra. Dù không tiêm thuốc tê nhưng người nào đó vẫn không mở miệng rên câu nào, gương mặt lạnh nhạt, trả lời bác sĩ tại sao lại bị thương như thế này.

Đời này Nghiêm Thanh đập đầu đụng đầu không ít nhưng đến bệnh viện thì chưa từng, cô cũng như bao trẻ con khác, không thích đến đây, giờ đây cảm thấy cả người như tê dại, khó chịu đảo mắt qua chỗ khác. Ánh mắt dừng lại chỗ áo quần của anh, vốn dĩ là áo quần trắng tinh ấy thế mà giờ lại đầy vết bẩn, bụi cát, có lẽ đây cũng là lần đầu tiên nhếch nhác như vậy nhỉ?

Chờ vết thương trên tay được xử lý xong xuôi thì trời đã tối đen, hai người họ quay về lấy xe. Nghiêm Thanh thấy anh định kéo cửa xe bên ghế lái ra ngồi lên, vội vàng nói: “Để tôi lái cho, anh không tiện mà.”

Cố Thanh Châu thấy vậy khẽ nhướng mày, nhớ đến em gái ở nhà, ban đầu ầm ĩ học bằng lái xe cấp bốn, đến nay vẫn không dám đi trên đường.

“Ừ.” Thầy Cố nói xong nhường lại vị trí cho cô.

Nghiêm Thanh ngồi lên, đợi quen tay một chút rồi gật đầu với anh: “Được rồi, đi thôi.”

Vừa nhìn biết ngay là tay lái lão luyện, thong thả dừng xe trước vạch đèn đỏ, trên đường xe chạy cũng thoải mái, xe này vượt xe kia, lúc thì ung dung tư lự chạy lúc thì phóng nhanh như bay.

Đây là lần đầu Cố Thanh Châu ngồi xe mình mà bản thân lại không phải là người lái, cảm thấy rất mới lạ, quay sang nhìn Nghiêm Thanh mấy lần, bất giác lại nhớ đến dáng vẻ yên lặng hút thuốc bên ngoài nhà hàng của cô hôm nay.

Đến thành phố Dương, Nghiêm Thanh tìm một chỗ dừng xe, nói: “Hôm nay cám ơn anh, anh Cố.”

Cố Thanh Châu nhìn cô, biết rằng cô sẽ không để anh đưa về nhà.

“Có thể để lại liên lạc không?” Anh hỏi

Nghiêm Thanh không lên tiếng, vẫy tay chào rồi đi một mình lên vỉa hè, Cố Thanh Châu đứng ngẩn người hồi lâu, biết mình đã bị từ chối đẩy xa đến ngàn dặm, nhìn băng gạc trên tay rồi cập nhật trạng thái trên Weibo: Hi vọng bản thân già chậm đi một chút.

***

Chuyện sau đó là Nghiêm Thanh đi báo mất giấy tờ và điện thoại rồi làm lại, tất cả mật khẩu đều được đổi lại. Cô đang định đi làm lại chứng minh thư thì nhận được điện thoại của đồn công an thành phố kia nói điện thoại và giấy tờ tùy thân được người hảo tâm nhặt được, bảo cô đến nhận. Nghiêm Thanh luôn miệng cảm ơn, hỏi có cách liên lạc với người tốt kia hay không, muốn trực tiếp gặp mặt để trao cờ người tốt cho người đó.

Vừa cúp máy thì chuông lại vang lên, là một số lạ của một vùng khác, Nghiêm Thanh cẩn thận nhận nghe, đầu kia nói: “Chào cô, Nghiêm Thanh, tôi là Cố Thanh Châu.”

“Sao anh có số điện thoại của tôi?” Nghiêm Thanh giật mình

“Mong cô bỏ quá cho, tôi vừa hỏi trưởng khoa Vương. Nghe nói cô sắp đến thành phố làm giấy tờ, chúng ta có thể đi cùng.”

Trong đầu Nghiêm Thanh hiện lên bàn tay bị thương với hình tượng bụi đất của thầy Cố, cô không muốn thiếu ân tình của người này nên lập tức định từ chối, nhưng đối phương nói: “Tôi cũng là người trong cuộc, tôi nghĩ nên đi với cô đến đó ký tên kết án, thật ra chỉ là tiện đường thôi.”

Người ta tốt bụng như thế, Nghiêm Thanh không có cách từ chối nổi.

Cố Thanh Châu hỏi địa chỉ nhà cô, đây đã là lần thứ hai anh hỏi địa chỉ nhà cô nhưng vẫn không được, cô chỉ hẹn ngày đó gặp mặt ở cổng trường đại học Dương Thành.

