Thẩm Nhạn.
Chút sức lực cuối cùng như dồn hết để thốt lên hai chữ kia, mặc dù đã chẳng còn bao nhiêu.
Tiếng gọi ra cũng nhẹ giống như vậy, nhẹ tựa đang thì thào nói nhỏ.
Sau đó, Tề Tĩnh cảm thấy được động tác của Thẩm Nhạn ngừng lại, chỉ là ngừng lại, chưa từng buông ra.
Trong phòng lặng yên trong giây lát, để tiếng mưa rơi ngoài kia tranh thủ ào vào ồ ạt. Tay của Thẩm Nhạn và cơ thể anh giống như từng hạt mưa đang bám trên tấm cửa kính ngoài kia, cho dù đã ngừng lại vẫn gần gũi dán chặt.
Tề Tĩnh bình tĩnh dần trong hoảng hốt, tìm lại được chút sức lực, vẫn dùng để thốt lên hai chữ kia:
“Thẩm Nhạn...”
Thẩm Nhạn duy trì tư thế này, không chịu nhúc nhích.
Hắn như đang chờ một lời tuyên án cho tội lỗi của mình, chôn đầu bên gáy Tề Tĩnh, run nhè nhẹ. Hắn không nói gì, cũng không giải thích gì, chỉ vô thức xiết chặt vòng tay, ôm lấy người trong ngực một lần nữa.
Bất kể Tề Tĩnh xử lý hắn như thế nào, hắn vẫn muốn quý trọng thời khắc gần gũi này.
Nhưng Tề Tĩnh không nói ra lời từ chối như trong tưởng tượng của hắn. Thay vì nói là từ chối, chi bằng nói là một cách ngầm đồng ý.
“Đừng ở đây...” Ngón tay Tề Tĩnh nhẹ nhàng cuốn lấy hắn, đốn ngón tay nhẹ nhàng ma sát, thanh âm khàn khàn có thể cọ tới tận đáy lòng, “Tới... Phòng ngủ đi.”
Mưa dường như càng nặng hạt hơn, tiếng mưa gõ lộp bộp trên thủy tinh, hạt mưa không ngừng lại nữa, cứ như bị ánh sáng đèn đường mê hoặc, lóe lên trong nháy mắt rồi vẽ nên vệt ánh sáng thật dài.
Tay của Thẩm Nhạn bắt đầu run rẩy.
Dường như hắn đang đè nén điều gì đấy, không nói nên lời. Một lát sau, tóc mai trên cổ Tề Tĩnh mới chậm rãi ma sát.
Tề Tĩnh thấy ngứa, bất giác ngẩng đầu lên, cổ áo sơ mi vì tư thế này mà kéo trễ xuống. Thẩm Nhạn bỗng nhiên cúi xuống theo động tác của anh, im lặng hôn lên làn da trong cổ áo.
Nụ hôn này bao gồm tâm tình phức tạp hơn bất cứ cái gì trong quá khứ.
Có ấm ức, có trấn an, có khát vọng thật sâu, thật sâu. Khi khát vọng được dừng lại...
Tề Tĩnh nhắm mắt theo bản năng. Giờ khắc này, mỗi hơi thở của anh đều như một mồi lửa, thổi bùng lên ngọn lửa trong Thẩm Nhạn. Lửa trên tay hắn cũng đã nhen nhóm từ khi mò vào trong quần áo, hiện tại đang tràn ra khắp nơi. Đầu gối anh không chịu nổi, hơi chùng xuống, ngả về phía sau, cả người càng chìm trong lồng ngực của người kia.
Khi Thẩm Nhạn đang muốn tiếp tục, Tề Tĩnh gấp gáp thở dốc một tiếng, mở miệng ngăn lại.
“Thẩm Nhạn.” Anh thấp giọng nói, “Trước tiên anh buông tay đã, có được không?”
Nếu cứ luyến tiếc dây dưa thế này, có khi bọn họ thật sự không về được phòng mất.
