Nói xong, Vân chui vào chăn ngủ khò để lại cái tên đang xanh mặt vì sốc …Cái tên khốn khiếp kia, nói thế thì làm sao người ta dám ngủ? hay hắn chỉ doạ mình … Nhưng dù cố an ủi mình tới đâu cũng không thể yên tâm được, cứ mỗi lần Vân trở mình là anh lại giật thót rồi im lặng nhìn xem hắn có đứng lên không …Lạy chúa Xin người hãy chỉ con cách đá cái tên chết tiệt này ra khỏi nhà đi
Xin lỗi, Chúa đi vắng rồi con hãy tự lo liệu đi …
– Nhật! Con làm gì mà mắt thâm quầng thế kia?
Nhật siết chặt tay lại cố không ngăn cho mình đập cái tên đang khúc khích cười kia một đập: Cái tên khốn, nếu không phải vì ngươi thì sao ta lại có đôi mắt gấu mèo này chứ… Cảm nhận được luồng sát khí chết người đó, Vân vội buông đũa đứng dậy:
– Cô, cháu đi học đây
– Ờ … Đi cẩn thận đấy
Vân liếc nhìn Nhật cười thêm cái nữa rồi xách cặp ra cửa … Lấp lánh, Vân vuốt mái tóc ra phía sau tai để lộ một chiếc bông tai màu xanh ngọc – một màu xanh đẹp như mặt biển rất hợp với làn da trắng và đôi môi màu đỏ … Bất giác, Nhật nhớ về những cảm giác đêm qua – những cảm giác đó anh chưa bao nếm trải: Nóng nực, nhột nhạt … nhưng không hề thấy khó chịu …Anh chưa bao giờ có được cảm giác đó khi ở bên các cô gái … Có phải mọi va chạm xác thịt đều như thế hay nó chỉ xuất hiện khi hắn chạm vào …. ” Ôi không, Nhật lắc mạnh đầu khi nhớ về bàn tay của hắn trên cơ thể mình: Thật là điên loạn … ”
– Con sao thế, Nhật? Có sốt không?
– Con không sao … Nhật đứng bật dậy rồi rời khỏi phòng: Con đi học đây …
– Sao mặt nó lại đỏ thế nhỉ?
—————————–
Trường Đại học Công nghiệp Hà Nội
– Thanh Vân! Sao đi học sớm thế?
– Ờ … Vân cười với người đang ôm lấy cổ mình: Cậu buông tôi ra được không?
– Làm gì ghê thế? Cậu trai đó cười cợt: ” Chồng ” cậu đã đến đâu
Hoa hồng càng đẹp thì gai của nó càng phải độc … Nhưng khi gai hoa không có tác dụng với lũ côn trùng cứng đầu thì hoa cần phải có thêm kẻ bảo vệ …
Những ánh mắt đầy ghen tị vừa lo lắng cho kẻ dám cả gan ôm Vân ngay giữa cổng trường … một tiếng ho khẽ vang lên từ phía sau
– Cậu vừa gọi tôi à?
– Ngọc Thạch!
“Phựt ” – Tôi cam đoan là mình đã nghe thấy tiếng dây thần kinh của tên đó đồng loạt đứt khi nghe Vân gọi cái tên đó … Hắn chầm chậm quay đầu lại: Người con trai có mái tóc hung đỏ, gương mặt thanh tú sắc cạnh đang nở một nụ cười mê hồn … Những tiếng xì xầm vang lên:
” Thằng ngu này thế nào cũng tiêu ”
– Chào … Chào anh … Hắn ta run run nói và vội thu cánh tay đang đặt trên vai Vân xuống: Em …x.. xin lỗi … Tạm biệt…
Hắn chạy biến, Vân mỉm cười với người con trai đó
– Chào anh!
– Chào em!
Người con trai cười đáp lại, Những ánh mắt ngưỡng mộ không thể tả xiết khi anh ta cúi xuống hôn lên đôi má phớt hồng của Vân … Thì thầm …
– Lát nữa tới phòng của đội gặp anh nhé
– Anh lại có vấn đề càn giải quyết à?