Sau khi cúp điện thoại, thầy Cố ngồi trong phòng làm việc chau mày, cảm thấy Nghiêm Thanh còn khó hơn gấp mấy lần đám sinh viên quái gở lầm lì cô độc mà anh đã dạy.

Đến hôm đó, Thanh Châu đứng chờ ở cổng trường từ rất sớm, gặp mặt Nghiêm Thanh rồi cùng lái xe đi thành phố khác. Nghiêm Thanh nhìn tay Cố Thanh Châu đã tháo băng, thở phào nhẹ nhõm, nghĩ ngợi lại nói cảm ơn.

Có thể nói bầu không khí lúc này tốt đẹp hơn những lần trước đó rất nhiều, Cố Thanh Châu lái xe, mở radio, là kênh tần số anh thường nghe.

Nghiêm Thanh nghe ra là đài phát thanh, ngoài ý muốn, nói: “Không ngờ anh cũng thích nghe radio.”

Cố Thanh Châu đáp: “Thứ tôi thích nghe là chương trình phát thanh ở tần số mà buổi tối tám giờ rưỡi tên là “Tâm trạng tốt đẹp”, hay vô cùng, chỉ cần rảnh rỗi tôi sẽ nghe.”

Anh nói xong, lén nhìn Nghiêm Thanh, thấy cô có hơi vui vẻ thì khẽ nhếch môi.

“Và cả truyền hình trực tiếp của cô nữa, ý tôi là Hắc Diện Mao Hài.” Cố Thanh Châu nhỏ giọng: “Tôi cũng rất mong chờ.”

Nghiêm Thanh không coi lời này là thật, giảng viên trường đại học nổi danh cả nước ấy thế mà lại rảnh rỗi ngồi nghe cô mắng chửi người khác cơ à? Là người ta khách sao thôi!

Sau khi đến đồn cảnh sát, Nghiêm Thanh lấy cờ người tốt trong túi ra thật, thật sự không ngờ người nhặt được giấy tờ của cô lại là cậu bé tên là Trần Ký đó. Nghiêm Thanh hỏi cậu nhặt được ở đâu, cậu bé cúi đầu nhìn cô đầy vẻ ngượng ngùng, nói nhặt được cách con đường xảy ra sự việc không xa.

Cảnh sát phụ trách nói: “Vậy là được rồi, chúng nó chỉ cầm những thứ đáng tiền, còn không thì đều vứt hết.”

Nghiêm Thanh cảm thấy cô với cậu nhóc này đúng là có duyên, đưa số di động của mình cho cậu bé và nói sau này có chuyện gì cứ đến tìm cô, nếu giúp được cô nhất định sẽ giúp.

Cậu nhóc nhận dãy số cô đưa ghi nhớ trong lòng, xấu hổ gật đầu nói vâng.

***

Ra khỏi cục cảnh sát lại là một hoàng hôn nữa, có đều mây có vẻ nặng, chắc là sắp mưa to. Cố Thanh Châu đi đằng sau, nhìn Nghiêm Thanh cầm cờ thưởng đến tiệm cơm cậu nhóc kia làm, giơ cao lên nói với ông chủ, khen cậu nhóc nhặt được của rơi trả lại người khác, cậu bé xấu hổ cúi đầu.

Nghiêm Thanh muốn chăm sóc cậu nhóc trong khả năng cho phép của bản thân, dẫu nó không phải em trai cô nhưng đã bị bỏ rơi từ khi còn rất bé, sống đến bây giờ không có đến một người thân, Nghiêm Thanh không khỏi nghĩ tới có phải em ruột mình cũng phải phụ việc lau bàn trong quán ăn như thế này không? Nó có vừa rửa bát vừa oán hận cô sao chưa tìm nó sớm sớm không?

Ngoài quán tiếng sấm vang lên ầm ầm, mưa trên trời như đồng hồ cát chảy nước xuống, mưa to rào rào như trút nước rơi thẳng xuống mặt đất. Cố Thanh Châu để Nghiêm Thanh chờ trong quán còn mình đi lái xe tới đây, thế nhưng Nghiêm Thanh không thèm đợi anh nói xong đã hô to xông ra ngoài.

Cô không hề giống với những cô gái bình thường khác, trời mưa hay trời nắng đều nũng nịu đòi che ô, sợ bị ướt sợ bị đen. Cố Thanh Châu chạy đi, bước chân anh chạy nhanh trong mưa, cầm ô trên xe trở lại, bật ô lên, ngăn những hạt mưa rơi xuống làm đau người cô.