Tề Tĩnh vừa nói, ngón tay cái khẽ cọ vào hổ khẩu(1) trên lòng bàn tay Thẩm Nhạn, cả người hướng ra ngoài, cố tách ra một khoảng trống. Như vậy chí ít anh còn có không gian để cử động.
Nhưng Thẩm Nhạn nhất quyết không chịu buông ra.
“Không.” Hiếm thấy hắn dùng một từ phủ định. Tác dụng của cồn quả nhiên còn chưa tan, tâm tình của hắn còn chìm trong bi quan, thanh âm bị đè xuống thật thấp, “Anh không buông... Anh không buông tay. Buông tay ra, em sẽ đi mất... Có phải không?”
Một câu nói ngập ngừng mãi mới xong, thể hiện rõ ràng ý không muốn buông tay, nhưng hai tay hắn lại không xiết chặt như vừa rồi nữa.
Hắn vẫn không nỡ ép buộc Tề Tĩnh.
Anh biết, chỉ cần mình giãy dụa, cho dù chỉ một chút thôi, người đàn ông này sẽ không tiếp tục giữ lấy anh nữa. Bởi vì Thẩm Nhạn chính là một người dịu dàng như vậy, cho dù lúc không tỉnh táo, hắn cũng sẽ không đánh mất bản tính nhẫn nhịn của mình. Lần duy nhất cưỡng ép anh chắc chỉ xuất hiện trong lời nói, nhưng đến cả giọng điệu vẫn cứ mềm nhẹ.
Khoảnh khắc thất lễ nhất của người này cũng chỉ đến thế mà thôi.
Tề Tĩnh vừa muốn than thở, vừa muốn cười.
“Em sẽ không đi đâu.” Anh nói, nhẹ giọng trấn an: “Cho dù anh buông tay, em cũng không đi.”
“Em đã nói nếu như anh không ôm em thật chặt, em sẽ đi mất.” Thanh âm Thẩm Nhạn nghẹn ngào, nhắc lại lời của anh nói lúc đó.
Không ngờ hắn lại nhớ chi tiết như trẻ con vậy.
Tề Tĩnh bật cười.
Không biết vì sao, cuộc đối thoại đầy ấu trĩ này lại khiến lòng anh cảm thấy đủ đầy, không biết là chua hay là ngọt, chỉ biết bức tường kiên cố nhất trong lòng đã sụp đỏ, vì người kia, cũng chỉ có thể vì người kia.
“Sợ em đi thì nắm tay em nào.”
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng gõ trên mu bàn tay của Thẩm Nhạn, thản nhiên giao ra bàn tay phải còn tự do.
Đó là cái tay duy nhất có thể dùng được của anh, một khi bị hạn chế thì không thể nào bỏ trốn được. Thẩm Nhạn còn đang say, trong ý thức vẫn mờ mịt, không thể tự hỏi tự hiểu. Nhưng Tề Tĩnh đưa ra cách này rất đơn giản, rất rõ ràng, dường như hắn có thể hiểu được, rốt cuộc cũng chịu nghe lời buông tay ra, làm như Tề Tĩnh nói.
Tất cả trở lại khởi điểm, chỉ khác là Tề Tĩnh không tìm công tác đèn điện nữa, bởi vì anh đã không cần ánh sáng.
Chậm rãi dẫn Thẩm Nhạn vào phòng ngủ, đóng cửa lại. Khi tiếng cửa rầm rầm khép lại, anh thừa nhận trái tim mình đang đập mãnh liệt, thậm chí còn thấy ù tai. Tâm tình này chỉ có thể che giấu Thẩm Nhạn khi không còn tia sáng nào.
Anh nhớ rất rõ sắp xếp trong phòng ngủ, từng bước hướng về phía giường. Lo lắng cho Thẩm Nhạn còn chưa tỉnh táo, bước chân của anh vô cùng chậm, cẩn thận dẫn đường.