– Ừ! Thạch cười đáp lại rồi bỏ đi khi thấy Vân đã gật đầu
” Ngồi bên anh mãi mãi không rời xa nhé em … ”
– Alô! Vân mở điện thoại và bên kia vang lên một giọng nói đầy tức giận
– Tôi thấy hết rồi đấy! Anh đang định giở trò gì vậy hả?
– Em yêu, Vân ngân giọng: Anh có giở trò gì đâu, đó chỉ là một nụ hôn chào buổi sáng thôi mà
– Chào buổi sáng … Giọng đay nghiến: Tôi đã nói là anh hãy tránh xa anh ấy cơ mà
– Thì anh đã nghe em rồi … Vân mỉm cười nói: Anh đâu còn sống chung với cậu ấy nữa …
– Tôi muốn anh tránh xa anh ấy mọi lúc,mọi nơi …
– Cha! Sợ rằng anh không thể thực hiện được điều này đâu trừ khi em giúp anh có được ” người đó ” thì anh sẽ nghĩ lại
– Đừng có lật lọng … Tôi đã giúp anh đến thế rồi còn gì …
– Em yêu, việc làm đó của em chỉ là để tách anh ra khỏi cậu ta chứ em đã giúp gì cho anh đâu …
– … Vậy anh còn muốn gì nữa?
– Cái đó còn tùy ở em … Vân chép miệng Cố lên nhé … Nếu em không muốn thấy anh giở trò với ” Người yêu ” của em …
” CỤP ” …….Đồ hồ ly tinh …$%#@ …..
– Ka ka! Vân nở một nụ cười chiến thắng khiến cho những kẻ đang nằm trong tầm ảnh hưởng đều phiêu diêu lên tầng mây thứ 9 …. Tuy không may mắn bằng lớp 12a7 kia nhưng khoa Quản trị kinh doanh của trường Đại học này cũng nổi tiếng vì giữ chân được bông hồng xinh đẹp – Thanh Vân, người mà ngay ngày đầu nhập học đã khiến cho bao kẻ phải bao đêm thao thức, ngày nhớ đêm mong …. Đã bao nhiêu những lời tỏ tình, những bông hoa cùng thư từ được chuyển đến nhưng Vân vẫn từ chối tất cả…..
Đến một ngày kia, cả trường gần như nổ tung khi thấy anh tới lớp với chiếc bông tai màu xanh bên tai phải …” Kẻ giữ chiếc còn lại la ai …? … Phải giết hắn … ”
” Các người muốn gì? ”
Tất cả trợn trừng khi nhìn Thạch đứng bên Vân với chiếc bông tai còn lại ở bên tai trái … Họ xẹp xuống nhanh như một trái bóng, sao họ có thể phản đối Vân qua lại với con người đó chứ …. Thạch – người đứng đầu khoa công nghệ thông tin, một con người đẹp zai, có thành tích cao … Hơn nữa lại là bạn thân của Vân từ hồi cấp 3 … Nói túm lại họ là một đôi hoàn hảo ( Dù các cô gái đã tốn không ít nước mắt khi phải thú nhận điều này) …
– Chào các cậu! Vân mỉm cười với những người đang ngồi trong phòng … Họ reo lên thích thú khi thấy anh rồi quay nhìn người con trai đang ngồi giữa phòng …
– Bọn này đi trước đây.
Vân khóa trái của khi người cuối cùng rời khỏi phòng, Thạch ngước mắt lên nhìn anh rồi nói:
– Em chờ tôi một lát
– Vâng!
Vân nhẹ nhàng đáp lại rồi đi vòng ra phía sau Thạch, 10 ngón tay khẽ luồn vào nghịch những sợi tóc mềm mại, lướt qua chiếc bông tai rồi chạy xuống hàng cúc …
– Đừng nghịch nữa! Thạch nắm lấy tay Vân nói: Em không thấy tôi đang làm sao?