Có đều chạy nhanh hơn nữa cũng không kịp, sau khi lên xe Cố Thanh Châu nhìn thoáng qua, quần áo Nghiêm Thanh đã ướt gần hết. Quần áo ướt sũng dính vào người rất khó chịu, cô xắn tay áo lên lộ ra hơn nửa cánh tay trắng trẻo, bên trong còn có một vết sẹo rất rõ ràng. Cố Thanh Châu nhớ lại hai lần gặp trước, mùa hè nóng như vậy vậy mà Nghiêm Thanh luôn mặc áo tay dài mỏng, chưa từng để lộ tay ra ngoài.

Anh bật điều hòa nhiệt độ cao, lấy áo khoác của mình ở ghế sau đưa cho cô. Nghiêm Thanh từ chối trả lại, nói: “Không cần đâu, trên xe không lạnh, chúng ta về thôi.”

Cố Thanh Châu gật đầu, lái xe trở về thành phố Dương.

Trên đường đi, anh hỏi Nghiêm Thanh: “Lát nữa cô có rảnh không?”

Anh muốn mời cô ăn một bữa cơm.

Nghiêm Thanh chưa suy nghĩ đã trả lời: “Lát nữa phải về đi làm.”

“Mấy giờ?”

“Tám giờ.”

Cố Thanh Châu tăng tốc, lúc đến thành phố này đã là sáu giờ mười lăm, Nghiêm Thanh chỉ chỉ tấm bảng quảng cáo rất quen mắt phía trước nói: “Anh dừng ở đó để tôi xuống là được rồi, hôm nay cám ơn anh.”

Bên ngòai mưa nặng hạt như vậy, cô tình nguyện bắt taxi bên ngoài, đứng dầm mưa chứ không muốn ngồi trên xe anh... Có một loại tính cách gọi là cố chấp dần dần hiện ra. Cố Thanh Châu cạch một tiếng, khóa cửa xe, sẽ không phạm phải sai lầm như đêm hôm đó nữa.

Nghiêm Thanh: “...”

“Bây giờ bắt taxi rất khó, cô đi đâu, tôi đưa cô đến đó sẽ nhanh hơn.” Anh nhìn cô, vẻ mặt không tốt giống như trong lớp có sinh viên bỏ thi vậy.

Nghiêm Thanh cân nhắc mấy giây, phải bỏ một thói quen đúng là không dễ dàng, cũng may người trước mắt không giống người lắm mồm, quan trọng là, mẹ nó chứ, cô sắp muộn giờ rồi!

Nghiêm Thanh nhanh chóng đọc một địa chỉ, đó là nơi mà hôm nay hai người vừa tán gẫu, chính là đài phát thanh.

***

“Ngồi cho vững.” Cố Thanh Châu nhẹ nhàng nói, đồng thời chân đạp ga.

Đại khái mỗi người đàn ông đều có thiên phú lái xe, dẫu là người bình thường nhìn dịu dàng như ngọc cũng không ngoại lệ. Cố Thanh Châu tăng tốc, xe phóng nhanh như gió đưa Nghiêm Thanh đến đài phát thanh đúng tám giờ.

Sau khi xuống xe, Nghiêm Thanh chỉ kịp nói tiếng cám ơn rồi chạy nhanh về phía cửa, Cố Thanh Châu định nói một chữ “ô” nhắc cô, mới nói được phân nửa người đã không thấy.

Dựa theo quy trình, tiết mục mở màn chiếu trước nửa giờ đạo diễn cần phải trình lên tổng giám sát phê duyệt ký tên, Nghiêm Thanh vội vàng chạy một mạch, ở giây cuối cùng cũng đặt kịp đồ trên bàn lãnh đạo. Cấp trên của cô họ Tô, đã lăn lộn trong đài được mấy chục năm, nhìn Nghiêm Thanh ướt nhẹp từ đầu tới chân, không nói gì ký tên.

Ký tên xong Nghiêm Thanh vào phòng thu sửa sang lại đống giấy tờ tiết mục tới, nói chuyện với phát thanh viên về một vài nội dung chỉnh sửa hôm hay, sau đó quay lại phòng đạo diễn. Phòng đạo diễn cách phòng truyền trực tiếp một tấm kính, trong ngoài phòng ở phía trên đều treo một đồng hồ điện tử, từng con số màu đỏ thẫm nhấp nháy, “Tâm trạng tốt đẹp” bắt đầu, phát thanh viên mở ca khúc thứ nhất.