Trong phòng không phải là hoàn toàn tối đen.
Một chút ánh sáng mơ hồ ngoài cửa sổ hắt vào, là ánh đèn đường hay từ nguồn sáng nào khác, Tề Tĩnh không có nhu cầu tìm hiểu.
Tia sáng cỏn con ấy như được nước mưa gột rửa, chỉ để lại chút sắc vàng mờ mịt, mông lung, làm anh bất giác ý thức được trời đã cuối thu. Chính vì vậy, hơi ấm từ người đàn ông bên cạnh càng trở nên quý giá.
“Qua đây.” Anh nói, bước chân dừng trước giường, nhẹ nhàng đứng vững.
Thẩm Nhạn đứng tại chỗ một hồi, lặng lẽ đi tới.
Dọc theo con đường này, bước chân của hắn không quá ổn định, bước hai bước sẽ loạng choạng một chút. Mỗi lần như vậy, Tề Tĩnh sẽ gọi hắn lại, bước tới đỡ hắn đi tiếp. Nhưng tới bước cuối cùng này, hắn phải tự bước đi.
“Anh có sao không?” Tề Tĩnh lẳng lặng đưa mắt nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi.
“Ừ.” Thanh âm của Thẩm Nhạn rất thấp.
Kiểu thanh âm này thường xuất hiện trong hai trường hợp, một là lúc nội tâm hắn vô cùng yên tĩnh, hai là hoàn toàn ngược lại.
Suy bụng ta ra bụng người, Tề Tĩnh biết không phải loại trước. Nhưng trên tất cả, anh quan tâm tới tình trạng sức khỏe hiện tại của Thẩm Nhạn hơn. Bởi vì dưới ánh sáng mỏng manh, gương mặt của hắn thật sự mệt mỏi, vùng lông nhíu lại dù không rõ ràng nhưng anh vẫn có thể đoán được Thẩm Nhạn không biết uống rượu, hôm nay uống một hơi nhiều rượu như vậy sẽ dẫn tới đau đầu.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng xoa gương mặt có chút tái nhợt của hắn: “Có phải khó chịu lắm không? Anh muốn nghỉ ngơi không?”
Thẩm Nhạn lắc đầu, không lên tiếng.
Tề Tĩnh rũ mắt, dường như khẽ mỉm cười, trong ý cười lại chất chứa tiếng thở dài. Anh không hỏi tiếp, chỉ nghiêng người sang, dựng một cái gối lên rồi tựa người trước giường, vén chăn sang một bên, để lộ một chỗ trống trên giường.
“Nằm xuống.”
Anh vỗ vỗ gối, bỗng nhiên đưa ra yêu cầu này với Thẩm Nhạn.
Đây là... ý muốn để hắn nghỉ ngơi sao?”
Thẩm Nhạn căng mắt nhìn, ánh mắt mê man trên gương mặt đó, bất động thật lâu cũng không nhìn ra được ý nghĩa sau nụ cười của Tề Tĩnh. Đầu đang âm ỉ đau, huyệt thái dương như có cái gai đang đâm chọc, mỗi suy nghĩ thoáng qua cũng khiến đầu đau đớn, ngăn cản hắn tiếp tục nghĩ sâu hơn.
Nhất thời hắn không biết phải làm thế nào mới đúng, bất an vươn hai tay, cuốn người kia vào lòng, ôm chặt lấy.
Tề Tĩnh không ngờ Thẩm Nhạn lại phản ứng như vậy, nở nụ cười: “Sao vậy?”
Người nằm trong lòng, không hề có ý chống cự, còn gối lên vai hắn không nhúc nhích, lấy tay vuốt ve sau lưng hắn như đang vỗ về, rất ấm áp.
Thẩm Nhạn hơi yên lòng, nhắm mắt không nói gì, chỉ là thật lòng thật dạ muốn xiết chặt vòng tay này.