– Tôi chỉ muốn rút ngắn thời gian thôi
– Tôi chịu thua em đấy
Thạch thở nhẹ, buông cây bút xuống bàn rồi đứng dậy… Chiếc áo trắng bắt đầu tuột khỏi bờ vai rám nắng …
– Vấn đề ở đâu đây? Vân thích thú hỏi và đổ một thứ chất lỏng lên tay mình
– Toàn bộ! Thạch đáp lại rồi leo lên ghế
Những tiếng rên khẽ phát ra trong phòng theo từng cái vuốt tay của Vân …Được một lúc sau, Thạch mới có thể lên tiếng:
– Chỗ ở mới của em thế nào?
– Rất tuyệt … Ở đó còn một cậu trai rất thú vị
– Mục tiêu mới của em à? Đừng có quá trớn đấy kẻo cậu ta chạy mất
– Anh không ghen sao? Vân giận dỗi nói
– Không! Thạch thẳng thừng đáp lại: Dù em có thích cậu ta thật thì quan hệ của chúng ta cũng đâu thay đổi
– Anh nói đúng! Vân cười: Nhưng liệu ” Người yêu ” mới của anh có đồng ý điều đó không?
– Tôi phải nói mấy lần nữa thì em mới hiểu … Thạc gắt gỏng: Đó không phải là người yêu của tôi …
– Sao anh cứ cố chấp thế? Vân nhíu mày: Anh không thấy ….
” Rì … rì……”
– Em có tin nhắn kìa
Vân nhoài người lấy trong đống quần áo chiếc điện thoại ánh bạc … Nở một nụ cười:
– Chuyện gì thế? Thạc nhổm dậy, ngó vào trong màn hình rồi hỏi: Có cần tôi đưa em tới đó không?
– Em tự đi sẽ tốt hơn.
– Ừm … Thạch cười nói: Thôi, đưa tôi quần áo rồi chúng ta về lớp
– OK!
———————————–
Quay về với ” Công tử băng tuyết ” hiện anh ta đang có chút rắc rối với 3 cái cảm giác kì lạ nên đã quyết định tìm đến người bạn thân để cậu ta giải đáp cho mình… Cửa sân thượng vừa mở, anh đã thấy Phong đang ôm hôn một cô gái … Chậc, lúc khác vậy..
– Chuyện gì thế, Nhật?
Phong buông cô gái ra mỉm cười nhìn anh, Nhật chép miệng:
– Bạn gái mới hả?
– Yes, Phong cười: Em cho bọn anh nói chuyện riêng
Cô gái rời khỏi sân thượng nhưng không quên liếc nhìn Nhật một cái … Đúng là con gái
– Cô bồ tôi đổi cho cậu đâu?
– Chia tay rồi, ngay cái hôm tôi đi an ủi cô bé bị cậu bỏ rơi thì cô ta đã đá tôi …
– Nghe có vẻ đau nhỉ? Nhật cười: Cậu không giống tôi nhưng sao cứ chia tay lẹ vậy?
– … Phong chỉ nhếch mép cười
– Chắc chưa có ai trụ qua một tuần với cậu phải không?
– Không! Phong trầm tư: Có một người đã là bạn với tớ suốt một năm
-…
– Không tin hả?
– Ờ … Ai vậy? Khi nào?
– Cấp 2? Còn ai thì … Miễn bàn …
– Vậy còn yêu người đó không?
– … Không! tớ có người khác rồi
– Tôi muốn xỉu với cậu luôn … À phải, tôi có chuyện muốn hỏi
– 5000 đ một câu … Đùa thôi, hỏi gì?
– Cậu cảm thấy thế nào khi bị một ai đó chạm vào người?
– Nhưng là ai?
– Thì … Chẳng hạn … Như mấy cô bạn của cậu …
– Chẳng thấy thế nào cả. Phong nhìn sang cặp mắt đang trợn tròn của Nhật: Ở bên họ tôi thấy bình thường như lúc ở cạnh cậu vậy
– Thế mà cậu vẫn đi chơi với họ hả?