Lúc truyền trực tiếp đầu Nghiêm Thanh căng ra như sợi dây đàn, tiết mục này tỉ suất người xem rất cao, tỉ lệ tương tác với người dân thành phố cũng cao không kém, bình thường phát thanh viên sẽ dẫn dắt nói ra chủ đề mà đạo diễn đã đưa trước, sau đó sẽ có điện thoại gọi đến phòng đạo diễn. Nghiêm Thanh phụ trách nghe trước vài chia sẻ, lựa chọn câu chuyện thích hợp với chủ đề hôm đó, chọn xong thì sẽ kết nối điện thoại với phòng thu trực tiếp, ghi lại danh sách trúng thưởng, bất tri bất giác tiết mục đã đi đến hồi kết, chờ phát thanh viên đọc xong quảng cáo cuối cùng Nghiêm Thanh vung bút đứng dậy.

Nhưng như thế vẫn chưa xong, Nghiêm Thanh theo đoàn người hôm nay cùng nhau trở lại phòng làm việc đánh giá nhận xét. Trong phòng làm việc bọn cô có một người mở máy thu thanh hai mươi bốn giờ, lúc này tiết mục khác đã bắt đầu, tổng giám sát Tô đứng vị trí trên cao nói một câu: “Tới rồi sao, họp thôi.”

Nghiêm Thanh ngoảnh sang nhìn cửa sổ, mưa không có dấu hiệu dừng lại, tí tách rơi đập vào cửa kính.

Sau khi tan việc, cô cầm ô dự phòng đi ra, nhận được điện thoại người thầy mình nhờ quá giang, đại khái nói là xe bị hỏng, chắc có lẽ sẽ đến muộn một chút. Không còn cách nào khác, Nghiêm Thanh thẳng bước đi ra cửa sắt lớn, sửng sốt.

Chiếc xe mấy giờ trước đưa cô đến đây, toàn thân màu trắng, chủ nhân của nó đứng che ô bên cạnh nhìn cô. Nghiêm Thanh nghĩ ngợi, cộng thêm hội nghị tạm thời một tiếng, tổng cộng là ba tiếng, người này đợi ở đây ba tiếng ư?

Bác bảo vệ thấy Cố Thanh Châu hình như biết Nghiêm Thanh, nói với cô: “Mau qua đó đi, bạn cháu chờ cháu lâu lắm rồi đấy.”

Nghiêm Thanh không rõ lắm nên đến gần, hỏi anh: “Tôi quên trả tiền xe cho anh à?”

“Tôi có lời muốn nói với cô, cho nên đứng ở đây chờ cô ra.” Cố Thanh Châu chau mày, lộ ra vẻ mặt không biết nói thế nào: “Tôi thấy hình như giữa chúng ta có chút hiểu lầm thì phải.”

“Không có hiểu lầm.”

Nghiêm Thanh vừa trả lời xong, trong đầu lướt nhanh mấy câu nói:

“Hừ, lão già”,

“Oan gia ngõ hẹp”,

“Bực mình, muốn hun khói anh ta quá!”,

Người phụ nữ đứng chờ mưa tạnh bên cạnh:....

Cố Thanh Châu bước gần thêm một bước, một tay giật lấy cái ô như sắp gãy kia xuống, một tay cầm ô mình che lên đỉnh đầu cô. Mưa to vẫn thi nhau rơi xuống đáp xuống thành ô, theo dòng chảy xuống, gió lớn thổi đến nhưng chiếc ô này vẫn sừng sững ở đó, bảo vệ người bên trong chu đáo.

“Tôi là một công dân tốt, cũng rất tôn trọng cô, tôi thấy chúng ta nói chuyện rất hợp nên muốn kết giao bạn bè, cô không cần đề phòng tôi như vậy, lúc ấy tôi cảm thấy mình rất thất bại. Nếu cô cảm thấy tôi không tôn trọng cô, sau này tôi sẽ chú ý, không tự ý lấy số điện thoại của cô khi cô chưa cho phép, thật xin lỗi, chỉ là tôi muốn biết rốt cuộc tôi đã làm gì để cô không thích tôi như vậy?”

Nghiêm Thanh tự thấy bản thân mình là một người biết ăn nói, lúc cãi nhau chưa từng thất bại, vậy mà lần này đây, cô câm nín.

Cố Thanh Châu hơi rũ mắt: “Cô nói đi, không sao đâu, chỉ là tôi muốn biết nguyên nhân thôi.”

Hết chương 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.