Tề Tĩnh cũng không thúc giục. Hai người dựa sát vào nhau trong đêm mưa ào ạt, sưởi ấm lẫn nhau.
Hạt mưa thay cho kim đồng hồ treo tường cũ kỹ, từng giọt ứng từng giây, khắc ghi lại khoảnh khắc yên tĩnh này trên cửa sổ thủy tinh. Khi dấu mưa hòa vào nhau, bóng hình bọn họ sau cửa thủy tinh cũng hòa làm một thể, khung cửa sổ trở thành khung ảnh, để hình ảnh này dừng lại mãi mãi.
Anh biết, rất nhiều năm sau đó, anh có thể nhớ tới cảnh tượng này trong trí nhớ, chứng minh bọn họ đã từng có một hồi ức tuyệt đẹp.
Kỷ niệm giữa anh và Thẩm Nhạn giống như ảnh chụp vậy, tích dần dần, ngày một nhiều.
Nhưng, luôn có tấm đầu tiên.
“Anh còn nhớ... Đêm đầu tiên chúng ta quen nhau không?”
Tề Tĩnh bình tĩnh tựa đầu vào vai hắn, thì thào hỏi.
Thẩm Nhạn ngẩn người, dường như cũng lọt vào cuốn album của trí nhớ, bắt đầu tìm kiếm bức ảnh đầu tiên, chẳng mấy chốc đã tìm được: “Nhớ rõ, đó là lần đầu tiên anh và em đối kịch.”
Tề Tĩnh cười nhẹ, giấu dưới cổ áo hắn, tiếp tục hỏi: “Anh còn nhớ lời kịch đầu tiên lúc ấy không?”
Thẩm Nhạn không biết vì sao Tề Tĩnh đột nhiên nhắc tới cái này, nhưng không quan trọng, điều quan trọng là... Tề Tĩnh tình nguyện ở lại bên cạnh hắn, thật sự ở trong vòng tay hắn. Thẩm Nhạn nhắm mắt trầm tư, bởi vì men say, hồi ức trở nên dài đằng đẵng, dẫu vậy vẫn không hề ảnh hưởng tới diễn xuất của hắn: “Từ đầu anh đã biết, em làm tất cả, chẳng qua chỉ để giăng bẫy anh—-”
Thật khiến người ta hoài niệm — Tề Tĩnh âm thầm cảm thán dưới đáy lòng.
Lời thoại này mở đầu bản ghi âm, anh đã lén lút nghe đi nghe lại không biết bao nhiều lần, vậy mà giờ đây, người đàn ông xa xôi trong bản thu âm đang gần trong gang tấc, thanh âm trầm thấp đoan chính kia lặp lại bên tai từng chữ, từng câu này.
Hàng loạt lời thoại quen thuộc hiện ra trong lòng, ý cười cứ thế tuôn ra.
“Biết rõ là cạm bẫy mà vẫn tự mình nhảy vào— Chẳng lẽ điều này không nói lên rằng... Anh có tình cảm với tôi sao?”
Thanh âm của anh cũng tự động thay đổi ngữ điệu, nhẹ nhàng tiếp lời.
“Anh không hề–” Thẩm Nhạn muốn nói tiếp, bỗng Tề Tĩnh ngẩng khỏi vai hắn, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt ám chỉ hắn tạm dừng, đồng thời mỉm cười lắc đầu.
“Sai rồi.”
“Sai cái gì?” Thẩm Nhạn kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt mơ màng.
“Sai cảnh.” Tề Tĩnh cười cười, bỗng nhiên dựa sát vào, gương mặt chậm rãi cọ vào mặt hắn, cọ vào tóc mai, ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Lời kịch sau đó, anh phải nằm nói mới đúng.”
Ánh mắt Thẩm Nhạn khẽ động, dường như hiểu ra điều gì đó.
Tề Tĩnh khẽ cười bên tai hắn, bàn tay chạm vào ngực hắn, lặng lẽ đẩy một cái. Thẩm Nhạn không hề phản kháng, thoáng lui về phía sau, đụng phải mép giường.