– Chỉ để giải trí thôi … Ngoài ra, tôi còn kiếm thêm được kinh nghiệm nữa
– Sẽ có ngày cậu bị họ lột da cho xem
– Lo gì, tôi đã có cậu chống đỡ bên cạnh mà
– Đừng có lôi tôi vào… Nhật vỗ vào cánh tay đang khoác bên vai mình: Thế có bao giờ cậu cảm tháy nóng nực khi bị chạm vào không?
Phong tròn mắt nhìn cậu bạn như người ngoài hành tinh … Nhếch mép cười, Phong hỏi lại:
– Ý cậu nói là cái cảm giác nóng nực nhưng không gây khó chịu … làm cho cậu thèm muốn đó hả?
Gật … gật …
– Phù … Phong ôm miệng cố nín cười nhưng không nổi: Ha ha …chúc mừng cậu …
– Mừng cái gì? Nhật cau có thụi vào bạn
– Để tôi nói … Cái cảm giác đó chỉ có khi cậu …
” Thầm thì ” một hồi … Mặt Nhật Bắt đầu đỏ lên:
– Cậu đừng có giỡn với tôi?
– Ai thèm giỡn … Phong nhăn nhở nói: Này, vậy cô gái tài ba đó là ai vậy?
– Không phải việc của cậu … về lớp đi. Nhật đứng vùng lên trước khi Phong kịp khai thác thêm điều gì
– này … Phong với theo: Bao giờ chán cô ta lại đổi cho tôi nhé
” Bốp ” một cái giầy không biết từ đâu bay đến ném thẳng vào mặt Phong … ” Hú hồn, may mà né kịp … ”
– Còn nhắc lại chuyện đó tôi sẽ giết – giết cậu … Cái giọng chì chiết kinh khủng vang lên dù đã không còn thấy bóng người
Phong cười và mở điện thoại … Có một tin nhắn mới …
———————————–
Tiệm ” CAFE MIU ”
Vân chép miệng nhìn cái cửa tiệm màu hồng với cái đầu mèo dễ xương rồi ẩn của bước vào
– Kính chào quý khách! Chàng bồi bàn đẹp trai cúi đầu trước Vân nhưng tới khi anh ta ngẩng lên thì
– …?#%
– Trùng hợp quá nhỉ … Vân cười rạng rỡ
– Anh làm cái quái gì ở đây? Tiếng thét khiến toàn bộ khách phải ngoái nhìn nhưng vị khách kia vẫn chìa ra cái nụ cười muốn đập ( Chỉ có anh bồi thôi còn có khối kẻ lại chết vì cái cười ấy)
– Tôi là khách! Sao, tôi bị cấm à?
– Không! Nhật nuốt cơn giận vào bụng: Mời anh vào
– Cảm ơn! Vân cười và chọn một cái bàn ở gần cửa sổ nói: Bộ đồ này hợp với cậu lắm
Nén giận đi … Nhật miễn cưỡng nói:
-Anh cần gì ạ?
– Cho tôi trà chanh, bỏ nhiều đá, không đường và …
Vân chưa kịp dứt lời thì đã có một vòng tay níu lấy Nhật từ phía sau:
– Hey, Nhật.Tôi đến ủng hộ cậu đê
– Bỏ tôi ra, Phong! Nhật cau mày gỡ vòng tay đó rồi quay sang Vân. Ngạc nhiên chưa, Vân đang sững sờ nhìn anh …À, không, hình như là nhìn người phía sau anh:
– Cao Phong! Vân thốt lên
Nhật quay lại nhìn Phong, cậu ta nghiêng đầu nhìn lại và cũng lao tới trước
– Thanh Vân, là anh hả?
– Lâu quá không gặp cậu? Vân tít mắt cười
– Vâng! Từ khi tốt nghiệp cấp 2 đến giờ … Phong nắm lấy cánh tay Vân: Anh thay đổi nhiều quá