“Nằm xuống.” Tề Tĩnh nói lần nữa.
Thẩm Nhạn cũng không miễn cưỡng bản thân phải đứng, lúc này đầu còn chút choáng váng, đúng là nên nằm xuống.
Vì vậy, hắn không nói gì, khẽ rũ mắt, nghe lời ngồi xuống mép giường. Hắn tháo giầy, yên lặng nửa nằm nửa ngồi, tựa vào gối đầu đã được Tề Tĩnh dựng lên trước đó. Cái gối dựng thẳng khiến tư thế của hắn lúc này vừa có thể nghỉ ngơi, vừa có thể mặt đối mặt trò chuyện cùng Tề Tĩnh.
Nhưng bàn tay Tề Tĩnh đột nhiên đè lại cổ áo hắn, sức lực không nhẹ không nặng, đủ để hắn phải ngoan ngoãn nằm xuống, lại không tới mức không thể nhúc nhích.
Thẩm Nhạn phản ứng chậm chạp, tỉnh tỉnh mê mê, mặc anh xử trí.
Tề Tĩnh buông cổ áo hắn ra, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa yết hầu. Ngón tay miêu tả đường cong nơi đó, vuốt ve lên xuống khiến yết hầu hắn không tự chủ được bật ra tiếng kêu ngắn ngủi. Các ngón tay còn lại vừa vặn bám vào cổ hắn.
Đó là nơi có động mạch chủ, mạch đập rõ ràng giật giật, gõ vào bụng ngón tay.
Thợ săn và con mồi.
Đột nhiên bao giác quan trở nên mẫn cảm hơn.
Dường như nhất thời bị cái gì đó kích động, Tề Tĩnh mím môi, nhẹ nhàng cúi người, tách hai đầu gối chống xuống hai bên người Thẩm Nhạn. Quả thật chẳng khác nào muốn nhảy qua ngồi lên người hắn.
Ngay cả tư thế cũng không khác lắm so với trong kịch bản.
Toàn bộ quá trình chỉ ngắn ngủi có vài giây.
Mưa rơi tí tách trên mái hiên, tiếng vang quá ngắn, quá nhẹ, không đủ để khiến Thẩm Nhạn phân tâm. Hắn đã chẳng còn tâm trí thừa thãi để quan tâm tới mưa gió bên ngoài, toàn bộ đều cho Tề Tĩnh.
Trong bóng đêm, Tề Tĩnh không nói một lời, vẻ mặt có chút thay đổi, dáng cười rất nhạt, trong ánh mắt đen nhánh phản xạ ánh sáng, thâm sâu hơn bất cứ lúc nào, sâu không thấy đáy. Khi hắn kinh ngạc đi lạc vào đôi mắt kia, tất cả ý thức dường như bị ngừng lại, đầu óc trống rỗng.
“Anh xạo.” Những lời này là lời kịch tiếp theo của Tề Tĩnh, nhưng trong hoàn cảnh này, dường như chính anh đang nói, mà người nghe chính là hắn. “Thật ra anh vẫn luôn muốn tôi, mỗi giây mỗi phút, ánh mắt anh luôn đuổi theo tôi.”
Thẩm Nhạn nhớ rõ lời kịch nối tiếp.
Tiếp theo đó, câu trả lời của hắn là phủ định. Để che giấu đi sự chật vật, hắn sẽ quật cường nói – Sai rồi, đấy chẳng qua chỉ là lỗi giác của em.
Nhưng đối mặt với Tề Tĩnh đang nhìn chằm chăèm, yết hầu còn đang nằm trong lòng bàn tay kia, hắn cảm thấy khô nóng. Lời nói ra lại thành: “Đúng, không phải lỗi giác của em đâu.”
Tề Tĩnh đột nhiên cười rộ lên, cười tới mức hô hấp cũng khó khăn.
Một ngón tay đặt lên cổ họng hắn, như có như không cọ xát chút. Động tác này như làm tổn thương hắn, khiến hắn nhịn không được rên một tiếng đau đớn.
“Sau đó thì sao?” Đây là lời ngoài kịch, là bản thân Tề Tĩnh đang hỏi hắn.
“Sau đó?” Thẩm Nhạn mấp máy môi, mờ mịt nhớ lại. Thực chất hắn chỉ thành thật nói ra ý nghĩ của mình, nếu đoạn kịch này đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, tiếp theo không còn trong kịch bản nữa, tất cả đều là giấy trắng. Hắn không biết kế tiếp nên viết gì lên tờ giấy này.
Nhưng Tề Tĩnh biết.
Anh ngừng cười, vẻ mặt nghiêm túc. Ngón tay anh buông khỏi cổ họng Thẩm Nhạn, chạm vào gương mặt hắn, nhẹ nhàng giống như đang nâng niu báu vật trân quý nhất trong cuộc đời, kiên nhẫn, cẩn thận chạm vào. Anh không xuyên vào mái tóc đen, mà dịu dàng gạt từng sợi tóc mai đen nhánh.
“Sau đó...” Anh nói, “Thẩm Nhạn, nhắm mắt lại.”
Không biết Thẩm Nhạn có nghe hiểu hay không, một khắc kia, hắn vẫn nhìn anh không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, trong ánh mắt hắn có điểm sáng lờ mờ, tựa như ngôi sao sáng duy nhất chìm trong mặt biển đen sâu thăm thẳm.
Khi ánh sáng nhỏ bé kia hoàn toàn chìm vào đáy biển, cặp mắt kia cuối cùng cũng chậm rãi nhắm lại.
Tề Tĩnh hít sâu một hơi, có chút run rẩy, cúi người từ từ như một pha quay chậm, im lặng hôn lên môi người kia.
Khô ráo – Xúc giác đầu tiên là cái này.
Trên môi có chút châm chích, hơi ngưa ngứa, dường như chỉ ma sát đôi chút thôi cũng có thể sinh ra đau đớn như bị đốt cháy.
Đang ngây ngất, sự khô ráo tạo thành lỗi giác khô cạn, khiến anh không tự chủ được muốn tìm nguồn giải khát, ngón cái đẩy hàm dưới đối phương, thân thể đè thấp xuống, dùng chút sức cắn nhẹ, dịu dàng mút lấy môi hắn, đầu lưỡi như có như không bôi trơn một chút.
“Ưm...”
Người đàn ông trước mặt dường như rất đau khổ, hô hấp khó khăn, tiếng thở dốc ồ ồ vì thiếu dưỡng khí.
Hắn muốn nói gì đó, nhưng chẳng kịp nói gì, cũng không nói nên lời.
Hoặc giả từ đầu tới cuối hắn đang cố tình dành cho đối phương nhiều không gian hơn để mượn cớ xâm nhập. Bọn họ ngây ngô trao đổi hơi thở, gấp gáp, nếm trải, đau khổ tìm kiếm hương vị chỉ thuộc về đối phương, đắm chìm trong đó. Lâu dần vẫn cảm thấy hương rượu vang, hơi ngọt lại hơi chát, nhưng được nếm từ miệng người kia, đặc biệt như vậy, còn khiến người ta say sưa hơn rượu.
Phần lồng ngực gần cổ họng như sắp nổ tung, như bị cái gì chặn lại, thở không thông, trái tim đập mạnh tại đây hết lần này tới lần khác.
Thật kỳ quái.
Rõ ràng một khắc trước khi Thẩm Nhạn nhắm mắt lại, Tề Tĩnh hoàn toàn không nghe thấy trái tim mình phát ra âm thanh gì, giống như đã ngừng lại. Lúc này, thứ trong lồng ngực lại sống dậy lần nữa, thình thịch, thình thịch, thậm chí còn mạnh mẽ hơn.
Có phải Thẩm Nhạn cũng cảm thấy thế hay không? Anh mơ màng nghĩ, đôi môi thoáng tách khỏi hắn, tay phải đang mù quáng sờ soạng trong cổ áo hắn, sau khi tìm được thì ắm chặt, vừa run rẩy vừa vụng về cởi cúc áo cổ của hắn. Lồng ngực sau lớp áo đó ấm áp giống như anh tưởng tượng, mau chóng phập phồng, cũng có một thứ đang nảy lên kịch liệt.
Giống như anh.
Giống như anh đã đắm chìm trong đó, không kiềm chế được tình cảm của mình.
“A...” Tề Tĩnh bất giác cười, định tiếp tục mò xuống, bỗng vai bị Thẩm Nhạn giữ chặt.
“Tề Tĩnh.” Thẩm Nhạn khàn khàn gọi, hai tay run lên, ý thức còn mê đắm chưa tỉnh táo, cả người nóng như bị sốt cao. Đầu tiên, hắn nắm lấy vài cái cúc áo trên áo sơ mi của Tề Tĩnh, sau đó chậm rãi sờ dọc theo vai, đan vào tóc, kéo người quay về trong ngực mình.
Tề Tĩnh giống như được làm bằng cát, kéo nhẹ một cái liền sụp xuống, rơi thẳng vào trong ngực hắn.
Cái hôn vừa rồi vẫn rất trúc trắc.
Lúc này, hai người không vội vã, chỉ nương vào lần tạm nghỉ này, song song tựa vào trán đối phương, nhẹ nhàng thở dốc.
“Tề Tĩnh...” Thẩm Nhạn bối rối kêu tên hắn, hơi mở mắt ra.
Bọn họ dựa vào nhau rất gần, khi đôi môi phát ra thanh âm cũng rất dễ cọ vào đối phương. Tề Tĩnh run lên, tiếng thở thoáng trở nên dày đặc, lập tức mở mắt ra, thấy tia sáng xám xịt mờ mịt trong đôi mắt hắn, trán rịn mồ hôi. Anh lập tức lấy tay gạt mái tóc ẩm ướt mồ hôi, nhẹ nhàng trấn an.
“Có phải anh mệt rồi không?” Anh hỏi, không quên hiện giờ tình trạng thân thể của Thẩm Nhạn không quá tốt.
“Xin lỗi...” Thẩm Nhạn nhăn mày, không hề phủ nhận.
Tề tĩnh nghe ra trong giọng nói của hắn có chút áy náy, yên lặng nở nụ cười, nghiêng đầu hôn lên gò má hắn. Thẩm Nhạn hiểu ý, hai tay dần buộc chặt.
“Nhắm mắt lại.” Tề Tĩnh thấp giọng dụ dỗ, “Đừng nghĩ gì hết.”
Lần thứ hai không gấp gáp, không cuồng loạn như lần đầu. Chỉ có triền miên dịu dàng.
Vị ngọt từ đầu lưỡi truyền tới, trao đổi, hòa vào nhau, không phân rõ của ai.
Tề Tĩnh kéo chăn bông đắp lên hai người, khóa lại không gian nhỏ chỉ thuộc về bọn họ.
Cảm giác hôn môi nhẹ nhàng, mềm mại như bông, ấm áp khiến kẻ khác quyến luyến.
Cảm giác khô ráo ban đầu đã biến mất, dường như dần dần trở nên dính dấp. Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng mút mát ướt át, nương theo môi hôn là tiếng hô hấp trầm thấp vang bên tai.
Thẩm Nhạn lẳng lặng nằm trên gối, hết thảy đều giao cho đối phương làm chủ, mình chỉ phối hợp đáp lại.
Tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ hòa nhịp cùng hô hấp, trong lòng thoảng buông xuống, an ổn chìm vào giấc ngủ giữa môi hôn dịu dàng.